Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 91

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Chi Châu mang theo hai người tới bệnh viện Phạm Lãng đang nằm, trong lúc này vợ chồng Nguyên Xương, Hạ Hương vẫn luôn trầm mặc, không hề có bất cứ tiếp xúc nào dù chỉ là ánh mắt, không khí vô cùng cổ quái. Để hai người họ tạm thời đứng bên ngoài, cậu một mình đẩy cửa vào, xác định nghi thức gọi hồn bên trong đã kết thúc, nghiêng đầu gọi hai người vào: "Vào đi thôi."

Nguyên Xương lập tức đẩy cửa bước vào, Hạ Hương do dự một chút, cắn môi đi theo.

Nguyên Xương còn nghĩ sẽ nhìn thấy cố nhân, nhưng trong phòng chỉ có Phạm Lãng, biểu tình căng chặt thả lỏng nhanh chóng, quay đầu nhìn Diệp Chi Châu đứng ở cửa, hỏi: "Cậu ta là ai? Tiểu Đào đâu?"

"Thi thể La Đào ở rừng cây nhỏ ngoại thành." Diệp Chi Châu quét mắt liếc thân thể Hạ Hương cứng đờ, vẫy tay với Chương Lâm và Tào Du ra hiệu để họ ra ngoài, tiếp tục nói: "Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát hiện tại hẳn là đã đưa thi thể La Đào về cục."

Nguyên Xương nghe vậy nhíu mày, ánh mắt sâu xa liếc Hạ Hương rồi quay đầu ra ngoài.

"Nhưng linh hồn La Đào ở trong thân thể người này." Cậu nhàn nhạt bổ sung, nhìn Hạ Hương: "Hơn hai tháng trước, người này ở phụ cận rừng cây đó gặp tai nạn xe cộ, hồn phách La Đào nhân cơ hội bám lên thân thể y, ý đồ muốn cướp thân thể y."

Nguyên Xương bỗng nhiên dừng bước, Hạ Hương run lên, lắc đầu: "Không, thế giới này không có quỷ, không có..."

Lá bùa treo bên giường bệnh đột nhiên giật nhẹ, Sầm Nguyệt Bạch đứng ở góc phòng cầm đồng tiền trong tay, nhìn Diệp Chi Châu: "Có phản ứng."

"Cái gì có phản ứng?" Hạ Hương trừng lớn mắt nhìn bọn họ, rụt người về phía Nguyên Xương: "Không, trên đời này không có quỷ, đều nói người chết như đèn tắt, chết thì chính là đã chết..."

Nguyên Xương tránh khỏi bà ta, nhìn người trên giường, biểu tình biến hoá vài lần, ngữ khí quái dị: "Các cậu nói, Tiểu Đào đang ở trong thân thể người này? Tiểu Đào thật sự đã chết? Chết khi nào? Chết như thế nào? Có phải là..." Nói đến đây, ông ta hít sâu, nắm chặt tay: "Tiểu Đào chết, có phải là liên quan đến vợ tôi?"

"Nguyên Xương!" Hạ Hương hét chói tay, nghiêng người không đi nhìn người trên giường bệnh, túm chặt tay ông ta không buông: "Anh rốt cuộc là muốn vì một người cũ mà tra tấn tôi bao lâu nữa? Rõ ràng, lúc ban đầu là anh chọc đến tôi, là anh! Còn có La Đào kia nữa! Y vì sao muốn phá hư tình cảm giữa chúng ta? Vì sao? Tôi đã đáp ứng cho y tiền để y xuất ngoại lưu học rồi!"

"Cho nên, cô nói Tiểu Đào cầm tiền xuất ngoại là lừa gạt tôi?" Nguyên Xương hất tay bà ta ra, thanh âm nhịn không được đề cao lên: "Đúng! Lúc trước quả thật là tôi chọc đến cô, là tôi có lỗi với Tiểu Đào! Nhưng cô vì sao... Cô có phải thật sự đã gϊếŧ em ấy hay không?"

"Không, tôi không có!"

"Vậy cô đi cùng tôi tới chỗ thi thể Tiểu Đào, cô có dám đi hay không? Đi, hiện tại liền đi ngay!"

Bùa bên giường giật càng mạnh hơn, Diệp Chi Châu nhìn Doãn Phi Vũ đứng ở góc không người chú ý, anh ta hiểu ý mở bảng ghi chú đưa tới cho cậu xem, chọt chọt chữ "đen" trên đó.

Diệp Chi Châu thu hồi ánh mắt nhìn hai người Nguyên Xương, Hạ Hương còn đang lôi lôi kéo kéo, ánh mắt lạnh lùng. Linh hồn hai người này, quả nhiên đã đen thui rồi. Màu đen đại biểu cho tà ác, trên tay họ quả nhiên có dính máu tươi.

Chắc là bị thái độ của Nguyên Xương và hoàn cảnh bệnh viện này kí©h thí©ɧ, Hạ Hương rốt cuộc cũng khóc hô: "Đúng, là tôi gϊếŧ y! Nhưng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng! Là y muốn gϊếŧ tôi trước!"

Biểu tình tức giận trên mặt Nguyên Xương cứng đờ, mờ mịt chớp mắt một cái: "Cho nên, Tiểu Đào thật sự đã chết?"

"Đã chết! Y đáng chết!" Hạ Hương ôm mặt ngồi sụp xuống đất: "Lúc đó tôi còn đang mang thai, y một giây trước đã nhận chi phiếu, ngay sau đó đã cầm dao xông tới, tôi có thể làm gì được... Tôi chỉ là muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng... Nguyên Xương, lúc đó sao anh có thể trêu chọc tôi, vì sao..."

Nguyên Xương hốc mắt đỏ bừng nhìn bà ta: "Cô gϊếŧ em ấy, cô thật sự gϊếŧ em ấy..."

"Tôi càng muốn gϊếŧ anh!" Hạ Hương túm ống quần ông ta, khớp tay siết tới trắng bệch: "Nguyên Xương, Hạ Hương tôi có chỗ nào không tốt với anh... Tôi biết, anh vì tiền nên mới tiếp cận tôi, nhưng tôi không để bụng, mà anh không nên để tôi rơi vào tình cảnh bất kham đó! Anh biết người khác nói tôi là cái gì không? Nói tôi không đi làm bà chủ nhà giàu có, lại đi làm vợ một tên đồng tính luyến ái! Nguyên Xương, La Đào là do anh bức tử, nếu y không bị anh bức đến tuyệt vọng, cũng sẽ không vì ghen ghét mà động sát tâm với tôi, y sao lại có thể chết được! Là anh, là anh hại chết y!"

Bùa bên giường bệnh đột ngột cháy mất một tờ, Sầm Nguyệt Bạch thấy thế vội vàng ném một đồng tiền lên chỗ vòng bùa hở ra, gật đầu với Doãn Phi Vũ. Doãn Phi Vũ cất bảng ghi chú đi, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Nguyên Xương nắm cánh tay bà ta rất mạnh, hốc mắt đỏ bừng, biểu tình dữ tợn: "Em ấy muốn gϊếŧ cô, vậy cô liền đi chết đi, vì sao cô dám gϊếŧ em ấy? Đúng, là do tôi trêu chọc cô trước, nhưng chẳng phải cô cắn câu rất nhanh sao? Còn dùng quyền thế gia tộc chèn ép tôi, nếu không phải lúc đó cô hạ thuốc, tôi sẽ ngủ với cô à?"

"Anh..." Hạ Hương vẻ mặt khϊếp sợ nhìn ông ta, sắc mặt trắng bệch: "Anh hi vọng người chết là tôi? Nguyên Xương, lúc ấy tôi còn đang mang con của anh..."

"Con? Cô cho rằng tôi không biết những cái quá khứ phong phú đặc sắc đó của cô sao? Cô xác định Tiểu Duy là con của tôi?" Nguyên Xương lãnh khốc hất văng bà ta ra, bước tới bên cạnh giường bệnh sờ sờ mặt Phạm Lãng, trong mắt nổi lên tia điên cuồng: "Tiểu Đào, em muốn đoạt thân thể nào sao? Như thế nào mới có thể giúp được em? Chỉ cần em sống lại, anh đảm bảo, sau này sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa, chúng ta cả đời ở cạnh nhau, được không?"

"Không được!" Hạ Hương hét chói tai, xông tới túm ông ta: "Anh có ý gì? Ngay cả con mà anh cũng muốn bỏ hay sao? Anh không thể đối xử với tôi như vậy!"

"Cô cút đi ngay!" Nguyên Xương đẩy bà ta ra, không còn giữ mặt nạ người đàn ông hoàn hảo nữa: "Hạ Hương, hiện tại tôi không thể ở cùng cô được nữa, cô mang theo hai đứa con hoang của cô đi đi, hung thủ gϊếŧ người!"

"Đó rõ ràng là con anh!" Hạ Hương giận tới mức tận cùng thì bình tĩnh đến kì dị, cười nói: "Đúng vậy, tôi là hung thủ gϊếŧ người, chẳng lẽ anh không phải sao? Anh cho rằng, lúc trước La Đào vì sao muốn gϊếŧ tôi? Là vì tôi đã biết những tội ác bí mật đầy dơ bẩn của anh, y muốn gϊếŧ tôi diệt khẩu."

Nguyên Xương quay đầu nhìn bà ta: "Cô có ý gì?"

"Anh cho rằng chúng ta gặp nhau lần đầu ở đại học à? Không, ngay từ lúc anh học cấp ba, tôi đã biết anh rồi." Hạ Hương cào cào mái tóc loạn, trên mặt mang theo nụ cười hoài niệm: "Mùa thu năm cuối cấp ba, tôi với cha mẹ vì chuyện du học mà nháo một trận, lúc giận dỗi đã chạy tới một phố cũ dơ loạn trong thành phố. Lúc đi qua con hẻm nhỏ, tôi nghe được hai người đang nói chuyện, anh đoán xem, họ đang nói cái gì?"

Nguyên Xương trừng lớn mắt: "Bóng đen chạy trốn hôm đó là cô?"

"Đúng vậy, là tôi, anh vẫn luôn cho rằng hôm đó chỉ là con mèo hoang chạy qua mà thôi. Cũng không tệ lắm, tôi thích cách gọi mèo hoang đó." Hạ Hương tắt đi nụ cười, nhìn chằm chằm ông ta: "Lúc ấy tôi đã nghĩ, có thể thiết kế ra được một phương án gϊếŧ người hoàn mỹ như vậy, người đó sẽ có bộ dáng gì... Nguyên Xương, anh không có làm tôi thất vọng, trận hoả hoạn đó cũng rất xinh đẹp."

"Cô... cô là đồ điên!" Nguyên Xương bị nụ cười của bà ta kí©h thí©ɧ, lùi về sau một bước.

Hạ Hương lại nhìn giường bệnh, trong mắt toát lên một tia cừu hận: "Rõ ràng là con mồi tôi nhìn trúng trước, La Đào có tư cách gì cướp đi? Y đối với anh thật ra là si tình, giúp anh phóng hoả, giúp anh hoàn thành việc học, cuối cùng còn giúp anh gϊếŧ tôi che giấu hành vi phạm tội. A, thế đạo này, người si tình dễ chết nhất!" Bà ta rút dao gấp từ trong túi ra: "Cho nên, La Đào, cậu đã chịu thiệt rồi, vì sao lại không cam tâm mà chui lên từ địa ngục hả?" Nói rồi xông tới giường bệnh.

Nguyên Xương kinh hãi, vội ngăn cản, hai người tức khắc đánh nhau kịch liệt.

Lá bùa lay càng kịch liệt, Diệp Chi Châu xem được vở kịch lớn thấy thế vội chạy tới bên cạnh Sầm Nguyệt Bạch, dùng tinh thần lực bao lấy toàn bộ phòng bệnh, chú ý trọng điểm tới hung khí trên tay Hạ Hương.

Sau một trận lay động kịch liệt, lá bùa toàn bộ đột nhiên cháy hết, Sầm Nguyệt Bạch bày xong một đồng tiền cuối cùng, dắt cậu rời khỏi phòng bệnh. Trận đã dàn xong, chỉ chờ ác linh xâm hồn chịu không nổi kí©h thí©ɧ mà tự mình lộ dấu vết, từ đó có thể chia cắt hồn.

"Các cậu muốn đi đâu!" Nguyên Xương đúng lúc chú ý tới động tác hai người, rống lớn: "Không được rời đi! Các cậu có phải muốn ngăn cản Tiểu Đào trở về không, tôi không cho phép! Các cậu không được đi!"

Hạ Hương nghe vậy càng kích động, tay lệch một bên, mũi dao sắc bén đâm trúng lên người Nguyên Xương.

Nguyên Xương ăn đau, trực tiếp đạp bà ta ra, Hạ Hương bị máu tươi trên người ông ta doạ sợ, tay run lên, dao rơi xuống đất. Diệp Chi Châu nhanh tay lẹ mắt nhặt dao lên, bước nhanh kéo Sầm Nguyệt Bạch ra khỏi phòng bệnh.

Doãn Phi Vũ chờ bên ngoài thấy bọn họ đi ra, dời mắt khỏi bảng ghi chú trên tay, nâng kính mắt hỏi: "Nắm chắc mấy phần?"

"Tám phần, linh hồn La Đào phản ứng rất kịch liệt." Sầm Nguyệt Bạch nhíu mày ném con dao trong tay Diệp Chi Châu đi, nhìn hai người Chương Lâm: "Chuẩn bị xong chưa? Lần này sợ là sẽ hơi khó chịu."

Hai người liếc nhau, thận trọng gật đầu: "Không có việc gì, chỉ cần có thể giúp được Tiểu Lãng." Đã nhìn thấy trạng thái linh hồn rồi, bọn họ đã suy nghĩ rất nhiều, chờ sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ sẽ không hồ đồ như trước nữa.

Diệp Chi Châu điều động tinh thần lực chú ý tình huống bên trong, dùng hệ thống xác nhận bùa hộ mệnh lưu trên giường Phạm Lãng, bắt đầu chờ đợi kết quả. Sau khi quyết định để mấy đương sự tự mình giải quyết, Sầm Nguyệt Bạch liền nghĩ ra phương pháp chia cắt hồn tương đối kịch liệt này. Cậu từng do dự, cuối cùng suy xét đến chuyện linh hồn vô tội của Phạm Lãng, cuối cùng vẫn đồng ý. Mấy người Nguyên Xương không hề sạch sẽ, để bọn họ chó cắn chó miệng đầy lông đi.

Di động đột nhiên vang lên, cậu nghe, nói vài câu ngắn gọn rồi cúp, nhìn Sầm Nguyệt Bạch: "Cục cảnh sát gọi tới, thi thể La Đào đã đào ra được rồi."

Sầm Nguyệt Bạch gật đầu, lại đẩy cửa bước vào, nói một câu rồi xé nát bùa màu đỏ trong tay: "Có thể bắt đầu được rồi."

Trong phòng, Nguyên Xương sau khi biết thi thể La Đào được tìm ra được, lý trí đứt đoạn trong nháy mắt, đột nhiên bóp cổ Hạ Hương: "Cô gϊếŧ Tiểu Đào, tôi muốn gϊếŧ cô!!"

"Buông... tay..." Hạ Hương giãy dụa, gian nan nói: "Anh bóp chết tôi... liền... vĩnh viễn không biết được... La Đào trước khi chết đã... nói... cái gì..."

Đồng tử Nguyên Xương co rụt lại, bàn tay như bị đâm mà rụt lại, túm lấy bả vai bà ta lay mạnh: "Tiểu Đào nói cái gì? Nói cho tôi, em ấy nói cái gì!"

Hạ Hương bị ông ta lắc tới trước mắt đều biến đen, cười lạnh: "Y nói..."

"Kiếp sau, tôi không bao giờ muốn gặp anh, đời này rất hối hận vì đã gặp anh."

Giọng nam xa lạ đánh gãy đối thoại giữa hai người, Nguyên Xương và Hạ Hương cả kinh, cùng lúc quay đầu nhìn giường bệnh.

Động tác Phạm Lãng cứng đờ ngồi dậy, ánh mắt lạnh lùng đầy cừu hận đảo qua hai người, nở nụ cười âm trầm: "5 năm? Hay là 6 năm? Tôi ở nơi âm lãnh đó, ngày ngày đêm đêm hi vọng đến ngày có thể trở về nhân thế. Thật tốt a... Nhanh như vậy đã có thể gặp lại các người, tính ra tên đạo sĩ muốn gϊếŧ tôi còn rất tốt."

Nguyên Xương ngơ ngác nhìn y, đứng dậy bước tới phía trước vài bước, run rẩy nói: "Tiểu Đào? Em... em là Tiểu Đào? Em thật sự... thật sự đã trở lại? Trên đời này thật sự có quỷ?"

Hạ Hương kinh sợ nhưng không thể hô ra tiếng, liều mạng muốn chạy khỏi nơi này.

"Nguyên Xương." Phạm Lãng mỉm cười nhìn ông ta, vươn tay vẫy vẫy: "Xương Xương, anh nói chỉ cần tôi tỉnh lại thì sẽ luôn ở bên tôi, là thật ư?"

"Thật, đương nhiên là thật." Nguyên Xương lảo đảo đi tới nắm lấy tay y, sờ sờ khoé mắt y: "Tiểu Đào, mấy năm nay không lúc nào anh không nghĩ đến em, nhưng anh không dám đi tìm em... Anh không biết Hạ Hương đã gϊếŧ em, thật xin lỗi, em trách anh đi, thật xin lỗi!"

"Không vấn đề." Phạm Lãng ôn nhu sờ mắt ông ta, chậm rãi kéo mặt ông ta tới: "Chúng ta đương nhiên sẽ cả đời ở bên nhau, không bao giờ tách ra."

Hạ Hương đang vặn nắm đấm cửa, cơ thể chấn động, căng chặt cánh tay.

Ngoài cửa, Chương Lâm và Tào Du lại cắt ngón tay lần nữa chấm lên bùa, bắt đầu hồi tưởng chuyện cũ như thường lệ.

Diệp Chi Châu khẩn trương chú ý tình huống bên trong, không tự giác nắm chặt gương nhỏ trong túi.

Thông Thiên không thể quấy rầy, chỉ bắn ra màn sáng: [Xin ký chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ.]

Diệp Chi Châu tiếp tục niết gương, tuồng kịch bên trong còn đang diễn, làm sao có thể bình tĩnh được!

Sau cánh cửa, Phạm Lãng đột nhiên khựng lại động tác ôm Nguyên Xương, biểu tình vặn vẹo trong chốc lát, lại nhanh chóng khôi phục bình thường. Y dùng khoé mắt liếc Hạ Hương, cúi đầu hôn trán Nguyên Xương, giọng nói càng thêm ôn nhu: "Xương Xương, em yêu anh."

Nguyên Xương đỏ hốc mắt, cánh tay dùng sức ôm lấy y, hôn lung tung lên mặt và cổ của y, lẩm bẩm: "Anh biết, anh biết, anh cũng yêu em, vẫn luôn chỉ yêu em."

Hạ Hương chậm rãi buông nắm đấm cửa ra, đứng đó cho tay vào túi áo.

Phạm Lãng trong mắt loé lên một tia sáng, cũng nghiêng đầu hôn lên cổ Nguyên Xương, cánh tay ôm lấy cổ ông ta, tư thế ái muội vô cùng: "Anh ở cùng với em, vậy vợ con anh thì sao?"

"Anh chỉ cần em, chỉ cần em." Nguyên Xương càng thêm kích động, ôm y chặt hơn: "Anh hối hận, lúc trước anh không nên tách ra khỏi em, anh yêu em."

Hạ Hương xoay người, lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên lấy ra một con dao nhíp nhỏ, vọt mạnh tới: "Tiện nhân! Tao muốn gϊếŧ mày!"

Nguyên Xương muốn xoay người ngăn cản, lại bị Phạm Lãng đột nhiên tăng mạnh lực ôm khiến cho cơ thể không thể động đậy, cả kinh: "Tiểu Đào, em mau buông ta, Hạ Hương điên rồi, em..."

Phạm Lãng cười càng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi dao đang lao tới đây, sung sướиɠ nói: "Anh không phải là muốn cùng tôi cả đời à? Tên đạo sĩ thối ngoài kia đang muốn gϊếŧ tôi, trước sau cũng đều chết, không bằng anh và tôi đi cùng?"

Mũi dao thẳng tắp đâm tới sau lưng Nguyên Xương, cách khoảng 10cm thì bị một tấm chắn vô hình ngăn trở, thanh âm kinh loại lạnh lẽo vang lên, mũi đao trực tiếp bị đứt gãy.

"Sao lại..." Điên cuồng trên mặt Hạ Hương cứng đờ lại, nụ cười trả thù của Phạm Lãng cũng biến mất. Nguyên Xương bị nhốt trong vòng tay Phạm Lãng cũng thừa dịp y thất thần mà vùng ra, không tin tưởng mà điên cuồng lắc đầu: "Tiểu Đào, hoá ra em muốn anh chết... Không, cậu không phải Tiểu Đào, cậu không phải! Em ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy!"

Chính là lúc này!

Sầm Nguyệt Bạch ánh mắt loé sáng, nhanh chóng kí©h thí©ɧ đồng tiền treo trước cửa, sau đó rút một con dao ngắn cổ xưa trong lòng ra hung hăng đâm vào mắt trận. Chương Lâm và Tào Du đang hồi tưởng quá khứ đồng thời kêu lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, trán cũng đổ mồ hôi lạnh.

Diệp Chi Châu hồi hộp vô cùng, tim treo lên cổ họng, tinh thần lực trong phòng cũng đề phòng lên.

Phạm Lãng bị đẩy ra đột nhiên ôm đầu hét lên, biểu tình trên mặt nhanh chóng biến hoá, lời nói cũng đứt quãng không rõ ràng: "Đây là đâu, các người là ai... Nguyên Xương, anh không thoát được khỏi tôi đâu, tôi muốn chúng ta cùng nhau xuống địa ngục... A, đầu đau quá, bác sĩ! Bác sĩ!"

Một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, Nguyên Xương và Hạ Hương không thể khống chế được thân thể, bắt đầu run lên. Phạm Lãng đang ôm đầu nói mớ lại trợn mắt lên, ngã xuống đất. Rõ ràng bây giờ là buổi chiều, mặt trời bên ngoài còn chưa lặn, nhưng ánh sáng trong phòng bệnh lại trở nên âm u vô cùng, sau một tiếng gió khiến người rét run, một thanh âm nghẹn ngào vang lên: "Nguyên Xương, Hạ Hương, cùng tôi xuống địa ngục đi, cùng nhau..."

Hạ Hương hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nguyên Xương hoảng sợ nhìn phòng bệnh trống rỗng, giọng nói vì sợ hãi mà trở nên quái dị: "Tiểu... Tiểu Đào... em yên tâm, anh sẽ vì em báo thù, em... em an tâm mà đi thôi..."

Lại một trận gió lạnh thổi tới, thanh âm nghẹn ngào biến mất, độ ấm trong phòng dần tăng lên, ánh sáng cũng trở nên rạng ngời.

"Tiểu... Tiểu Đào?" Nguyên Xương thử thăm dò hô một tiếng, không có đáp lại, hoảng sợ trên mặt biến thành nôn nóng, la lớn: "Tiểu Đào? Tiểu Đào, em đừng đi... Tiểu Đào!"

Ngoài cửa phòng, Sầm Nguyệt Bạch rút dao ra, gật đầu với Diệp Chi Châu.

Diệp Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, đút cho hai người Chương Lâm đã ngất xỉu trên đất mỗi người một viên An Thần hoàn, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi ngồi xuống dãy ghế dài ngoài hành lang. Rốt cuộc cũng thu phục... Không đúng, tỷ lệ yêu nhau của Nguyên Duy và Nguyên Dao sao vẫn còn chưa giảm?

Doãn Phi Vũ đẩy cửa phòng bệnh đi vào xem xét một chút, nói: "Đều ngất đi rồi, linh hồn Phạm Lãng đã khôi phục lại bộ dáng trước kia, không có gì."

Cậu nghe vậy nghi hoặc gãi đầu. Linh hồn La Đào đã tách ra khỏi cơ thể Phạm Lãng, chẳng mấy chốc sẽ biến mất, nhưng hồn kỳ vì sao vẫn chưa nhổ được? Kỳ lạ!

Nửa tiếng sau, cảnh sát chạy tới còng Nguyên Xương và Hạ Hương đi. Có Diệp Chi Châu dùng tinh thần lực tìm ra chứng cứ, tội danh hai người này sẽ không bao giờ có khả năng được tẩy sạch.

Sầm Nguyệt Bạch thu dọn đồ đạc xong xuôi, thấy cậu vẫn nhăn mặt ngồi ở ghế dài ngoài hành lang, đi tới niết mặt cậu, quan tâm: "Làm sao đấy?"

"Nguyệt Bạch." Cậu ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Nếu, em nói chỉ là nếu... La Đào dung hồn lần này thất bại, có khi nào y lại dung hồn đối với kẻ khác hay không?"

"Không có khả năng, dung hồn đối với linh hồn là có hao tổn không nhỏ, sẽ không có ai sử dụng dung hồn lần hai đâu." Sầm Nguyệt Bạch ngồi bên cạnh ôm lấy cậu, trấn an vỗ vỗ vai cậu: "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Em hoài nghi La Đào còn chưa biến mất?"

"... Có lẽ là em nghĩ nhiều." Cậu tắt tư liệu hệ thống, trong lòng vẫn có chút không yên. Hai hồn kỳ còn dư lại vẫn như cũ không có động tĩnh, cậu cảm thấy có chút không đúng...

"Dung hồn là không thể nào." Sầm Nguyệt Bạch hình như nghĩ đến chuyện gì, lại mở miệng: "Có vài hồn phách lệ khí nặng, chấp niệm quá sâu thì có thể sống nhờ một thời gian ở thân thể người sống, nếu như người sống kia cũng không bài xích, thì hai linh hồn có thể đồng thời cùng tồn tại. Thế nhưng, tình huống này quá ít, hai linh hồn cùng sống chung trong một thân thể, chỉ sợ cả hai đều không thể được luân hồi."

Diệp Chi Châu nghe vậy cả kinh, vừa mới định nói cái gì, nhắc nhở hệ thống đột nhiên bắn ra: [Nguyên Duy, Nguyên Dao cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ năm, thứ sáu đã nhổ, chúc mừng ký chủ. Nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?]

Nhận thấy thân thể cậu cứng đờ trong nháy mắt, Sầm Nguyệt Bạch vội cúi đầu hỏi: "Làm sao? Em hoài nghi La Đào trốn trong thân thể Nguyên Xương hoặc là Hạ Hương sao?"

"Không có việc gì." Cậu thả lỏng thân thể, chọn phủ định trong lòng, lắc lắc đầu: "Hắn là em đã nghĩ nhiều... Đi thôi, bụng đói rồi, chúng ta đi ăn cơm." Trong cốt truyện, linh hồn La Đào cũng không cường đại, dung hồn hơn 20 năm mới thành công, hẳn là không lợi hại tới mức chạy thoát trận pháp trốn đi... Nếu thật đã trốn trong cơ thể Nguyên Xương hoặc là Hạ Hương, vậy để bọn họ tiếp tục chó cắn chó.

Trong xe cảnh sát, Nguyên Xương nản lòng ngồi bên trong đột nhiên giật giật cơ thể, nhấc mí mắt nhìn kính chiếu hậu trong ô tô, cong môi lộ ra nụ cười trầm trầm.

"Nguyên Xương, là anh nói, chúng ta phải ở bên nhau cả đời, anh đừng nghĩ thoát khỏi tôi."

"Được... Chúng ta ở bên nhau cả đời."

Cảnh sát ngồi bên cạnh ông ta đột nhiên chà chà cánh tay, nghiêng đầu nhìn mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Kỳ lạ, sao đột nhiên cảm thấy hơi lành lạnh nhỉ..."

.........

Thế giới thứ chín: No.1 bảng tài phú