Chương 89

Hồi hồn tiến hành thật sự thuận lợi, Thẩm Mộng Tịch sau khi tỉnh lại thì mê mang một lúc, sau đó nhìn chiếc gối đầu bên cạnh.

Mèo nhỏ vẫn duy trì tư thế nằm bò hơi lệch bên giường, đôi mắt nhắm, giống như chỉ đang ngủ. Cô vươn ngón tay ra đặt lên trước mũi nó, đôi mắt trừng lớn chừng nửa phút, sau đó ảm đạm buông tay, ôm mèo nhỏ vào ngực.

Sầm Nguyệt Bạch thu lại bùa còn thừa, nhàn nhạt nói: "Nó đã sớm chết trước khi cô tiến vào thân thể nó rồi."

"Em biết." Thẩm Mộng Tịch vuốt vuốt bộ lông của mèo nhỏ, hít hít mũi: "Em chỉ là cho rằng..."

Tô Dục đưa tới một tờ giấy ăn, vụng về an ủi: "Em đừng khóc, chúng ta liền an táng nó cẩn thận, nếu em thích mèo, anh có thể mua cho em một bé con..."

"Tôi mới không cần anh mua." Thẩm Mộng Tịch nhận giấy ăn lau nước mắt, trừng Tô Dục một cái mới nhìn Diệp Chi Châu: "Anh hai, cảm ơn anh." Nói rồi lại nhìn Sầm Nguyệt Bạch, hơi nghẹn lời, nhỏ giọng: "Cũng cảm ơn anh... anh dâu hai."

Thẩm Tử Hạ thấy sự tình thuận lợi, chuẩn bị uống miếng nước giảm bớt cảm xúc, nghe vậy trực tiếp phun ra, Sầm Nguyệt Bạch khựng động tác cất bùa, nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu. Diệp Chi Châu cũng ngẩn người, sau đó vô cùng đắc ý nhìn Sầm Nguyệt Bạch, vỗ vỗ vai Thẩm Mộng Tịch: "Làm tốt lắm, Mộng Tịch."

Thẩm Mộng Tịch ngượng ngùng cười cười.

Tô Dục nhìn bàn tay Diệp Chi Châu trên vai Thẩm Mộng Tịch, giấm chua trong lòng đã đổ một bình lớn, nhưng bất hạnh là, hiện tại thân phận không danh chính ngôn thuận, chỉ có thể khổ bức cắn khăn tay trong lòng.

Thẩm Tử Hạ hít sâu một hơi, quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh. Cứ như vậy đi, như thế này là khá tốt.

Hai anh em hôm sau làm thủ tục xuất viện, về nhà dàn xếp ổn thoả rồi, Diệp Chi Châu mới đi tới cục cảnh sát.

Chương Lâm và Tào Du tinh thần vô cùng uể oải, thấy cậu đi vào cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mắt.

"Tôi có thể để em tôi huỷ đơn kiện hai người." Cậu ngồi đối diện bọn họ, đi thẳng vào vấn đề bàn điều kiện: "Nhưng tôi có yêu cầu, hai người sau này không được đi quấy rầy em tôi. Mặt khác, đêm nay cùng tôi đi tới một chỗ."

Chương Lâm, Tào Du liếc nhau, giao lưu bằng mắt một lúc, Chương Lâm trả lời: "Điều đầu tiên bọn tôi đáp ứng, nhưng còn điều thứ hai... Chúng tôi cần biết anh muốn đưa bọn tôi đi đâu."

"Có thể." Diệp Chi Châu vô cùng dễ nói chuyện, gật gật đầu, từ trong ví lấy ra một tờ giấy tuyên truyền đặt tới trước mặt hai người: "Phía nam thời gian trước vừa mới khai trương một hội sở, trong đó có một quán bar bí ẩn, nghe nói hai người luôn muốn đi kiến thức một chút. Tôi có lòng tốt, chuẩn bị sẽ đưa hai người đi nhìn việc đời. Yên tâm, bảo đảm hai người đi vào thế nào thì đi ra thế đó, một sợi lông cũng không ít đi."

Hai người nhìn tờ tuyên truyền, lại liếc nhau, không chút do dự đồng ý yêu cầu của cậu. Chỉ là đi quán bar một vòng mà thôi, nếu đối phương đã đảm bảo, bọn họ đi là được, dù sao hai người đàn ông bọn họ có đi cũng không sợ ăn thiệt thòi gì.

Đêm đó, Diệp Chi Châu ném hai người vào quán bar, để bọn họ trực tiếp quan sát mấy tiết mục tình cảm nam nam mãnh liệt xuất sắc. Không sai, quán bar bí ẩn kia kỳ thực là gay bar, định kỳ sẽ tổ chức buổi biểu diễn không chừng mực chẳng tiết tháo, cộng thêm hẹn ước 419 tại hiện trường. Chương Lâm, Tào Du hai gã thẳng nam đi vào, nghĩ thôi cũng biết tinh thần sẽ bị oanh tạc cỡ nào.

Ba tiếng sau, hai người sắc mặt trắng bệch phi ra từ quán bar, quần áo trên người có chút loạn, đại khái là bị khách trong quán bar đùa giỡn quá nhiệt tình.

Diệp Chi Châu dựa trên xe, mỉm cười nghênh đón bọn họ, ôn hoà hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Anh dám đưa bọn tôi tới chỗ quỷ quái này!" Chương Lâm nổi giận trước tiên, xông lên trước muốn xách cổ cậu lên đánh cậu: "Mẹ nó! Tôi thiếu chút nữa là bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp! Gã thế mà muốn rót rượu chuốc tôi!"

Diệp Chi Châu gạt tay Chương Lâm ra, cười lạnh: "Đó chẳng phải là chuyện cậu từng muốn làm với em tôi hay sao?"

Chương Lâm nghẹn họng, Tào Du vẻ mặt vặn vẹo, suy tư trong mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng cái gì cũng không nói, trầm mặc ngồi lên xe trước.

"Nhưng nó không giống nhau!" Chương Lâm rốt cuộc cũng nghẹn ra được một câu phản bác.

"Chỗ nào không giống?" Diệp Chi Châu nhìn lại, lạnh lùng vô cùng: "Chuốc rượu say rồi sau đó kéo lên giường, chẳng phải đó là cách làm ngắn gọn của cậu sao? Như thế nào? Phát sinh trên người của cậu thì cậu phẫn nộ, vậy lúc cậu làm như thế với người khác thì thấy đối phương là xứng đáng, là cam tâm tình nguyện bị cậu chiếm tiện nghi? Cậu là người, người khác thì không phải?"

"Dù sao cũng không giống nhau! Nào có phải người khác, còn không phải là anh để ý chuyện của em gái mình hay sao! Kỳ thật, tôi cũng chẳng có ý tưởng gì với em gái anh, hoàn toàn là vì Phạm Lãng..." Chương Lâm nói đến một nửa thì ngừng, biểu tình đổi đổi, bực bội ngồi lên xe gầm nhẹ: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Tôi biết, trước kia là tôi cầm thú, không phải là người, về sau sẽ không như vậy nữa, được chưa?"

Diệp Chi Châu kéo cửa xe ngồi lên ghế lái, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh chụp tư thế duỗi người xoay xoay của Phạm Lãng, dùng tinh thần lực bao lấy bọn họ, chậm rãi nói: "Tôi biết, linh hồn Phạm Lãng trước đó ở trong thân thể em gái tôi, các cậu nói có ý tưởng với em gái tôi là vì Phạm Lãng, vậy bây giờ, các cậu nhìn bức ảnh này, tưởng tượng ra cảnh phát sinh quan hệ với ý... Nói cho tôi, các cậu thật sự muốn cùng Phạm Lãng phát sinh chuyện gì đó sao?" Cãi nhau không phải mục đích chính, tư tưởng hai gã phú nhị đại này trong chốc lát không thể thay đổi được, rút hồn kỳ mới là trọng điểm.

Trong đầu không tự giác nhảy ra những hình ảnh vừa rồi trong quán bar, sau đó những sự tình mà đám người kia làm đổi thành bản thân và Phạm Lãng... Chương Lâm, Tào Du khuôn mặt vặn vẹo lại, cùng lúc quay đầu nhìn ra cửa xe, nhăn mặt nhấp môi, dáng vẻ bị ghê tởm vô cùng.

[Chương Lâm, Tào Du cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ năm, thứ sáu đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Chỉ là hơi kí©h thí©ɧ một chút, hai cái hồn kỳ này đã rút hết được luôn, xem ra quá trình lăn lộn trong bar của hai người này hôm nay rất xuất sắc. Diệp Chi Châu tắt đi nhắc nhở hệ thống, đại phát từ bi thu hồi tinh thần lực.

Hình ảnh trong đầu dần biến mất, Chương Lâm vứt hết cảm giác ghê tởm trong lòng đi, vội vàng rống lớn: "Bọn tôi với Phạm Lãng chỉ là anh em tốt, anh em thôi! Tôi hiểu rồi, bọn tôi đã sai rồi! Bọn tôi về sau chắc chắn sẽ làm người tử tế! Thẩm Tử Hào, anh thật tàn nhẫn!"

Tào Du lau mặt, môi giần giật, thấp giọng nói: "Mẹ tôi nói đúng, mấy năm nay quả thực tôi quá hồ đồ..."

Diệp Chi Châu đánh rẽ, trả lời: "Hai người hiểu rõ là được, người tốt có báo đáp, kẻ xấu gặp báo ứng, về sau đừng có nghĩ đến chuyện muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta, làm đàn ông tốt khó quá hả? Hơn nữa, là thẳng thì làm thẳng cho tốt, đừng tuỳ tiện cong loạn, sẽ làm người khác bối rối."

Chương Lâm đấm đấm lưng ghế, thấp giọng lầm bầm vài tiếng, thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ chọc vào người Thẩm gia nữa.

...

Nửa đêm, lúc trời u ám nhất, Sầm Nguyệt Bạch đưa Diệp Chi Châu tới chỗ Phạm Lãng gặp tai nạn.

"Chính là chỗ này." Sầm Nguyệt Bạch rọi đèn pin chiếu xung quanh, xoa xoa tro bùa trong tay thổi ra chung quanh, sau đó chuyển hướng đèn pin tới một chỗ sâu trong rừng cây nhỏ gần đường cái: "Thi thể ở phương hướng kia. Từ dấu vết trận pháp để nhìn, ác linh kia hẳn là bị đánh thức bởi trận pháp trước, sau đó có ý thức thì vừa vặn tiến vào thân thể Phạm Lãng vừa bị tai nạn xe cộ, chờ tới khi đến bệnh viện mới có ý đồ dung hồn."

Diệp Chi Châu mở công năng hệ thống ra quét quét xung quanh, khẽ nhíu mày: "Vậy linh hồn Phạm Lãng vì sao lại tiến vào thân thể Mộng Tịch?"

"Bởi vì ác linh kia dùng sai thuật pháp, nó hẳn không phải là người trong huyền môn." Sầm Nguyệt Bạch tắt đèn pin đi, lấy ra tơ hồng và mấy đồng tiền xu khảy lên vài cái, ngửa đầu nhìn không trung: "Dung hồn thuật và đại hình di hồn thuật có chút tương tự, người mới nhập môn hoặc là không có sư phụ dẫn dắt thường dễ tính sai, ác linh kia lệ khí quá nặng, không thể luân hồi, đáng lý ra phải là dần mất đi ý thức, tiêu tán trong thiên địa, lại do trời xui đất khiến mà kẻ gϊếŧ y chôn xác ở nơi dưỡng âm này, ngược lại khiến y càng thêm cường đại hơn."

Nơi dưỡng âm? Diệp Chi Châu nhìn nhìn cảnh sắc hoang vắng bốn phía, nhịn không được chà chà cánh tay.

Sầm Nguyệt Bạch thấy thế, cất đồng tiền đi nắm tay cậu, đưa cậu tới chỗ mai táng thi thể: "Dung hồn biến thành di hồn, vì không để bản thân tiêu tán, trước khi dung hồn lần hai, y sẽ nghĩ cách trốn tránh. Bởi vì đã từng thi thuật một lần, nên đối tượng dung hồn chỉ có thể là Phạm Lãng, nếu lúc đó anh có thể phát hiện điểm này, ôm cây đợi thỏ sẽ dễ hơn nhiều, chỉ tiếc..."

Nghĩ cách trốn tránh? Đối phương là một linh hồn, có thể trốn đi đâu? Hơn nữa, Doãn Phi Vũ không phải là có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn sao? Vì sao trước đó vẫn luôn không phát hiện ra?

Có lẽ là nhìn ra được nghi hoặc của cậu, Sầm Nguyệt Bạch nhéo nhéo tay cậu, nhàn nhạt nói: "Nhà xác."

Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó bừng tỉnh. Nhà xác là chỗ âm khí nặng nhất trong bệnh viện, một linh hồn từ bên ngoài trốn vào xác thực là dễ dàng. Cho nên, thời gian 5 năm linh hồn Phạm Lãng chưa về trong cốt truyện, ác linh kia vẫn luôn trốn ở nhà xác bệnh viện?

"Chính là chỗ này." Sầm Nguyệt Bạch dừng trước một triền núi, chỉ chỉ hang núi nhỏ được mấy cục đá che đậy lại: "Thi thể hẳn là bên dưới mấy cục đá này."

Diệp Chi Châu dùng hệ thống rà quét một chút mấy cục đá, quả nhiên kiểm tra thấy có dấu xương người dưới đó.

"Báo án không?" Sầm Nguyệt Bạch ôm lấy cậu, không để cậu tiếp tục nhìn về phía thi thể.

"Qua mấy hôm rồi báo." Cậu lắc đầu: "Em có chuyện còn chưa hiểu rõ lắm." Doãn Phi Vũ nói linh hồn Phạm Lãng đang dần biến đen, bởi vậy cũng biết ác linh kia hẳn là màu đen, mà màu đen đại biểu cho đại ác, nhưng từ tư liệu cậu tra được, lúc còn sống, ác linh kia cũng không có làm chuyện xấu gì, duy nhất một lần có ý nghĩ muốn gϊếŧ chết cô con gái nhà giàu kia thì trực tiếp bị gϊếŧ ngược lại.

Sầm Nguyệt Bạch gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nắm tay cậu kéo đi: "Anh đã bố trí một trận pháp ngăn cách bên ngoài phòng bệnh Phạm Lãng, ác linh kia đã bị nhốt ở đó, còn tiến độ dung hồn... Màu sắc hồn phách Phạm Lãng cũng không thuần tuý, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Diệp Chi Châu nghe vậy trong lòng trầm xuống, biểu tình càng thêm nghiêm túc. Vai chính trong cốt truyện bị dung hồn mất hơn 20 năm mới xong, hiện tại như thế nào lại ngược lại...

Trong lòng có chuyện, nên cậu không chú ý tới mờ ám khi Sầm Nguyệt Bạch lái xe, mãi đến khi ô tô dừng trước một đống biệt thự, cậu mới hoàn hồn lại, ngơ ngác hỏi: "Đây là đâu?"

"Là căn nhà sư phụ chuẩn bị khi anh kết hôn." Sầm Nguyệt Bạch giúp cậu cởi đai an toàn, sau đó xuống xe vòng tới mở cửa xe cho cậu, cúi người nhìn: "Nơi này cũng sẽ là nhà của chúng ta sau này, muốn đi xem cùng anh không?"

Tuy rằng đã biết khi tiến vào thì khẳng định sẽ phát sinh chuyện không hài hoà, nhưng mặc kệ nó, người yêu chống cửa xe rũ mắt nhìn xuống quả thực đẹp trai tới hít thở không thông, không gục không phải người!

"Đi!" Cậu không chút rụt rè xuống xe, ánh mắt đảo qua dưới eo hắn: "Nghe nói, trước khi tìm được người trong định mệnh thì thân thể đồng dương của anh không thể phá, vậy hiện tại?"

Sầm Nguyệt Bạch cười ra tiếng, nắm tay cậu: "Sắp thuộc về em."

.........