Chương 88

Sau vài phút sụp đổ, Diệp Chi Châu nhanh chóng dựng lại phòng tuyến tâm lý cho mình. Cậu mở tư liệu hệ thống ra, bắt đầu dò xét manh mối trong tư liệu.

Căn cứ vào khoảng thời gian tiếp xúc với các nam chính gần đây, cậu vô cùng khẳng định, chuyện ở bên nhau giữa vai chính và các nam chính chắc chắn là có ẩn tình. Thẩm Tử Hạ là thẳng, Tô Dục thích Thẩm Mộng Tịch chân chính, Sầm Nguyệt Bạch tiếp cận vai chính là vì giúp Thẩm Mộng Tịch hồi hồn, Doãn Phi Vũ có thể nói là căm thù cái ác linh vai chính này đến xương tuỷ. Ngay cả Chương Lâm và Tào Du, từ biểu hiện ở cục cảnh sát để nhìn, bọn họ đối với Phạm Lãng lúc chiếm cứ thân thể Thẩm Mộng Tịch cũng không phải là yêu mến đối phương, chỉ muốn kéo nhau lên giường tìm kí©h thí©ɧ. Kết hợp với tình huống sau này để kết luận: sáu vị nam chủ không có ai là thật tâm yêu vai chính.

... Đây đại khái là vai chính vô năng nhất mà cậu từng gặp đấy! Thu một đám vào hậu cung, thế mà chả ai thật sự yêu y! Phun tào một lúc, cậu mới kéo suy nghĩ về cốt truyện. Nếu đám nam chính không yêu vai chính, vậy bọn họ vì sao lại chạy tới chỗ vai chính ở chung?

Không nghĩ ra, tạm thời không nghĩ nữa. Cậu nhảy qua mấy đoạn văn vớ vẩn tình yêu tình báo, nhìn xuống chỗ cậu không hiểu lắm, là kết cục của Thẩm Tử Hào. Nếu Thẩm Tử Hạ và Tô Dục không phải thật sự yêu thảm vai chính, vậy đối với cậu em trai này, bọn họ hẳn là không nặng tay mới đúng... Không đúng, Tô Dục thì có lẽ sẽ nặng tay. Lau mặt, cậu thở dài, gần đây đầu óc có chút không đủ dùng, trong cốt truyện chỉ nói nguyên chủ bị ngược một trận rồi bị ném vào tù, lúc sau cũng không đề cập tới nữa. Vậy chắc nguyên chủ vẫn luôn ở trong tù.

Không tìm ra được điểm đột phá từ kết cục của Thẩm Tử Hào, cậu dời mắt nhìn tới những chuyện Phạm Lãng làm sau khi hồn về thân thể. Trải qua quãng thời gian dài phục kiện, Phạm Lãng khôi phục sức khoẻ, tính tình cũng trầm ổn hơn nhiều. Lúc đó, y cũng đã 26 tuổi, người cùng tuổi với y đều đang bận rộn với sự nghiệp của mình, chỉ có ký ức của y vẫn dừng ở lúc còn ở đại học. Nhưng y đối với chuyện này cũng không hề cảm thấy có gì khó chịu, sau khi thân thể hoàn toàn ổn thì tiến vào công ty nhà mình, thành thật kiên định từ viên chức nhỏ bắt đầu làm quen với nghiệp vụ công ty, vô cùng nghiêm túc nỗ lực.

... Nghiêm túc nỗ lực, hoàn toàn không giống Phạm Lãng.

Diệp Chi Châu nhíu mày, chọt chọt đoạn cốt truyện này. Doãn Phi Vũ từng nói, sau khi tỉnh lại, tính tình Phạm Lãng có chút thay đổi... Như vậy, người nghiêm túc nỗ lực trong cốt truyện này, hẳn là ác linh xâm lấn kia.

Ý nghĩ đã hơi rõ ràng, cậu định thân, tiếp tục phân tích.

Phạm Lãng nghiêm túc nỗ lực, đạt được lời khen và sự công nhận của người nhà, nhưng ngày vui chóng tàn, Phạm Lãng nhanh chóng come-out, vừa nói xong thì hoả tốc vứt bỏ sự nghiệp, cầm tiền chạy ra nước ngoài tìm kí©h thí©ɧ.

Cậu nhíu mày, đoạn này hình như là bản thân Phạm Lãng quyết định, cầm tiền tán gái gì đó... Lúc sau còn bị các nam chính giận dữ tìm tới, tóm về chơi phòng tối play.

Từ từ đã, phòng tối play?

Cậu rốt cuộc cũng tìm được điểm không thích hợp. Trong toàn bộ tư liệu cốt truyện, hoàn toàn không có bất cứ câu nào miêu tả cảnh thân thiết giữa bảy người, nửa câu cũng không có luôn! Tất cả đều dùng cách phòng tối play và thái độ tức giận bất bình của vai chính để thể hiện. Ngay cả chuyện nắm tay, hôn môi, những hành động mà người yêu với nhau sẽ làm cũng không được miêu tả luôn. Nhiều nhất cũng chỉ là một cái ôm... đúng, chính là cái ôm với Sầm Nguyệt Bạch.

Mấy cảnh nɠɵạı ŧìиɧ giường chiếu của vai chính được viết trắng ra, nhưng đến khi phòng tối play với các nam chính thì dùng một câu mà thôi, quá không bình thường. Chẳng lẽ, các nam chính lúc chơi phòng tối play cũng không cùng y XXOO qua? Vậy vai chính tức giận bất bình các thứ các thứ là như thế nào?

Cậu đột nhiên nhớ tới, người yêu đời này là biết dùng bùa chú, cộng thêm Tô Dục là thích Thẩm Mộng Tịch chân chính, đoạn khó hiểu này cũng đã thông suốt. Thiên nhãn của Doãn Phi Vũ, bản lĩnh chế phù của Sầm Nguyệt Bạch, dung hồn, thêm với Thẩm Tử Hạ và Tô Dục có khả năng hận Phạm Lãng... Các nam chính nhốt vai chính trong phòng tối, ý đồ chẳng lẽ là muốn chia cắt ác linh xâm hồn kia? Sau đó, bọn họ vì che giấu chuyện này, liền biểu hiện XXOO giả dối cho vai chính?

Vậy còn Chương Lâm và Tào Du? Bọn họ vì sao lại tham dự vào chuyện này? Sầm Nguyệt Bạch và Doãn Phi Vũ là vì ác linh, Thẩm Tử Hạ và Tô Dục là vì báo thù, còn hai người này? Vì cứu vớt anh em tốt?

"..." Kéo suy nghĩ sắp bay loạn về, cậu cưỡng ép bản thân đem lực chú ý chuyển tới vai chính chân chính của thế giới này, ác linh xâm hồn.

Nếu phòng tối play đều là vì các nam chính muốn bóc ác linh ra, vậy bọn họ vì sao luôn chọn lúc sau khi vai chính nɠɵạı ŧìиɧ? Kết hợp với cách nói dung hồn... Chẳng lẽ, dung hồn của vai chính xảy ra vấn đề? Cho nên, ý thức chủ đạo một lúc là Phạm Lãng, một lúc lại là ác linh? Lấy tính cách trước mắt của Phạm Lãng, ý thức chủ đạo lúc nɠɵạı ŧìиɧ là bản thân y, nên các nam chính mới chọn lúc này phòng tối play...

Não bổ một chút tình cảnh các nam chính ngóng trông vai chính đi nɠɵạı ŧìиɧ, Diệp Chi Châu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Trong cốt truyện, Phạm Lãng lúc thì chăm chỉ cần cù làm việc, lúc thì tiêu sái đi tán gái, cốt truyện này cuối cùng cũng đã có lời giải thông suốt. Có Sầm Nguyệt Bạch ở bên, ác linh kia muốn thuận lợi dung hồn thì thật sự quá gian nan.

Vui vẻ một hồi, cốt truyện lật tới đoạn liên quan tới nhà họ Nguyên, tâm tình vừa mới nhẹ nhàng nay nặng nề hơn.

Hiện giờ, hồn kỳ có hai cái chuyển dời đến hai đứa bé họ Nguyên, bởi vậy có thể thấy, ác linh kia hoặc là có thù oán với nhà họ Nguyên, hoặc là muốn chiếm đoạt thứ gì của nhà đó.

Nhìn đoạn vai chính nɠɵạı ŧìиɧ với bà Nguyên, cậu phát hiện một sự thật làm người ta ớn lạnh. Không giống vai chính lúc trước chỉ bàn chuyện trên giường không có tình cảm gì, lần này nɠɵạı ŧìиɧ với bà Nguyên lại là ôn nhu quan tâm trước, sau mới lên giường. Hơn nữa, lúc ông Nguyên phát hiện bà ta nɠɵạı ŧìиɧ cũng quá khéo, khéo tới nỗi giống như có người cố ý thông báo cho ông ta vậy.

Cậu nghiêm túc nhìn, lại lật tới đoạn vai chính lăn giường với hai đứa nhỏ họ Nguyên.

... Quá cố ý, không giống như trong cốt truyện giải thích là vai chính vì giận các nam chính nên mới đi ngủ với hai đứa con nhà họ Nguyên, đoạn này giống như vai chính cố ý muốn chọc giận ông Nguyên nên mới ngủ với hai đứa con của ông ta, không hề có quan hệ gì với các nam chính.

Hơn nữa, phát sinh chuyện này thì đã cách lần phòng tối play đó nhiều năm, các nam chính đã rất ít khi xuất hiện bên cạnh vai chính. Lần vai chính ngủ với bà Nguyên, các nam chính cũng không giải quyết hậu quả tốt, biểu hiện vô cùng tiêu cực. Từ suy đoán nguyên nhân các nam chính ở cùng vai chính, lúc này họ mặc kệ vai chính, có thể là vì dung hồn đã hoàn toàn thành công, Phạm Lãng không về được nữa...

Lại đọc lại cốt truyện thêm lần nữa, trong lòng cậu đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị. Ông Nguyên kia xác thực rất giận dữ khi phát hiện vai chính ngủ với vợ mình, nhưng lại không thật sự làm gì y, chỉ tóm người tới ngược một phen, mà vai chính bị ngược cũng không có thương tích gì, chỉ là ngủ không đủ giấc mà thôi... Sau, vai chính ngủ với hai đứa con, ông ta cũng giận, nhưng vẫn không làm gì y, vai chính cuối cùng thật ra là bị bà Nguyên và hai đứa con của bà ta liên hợp gϊếŧ chết.

Sao ông Nguyên này giống như không thật sự muốn để vai chính chết? Còn có lúc sau, các nam chính và ông ta tranh đấu, các nam chính thái độ có lệ, ông ta lại trả thù vô cùng kịch liệt, bức đến độ các nam chính không thể không nghiêm túc lên. Hơn nữa, cậu hoài nghi thái độ của ông ta sau khi vai chính chết, ông ta lại an táng vai chính tử tế, sau đó ly hôn với vợ, hai đứa con cũng không cần, đem tất cả gia sản và nhiệt tình đầu nhập vào chuyện trả thù các nam chính. Cuối cùng, ông ta để lại di chúc, nói rằng gia sản để lại cho con nuôi, con ruột không cho một đồng.

Ông Nguyên này...

Ý tưởng trong lòng dần rõ hơn, cậu vuốt mặt, xây dựng tinh thần kiên cố rồi mới dùng tinh thần lực xâm nhập vào internet, dò xét cuộc đời ông Nguyên. Nửa tiếng sau, cậu ngồi dựa trên giường, câm nín hỏi trời xanh.

Ông Nguyên... là một song tính luyến, nhà nghèo phấn đấu tiến lên, ông ta có một bạn trai trúc mã trúc mã... Sau này, ông ta vứt bỏ bạn trai, vì ông ta nịnh bợ một cô con gái nhà giàu, còn khiến cô ta mang thai.

Bạn trai trúc mã của ông ta điên lên, muốn gϊếŧ cô gái nhà giàu kia nhưng không thành, còn bị gϊếŧ hại. Ông Nguyên đối với chuyện này hoàn toàn không biết, cho rằng bạn trai trúc mã quá mức thương tâm nên di cư ra ngoại quốc...

Hiện tại, ông Nguyên chưa phải là ông trùm một phương, ông ta vẫn đang là con rể không có địa vị gì ở nhà vợ, đang trong quá trình phấn đấu...

Cảm giác bị một chậu máu chó tạt lên đầu thật khó chịu, hiện tại cậu chỉ muốn đánh chết ông ta.

"Ngây người xong rồi?" Sầm Nguyệt Bạch ngồi an tĩnh một bên đột nhiên lên tiếng, sờ sờ mắt của cậu: "Anh muốn biết tên thật của em, càng muốn biết bộ dáng vốn có của em... Đột nhiên có chút hâm mộ Doãn Phi Vũ, thiên nhãn có thể nhìn thấy linh hồn, tự nhiên cũng có thể nhìn rõ bộ dáng thật của em."

Diệp Chi Châu hoàn hồn từ cốt truyện, nghe vậy ngẩn

người, sau đó tức tốc lấy từ trong không gian ra giấy và bút vẽ, cũng không thèm để ý tới không gian tuỳ thân có bị phát hiện hay không.

Sầm Nguyệt Bạch thấy cậu từ trong trống rỗng lấy ra giấy bút, chỉ kinh ngạc trong chớp mắt rồi thôi, không tự chủ được ngồi sát cậu hơn, dáng vẻ bá đạo như muốn trói buộc cậu.

"Không có ảnh chụp, chỉ có thể vẽ cho anh xem. Kỹ năng vẽ của em không tốt, anh..." Diệp Chi Châu đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng, vẻ được một nửa thì rụt tay, thấp giọng nói: "Tên của em, Diệp Chi Châu... Anh, anh không được chê em khó coi, em cũng chưa có chê anh bá đạo..."

Trên mặt lộ ra nét ôn nhu cười, Sầm Nguyệt Bạch lấy tờ giấy trên tay cậu tinh tế nhìn, lại ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu, đột nhiên cười lớn ôm chặt lấy người yêu, thở dài bên tai cậu: "Rất đẹp... Chi Châu, quan quan thư cưu, tại hà chi châu* à?"

(*: nằm trong 4 câu thơ đầu của bài thơ Quan Thư trong Kinh Thi

關 關 雎 鳩, Quan quan thư cưu

在 河 之 洲。 Tại hà chi châu.

窈 窕 淑 女, Yểu điệu thục nữ,

君 子 好 逑。 Quân tử hảo cầu


Dịch thơ:

Chim thư cưu họa tiếng

Hót trên cồn bãi sông

Như cô gái dịu hiền

Sánh đẹp đôi quân tử


Dẫn nguồn:

Cảm ơn bạn @oriole2002 đã giúp mình phần này)

"Không, không phải." Diệp Chi Châu đỏ mặt, vò vò vạt áo: "Em là cô nhi, ở viện phúc lợi chỉ có đánh số không có tên gọi, sau này khi đi học cần có tên gọi, viện phúc lợi liền lấy cho mỗi người một cái, sau khi thành niên thấy không hài lòng thì sửa lại... Em được người ta phát hiện trong một rừng đất bồi, trên người phủ kín lá cây, cho nên... cho nên liền lấy tên này... Lúc đó, em cũng không biết câu thơ kia..." Càng nói càng thấy thẹn, rõ ràng trước kia cũng không cảm thấy tên mình có vấn đề gì, sao bây giờ trước mặt người yêu lại cảm thấy đặc biệt thẹn thùng.

"Trong rừng đất bồi, Diệp Chi Châu." Sầm Nguyệt Bạch cọ cọ lỗ tai hồng hồng của cậu, nhỏ giọng lặp lại, thật lâu sau, đột nhiên lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu Châu..."

Đây là lần đầu tiên người yêu gọi tên thật của mình... Ngượng ngùng tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, cậu chật vật che đi khuôn mặt đỏ tưng bừng, vội vàng che mắt đối phương: "Không được kêu loạn! Cũng không được phép nhìn em như vậy! Anh bình thường đi, đừng... đừng gọi tên người ta thành như vậy!"

"Như thế nào?" Sầm Nguyệt Bạch cong miệng cười sung sướиɠ: "Tiểu Châu, chẳng lẽ em không thích anh gọi như vậy à?"

Hoàn toàn không đỡ được! Thanh tuyến này, biểu tình này, còn cả ngữ khí ái muội này nữa... Cậu dứt khoát áp người yêu lên giường, ngay cả miệng cũng che lại, xấu hổ muốn biến thành giận dữ: "Anh bình tĩnh mau đi! Nhắm mắt lại, không được nhìn em!"

Sầm Nguyệt Bạch cười vài tiếng, nâng tay kéo cậu nằm xuống, ngón tay chậm rãi xẹt qua lỗ tai và cổ của cậu, đột nhiên hé miệng liếʍ lòng bàn tay cậu một cái.

!!!!!

Ai đó hốt hoảng thu tay về, tầm mắt liếc qua ánh mắt chứa đầy ý cười của hắn, vô thố một chút, dứt khoát bò lên đầu giường tung chăn quấn mình thành con sâu, lớn tiếng kêu: "Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Em muốn ngủ!"

Giường giật giật, chăn trên người bị kéo kéo: "Nhưng em mới dậy chưa bao lâu."

Cậu vội vàng nắm chặt chăn, chân đá lung tung vào ai đó: "Em... em mệt mỏi, không được sao? Anh chẳng phải là cần chuẩn bị Hồi Hồn phù cho Mộng Tịch à? Mau đi mau đi, đừng có ở lì chỗ này."

"Hồi Hồn phù đã chế tác xong." Chân bị nắm lại, sau đó cái chăn trên người trở nên nặng hơn, tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Hiện tại, anh càng muốn cùng Tiểu Châu nhà anh nói chuyện yêu đương."

"..."

Á á á á!!!! Phạm quy!!!! Không công bằng!!!! Cậu còn chưa biết được tướng mạo thật sự và tên thật của người yêu đâu!!! Không đúng, người yêu mỗi đời đều là đầu thai theo cách bình thường, tên và tướng mạo hình như đều là của chính hắn... Mặc kệ, dù sao chính là không công bằng!

Thẩm Tử Hạ phát hiện, Sầm Nguyệt Bạch hình như càng ngày càng dính em trai nhà mình, còn em trai trước mặt mình luôn là con nhím con, thế mà ở cùng với Sầm Nguyệt Bạch lại biến thành thỏ con mềm mại manh manh... Có chút khó chịu, muốn bình tĩnh chút. Nhắm mắt làm ngơ đi sang phòng bệnh bên cạnh, rồi lại thấy em họ vẻ mặt si hán, liền nghẹn tới độ muốn biến mất khỏi thế gian.

Thế giới này đối với nhân sĩ độc thân thật quá không hữu hảo rồi... Anh dựa lưng lên tường hành lang, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.

"Bệnh viện cấm hút thuốc." Bàn tay nhét vào túi áo bị chặn lại, anh nghiêng đầu, thấy Doãn Phi Vũ mặt liệt đứng trước mình, đầu lông mày nhảy nhảy, cúi đầu nhìn xuống, đè trên tay anh là một tấm bảng ghi chú.

Cầm kẹo bạc hà từ trong túi ra, anh lắc lắc trước mặt đối phương: "Bác sĩ, ăn một viên không? Đảm bảo nâng cao tinh thần, trí não tỉnh táo."

Doãn Phi Vũ nhìn chằm chằm hộp kẹo bạc hà, chậm rãi thu lại bảng ghi chú, nói sang chuyện khác: "Thân thể Thẩm Mộng Tịch thế nào?"

Thẩm Tử Hạ gần đây đang làm một anh trai tốt lập tức cảnh giác, nhìn lại phòng bị hỏi: "Anh quan tâm Mộng Tịch làm cái gì? Chẳng lẽ anh thật sự có ý tưởng với em ấy?" Anh đã biết được vị bác sĩ này tiếp cận Mộng Tịch vì nhìn ra trong cơ thể cô ấy không phải là hồn phách của cô ấy từ chỗ em trai, nhưng hiện tại hồn phách về đúng chỗ rồi, vị bác sĩ này còn nhảy ra làm gì?

Doãn Phi Vũ từ trên cao nhìn xuống, tiếp tục hỏi: "Thân thể Thẩm Tử Hào tình huống thế nào?"

"Chẳng lẽ anh còn có ý nghĩ không chính đáng với em trai tôi?" Anh tức khắc càng thêm phòng bị.

Không thể câu thông được!

Doãn Phi Vũ từ bỏ cuộc nói chuyện ông nói gà bà nói vịt với anh, trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng bệnh Diệp Chi Châu, "phanh" một tiếng đóng sập cửa lại.

Thẩm Tử Hạ bị tiếng đóng cửa vang dội gõ tỉnh đầu óc, mặt cứng đờ lại, rồi vẻ ưu thương vuốt trán. Bác sĩ quan tâm tình trạng thân thể bệnh nhân là chuyện rất bình thường... Bản thân dạo gần đây chịu kí©h thí©ɧ hơi nhiều, phản ứng có điểm quá độ rồi.

"Cạch", phòng bệnh lại mở ra, Doãn Phi Vũ rời đi, bước ngang qua anh liền liếc một cái thật sâu, đột nhiên nói: "Tôi kiến nghị anh nên đi khoa thần kinh tầng dưới khám một lần đi." Nói rồi bước nhanh, dáng vẻ chọc tức người ta rồi chạy.

Thẩm Tử Hạ nghẹn họng, giận dữ vô cùng. Khó trách quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân bây giờ không tốt, chỉ dựa vào thái độ này của bác sĩ, người nhà bệnh nhân sẽ luôn có xúc động muốn lật ngược bệnh viện lên.

Sầm Nguyệt Bạch theo sau từ trong phòng bước ra, vẻ không hề ngoài ý muốn khi thấy anh ngoài cửa, lấy một lá bùa ra nói: "Chuẩn bị một chút, có thể hồi hồn cho Thẩm Mộng Tịch được rồi."

.........