Chương 86

Có hai tên Chương Lâm và Tào Du làm manh mối sống, Thẩm Tử Hạ rất nhanh tra tới trên đầu Phạm Lãng. Anh cầm tư liệu điều tra, biểu tình không rõ đi tới bệnh viện, đưa tư liệu cho Sầm Nguyệt Bạch rồi trầm mặc ngồi một bên, ngây ngốc rất lâu.

Đây chắc là hoài nghi nhân sinh khi biết bản thân nảy sinh ý nghĩ đối với đàn ông sao? Diệp Chi Châu thích ý dựa trên giường, sờ sờ lỗ tai mèo nhỏ, lại giật nhẹ khung gương Thông Thiên, nhỏ giọng nói: "Mộng Tịch, cái gương nhỏ này là bí mật của chúng ta, được không?"

Mèo nhỏ nghi hoặc nghiêng đầu, củng củng đầu cọ cọ cậu, sau đó nhẹ nhàng meo một tiếng.

Ai nha, em gái này sao lại đáng yêu thế này! Cậu nhịn không được, vươn tay tặc sờ sờ một phen. Cơ mà, sau khi biết bên trong thân thể con mèo này lại là linh hồn con người, cậu liền vô cùng khắc chế, chỉ sờ đầu với cổ, địa phương khác không dám loạn sờ nữa.

[Hệ thống có màng che chắn thị giác sinh vật thế giới và công năng giả thuyết tình cảnh, thỉnh ký chủ an tâm.]

Cậu hừ hừ nhẹ một tiếng, cầm gương nhỏ nhét vào ngực, thầm nói trong lòng: "Được rồi được rồi, biết mày lợi hại nhất rồi!"

Khung gương hơi giật nhẹ, có điểm đắc ý.

[Tô Dục cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Nhắc nhở hệ thống vừa mới bắn ra, cửa phòng bệnh lại bị đẩy mở, Tô Dục thở hổn hển đứng ở cửa, nhìn một vòng trong phòng rồi trực tiếp chạy tới trước mặt Thẩm Tử Hạ, xách cổ áo anh lên gấp giọng hỏi: "Trong điện thoại anh nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là người ở trong thân thể Mộng Tịch không phải là Mộng Tịch? Vậy Mộng Tịch thật sự đang ở đâu?"

Mèo nhỏ còn đang nằm trên giường nghe vậy ló đầu ra, meo một tiếng.

"Tiểu Dục." Thẩm Tử Hạ kéo tay cậu ta, nghi hoặc nhìn lại: "Em như thế nào lại... Bình tĩnh một chút đi, Mộng Tịch hiện đang ở bên cạnh Tử Hào."

Tô Dục lúc này mới phát hiện bản thân quá mức kích động, cứng đờ thu hồi tay, trong lòng dâng lên cảm giác chật vật bị người nhìn thấy tâm tư, vội vàng tránh tầm mắt của anh đi tới cạnh giường, nhìn tới nhìn lui bên cạnh Diệp Chi Châu, càng nhăn mặt chặt hơn: "Tử Hào, Mộng Tịch ở đâu?" Không phải nói là bên cạnh Tử Hào sao? Như thế nào mà nửa bóng quỷ cũng không thấy?

Mèo con dẫm chăn đi tới bên mép giường ngửa đầu nhìn cậu ta, duỗi móng vuốt lay cậu ta một cái, lại meo một tiếng.

"Mèo của Sầm Nguyệt Bạch sao còn ở đây?" Tô Dục trên mặt không có ý cười như thường ngày, tính tình cũng nóng nảy hơn nhiều, trực tiếp duỗi tay đẩy nhẹ mèo ra, tiếp tục hỏi: "Mộng Tịch đâu? Chẳng lẽ em ấy đi ra ngoài rồi?"

Diệp Chi Châu nhìn cậu ta, lại nhìn mèo, trong lòng có suy đoán. Tô Dục này... chẳng lẽ thích là Thẩm Mộng Tịch thật? Vậy sau 5 năm sao lại tiếp tục đi tìm Phạm Lãng? Cậu ta đáng lý ra phải đặc biệt hận Phạm Lãng đoạt đi thân thể người trong lòng mới đúng chứ?

Còn có Thẩm Tử Hạ, trước mắt vẫn nhìn ra anh là người chú trọng thân tình, tính hướng cũng thẳng tới độ không thể thẳng hơn được. Hiện tại, anh mới chỉ biết người mình động tâm lại là đàn ông đã hoài nghi nhân sinh rồi, thế sao trong cốt truyện anh lại có thể bảo cong là cong lập tức? Lại còn đối với chuyện linh hồn Thẩm Mộng Tịch đi đâu biểu hiện không chút quan tâm nào?

"Tử Hào!" Thấy cậu thất thần, Tô Dục càng thêm nóng nảy, nhịn không được muốn lay lay cậu, chợt nhớ tới trên người cậu còn có vết thương liền thu tay lại: "Tử Hào, Mộng Tịch rốt cuộc đi đâu? Em ấy hiện tại thế nào, có bị thương hay không?"

Mèo nhỏ bị cậu ta đẩy, mông nhỏ đặt lên chăn, ngẩn người, lại duỗi móng vuốt cào cào cậu ta, meo mẻo vài tiếng.

Tô Dục lại duỗi tay đẩy mèo một cái.

Diệp Chi Châu bị cậu ta kêu, hoàn hồn lại, có chút xấu hổ với bản thân, vội vàng trả lời: "Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi, linh hồn em ấy trú ngụ trong thân thể mèo nhỏ này, không có bị thương, chỉ là thân thể mèo con quá nhỏ quá yếu, phải chiếu cố cẩn thận." Mèo kia mới chỉ là bé mèo con, cần phải uống sữa mới sống được.

Tô Dục đơ mặt, cúi đầu nhìn lại, mèo con vừa vặn bị cậu ta ủn đến chóng mặt, lần này trực tiếp ngã chổng vó trên chăn, lộ ra cái bụng hồng nhạt, còn phát ra tiếng kêu kinh hoảng.

Sau khi thân thể Mộng Tịch bị cướp đi, linh hồn em ấy trú ngụ trong thân thể mèo nhỏ... Trong đầu tuần hoàn phát tin tức này, mèo nhỏ trước mắt dần dần hoá thành bộ dáng người, như vậy, cái bụng bị lộ ra chính là...

Oành một tiếng, mặt Tô Dục triệt để đỏ bừng lên. Cậu ta vội quay đầu cởϊ áσ khoác che lên người mèo nhỏ, lắp bắp nói: "Con... con gái như thế nào lại không mặc quần áo, không nên không nên, như vậy không được... Anh... anh đi mua cho em mấy bộ quần áo." Nói rồi lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, hoàn toàn không để cho bất cứ ai có thời gian phản ứng.

Mèo nhỏ giãy dụa rất lâu mới có thể thoát khỏi đám quần áo trên người, khó hiểu nhìn cửa phòng bệnh, meo mẻo kêu.

[Tô Dục cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ ba đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu vội vàng lấy gối che mặt lại, đè nén nụ cười bên môi. Chỉ mới nhìn đến cái bụng mèo đã đỏ mặt...

"Tiểu Dục đây là..." Thẩm Tử Hạ nhìn bé mèo trên giường, lại nhìn em trai ôm gối cười điên loạn, chậm chạp nhận ra mọi chuyện mới lau mặt, nghẹn họng hỏi: "Tiểu Dục nó... thích Mộng Tịch?" Không phải là giả vờ thích vì muốn mình tỉnh lại, mà là thật sự thích? Thích cũng không phải là hàng giả kia, mà là Mộng Tịch chân chính?

Mèo nhỏ liếc mắt nhìn anh, mắt mèo trừng lớn, thân mình run run hai cái: "Mẻo mẻo mẻo?"

Hơn hai tiếng sau, Tô Dục và Sầm Nguyệt Bạch cùng nhau trở lại, tên trước ôm một đống quần áo đồ chơi đồ ăn vặt cho mèo, tên sau ôm lấy một hộp giữ ấm size lớn, hai người đứng cạnh như thế đột nhiên lại có cảm giác CP quỷ dị nào đó... Nam thần thanh lãnh công x shota dương quang thụ gì đó...

Diệp Chi Châu đặt xô dấm trong lòng xuống, mỉm cười. Ừm, mặt shota chính là đáng yêu như vậy, thật chán ghét! Ôm mèo vào trong ngực, cậu vẫy vẫy tay với Sầm Nguyệt Bạch: "Đi ra ngoài một chuyến tra được cái gì? Mau tới đây, em đói bụng."

"Sao em có thể ôm Mộng Tịch như thế?" Tô Dục rống một tiếng xông tới, cướp mèo nhỏ từ trong ngực cậu ôm vào trong ngực mình, hung tợn trừng qua Sầm Nguyệt Bạch: "Còn có anh, anh lúc trước cũng ôm qua Mộng Tịch, đê tiện! Là đàn ông mà không biết tị hiềm!"

Sầm Nguyệt Bạch nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, cúi đầu hôn Diệp Chi Châu một ngụm, ngồi xuống bên giường.

Tô Dục khϊếp sợ, vừa định nói gì đó, ngực đột nhiên tê rền, cúi đầu, móng vuốt mèo đang sáng loáng đối diện với cậu ta, lông trên cổ mèo cũng xù tung lên: "Meo!!!"

Nghe không hiểu, nhưng bộ dáng giống như đang tức giận.

Thân thể nho nhỏ trong ngực ấm áp, đại não lại bắt đầu tự động biết mèo thành thiếu nữ, sau đó nhanh chóng tính toàn ra bộ vị nào là đại biểu cho bộ phận nào. Cho nên, hiện tại dán vào cánh tay cậu ta hẳn là mông Mộng Tịch, còn dựa vào ngực hẳn là bả vai Mộng Tịch... Thế... thế cánh tay cậu ta đang kéo chân...

Mặt shota lần nữa đỏ bừng lên, dần có xu thế muốn bốc khói.

Thẩm Tử Hạ trong góc phòng sau khi ăn hai bát thức ăn cho chó lớn mới đứng dậy, ôm mèo con trong ngực Tô Dục, tát đầu cậu ta một cái: "Bình tĩnh một chút cho anh! Mộng Tịch hiện tại còn cần chúng ta hỗ trợ, bộ dáng này của em nếu như bị Phạm Lãng thấy được, trực tiếp liền bại lộ Mộng Tịch."

Mèo nhỏ đã không sợ Thẩm Tử Hạ nữa, yên ổn lăn trong ngực anh, thò người ra bất chấp duỗi vuốt cào Tô Dục một cái.

Tô Dục hạnh phúc xoa xoa chỗ bị cào, đỏ mặt nghiêm túc nói: "Anh họ yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ Mộng Tịch thật tốt."

Không cứu được rồi!

Thẩm Tử Hạ có chút mệt lòng. Anh ôm mèo ngồi xuống ghế salon, hơi vụng về sờ sờ đầu nó, mặt nghiêm trang nói: "Mộng Tịch, anh sẽ giúp em trở về được, em yên tâm."

Mèo nhỏ ngửa đầu cọ cọ tay anh, nhỏ giọng meo meo.

Tô Dục vẻ mặt si hán vây xem, rồi bị mèo con không kiên nhẫn thưởng cho một bóng dáng lãnh khốc.

Phòng bệnh bên này bốc lên một đám bong bóng phấn hồng, không khí trong phòng bệnh trên lầu lại không quá mỹ diệu.

"Đáng giận!" Phạm Lãnh nhìn thân thể mình càng ngày càng tiều tuỵ, bực bội gãi gãi đầu: "Từ khi Thẩm Tử Hào bị thương, Thẩm Tử Hạ với Sầm Nguyệt Bạch liền giống như uống lộn thuốc vậy, cứ vây bên cạnh cậu ta, thái độ đối với tao lại đặc biệt lãnh đạm. Chẳng lẽ, bọn họ đã phát hiện ra tao không phải là chính chủ?"

Chương Lâm vuốt vuốt mái tóc mình, cười cười vây y vào trong tường: "Thẩm Tử Hạ với Tô Dục là anh trai và anh họ của Thẩm Tử Hào, em trai bị thương đương nhiên là muốn quan tâm nhiều một chút. Còn tên Sầm Nguyệt Bạch kia là biếи ŧɦái, em quản hắn làm gì, không quấn lấy em thì càng tốt. Tiểu Lãng đừng sợ, anh Lâm che chở cho em."

"Đừng có đem bộ dáng tán gái của mày sử ra với tao!" Phạm Lãng dùng sức đẩy Chương Lâm ra, kéo kéo quần áo: "Mẹ nó! Làm con gái thật phiền phức! Tao là một tên đàn ông chính cống lại xảy ra vấn đề với kì sinh lý!"

Chương Lâm nhìn y dùng thân thể thanh xuân xinh đẹp này mà ăn nói thô lỗ như vậy, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, muốn bước tới sờ soạn một phen. Tào Du đúng lúc cầm cơm hộp vào phòng, thấy thế tức giận hừ cười một tiếng, nói: "Chúng mày thật ra rất sung sướиɠ a, có việc thì phái tao đi làm. Được rồi, lại đây ăn cơm, ăn xong còn phải đi học."

"Thật vất vả mới đi tới năm ba, chuẩn bị tốt nghiệp rồi, không nghĩ tới đổi một thân thể lại phải học lại năm hai." Phạm Lãng nghe vậy càng thêm tức giận, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Tiết học buổi chiều không đi, lát nữa chúng ta đi uống rượu."

Chương Lâm và Tào Du liếc nhau, ý vị thâm trường cười cười, vội vàng ồn ào phụ hoạ. Thân thể mới này của bạn tốt thật sự là cực phẩm, bọn họ mỗi ngày nhìn đến nỗi ngứa ngáy trong lòng, cơ mà bạn tốt không muốn bị đè, càng chán ghét làm con gái mà bị quản này quản nọ, cho nên bọn họ khó có cơ hội ra tay, hơn nữa lúc trước bên cạnh bạn tốt còn có đàn ông khác lượn lờ, mà hiện tại... Cơ hội tới!

Doãn Phi Vũ đứng trước cửa phòng nghe rõ ràng rành mạch cuộc đối thoại của cả ba người, khoé miệng cong cong, xoay người đi tới chỗ thang máy. Loại cặn bã rác rưởi này, thật không muốn trị.

Cơm ăn được một nửa, Sầm Nguyệt Bạch đột nhiên dừng đũa, Diệp Chi Châu cũng buông đũa ngay sau đó, nhìn cửa phòng bệnh. Thẩm Tử Hạ nhíu mày khó hiểu dừng đũa theo, Tô Dục còn đang chuyên tâm đút mèo ăn, hoàn toàn không chú ý tới bọn họ.

Doãn Phi Vũ đẩy cửa ra quét mắt nhìn bọn họ một cái, dựng ngón tay ý chỉ hướng trên lầu: "Tôi biết các người đã tra ra không ít thứ. Hữu nghị nhắc nhở, Chương Lâm và Tào Du đang xúi giục em gái các người đi uống rượu." Nói rồi bước đi liền, để lại cho họ một bóng trắng tiêu sái.

Tô Dục lập tức ngẩng đầu, đen mặt: "Bọn nó nghĩ muốn làm gì thân thể Mộng Tịch?"

Thẩm Tử Hạ cũng đen mặt, đứng dậy đi ra ngoài.

"Tạm thời đừng nóng nảy." Sầm Nguyệt Bạch lấy một sợi tơ màu đen ra quấn lên đùi mèo nhỏ, lại dán một tờ bùa lên sợi tơ, lẩm bẩm niệm vài câu, sau đó cầm đũa lên: "Ngồi xuống tiếp tục ăn đi, thân thể Thẩm Mộng Tịch rất an toàn."

Mèo nhỏ tín nhiệm phụ hoạ một tiếng, Thẩm Tử Hạ thấy thế hơi do dự mới ngồi xuống. Tô Dục vẫn không an tâm như cũ, nhưng thấy mèo nhỏ nhìn mình chằm chằm, chỉ có thể áp xuống lo lắng ngồi xuống cùng.

Diệp Chi Châu nhìn cái dạng này, trộm chọc Thông Thiên: "Thông Thiên, có đúng là tao có một viên Hoàn Hồn đan là khen thưởng nhiệm vụ không?"

[Phần thưởng nhiệm vụ chưa sử dụng: Hoá Hình đan, Hoàn Hồn đan, Tử Hư công pháp.]

Tử Hư công pháp? Cậu chấn động, thiếu chút nữa không cầm chắc đũa trong tay.

[Quyền hạn ký chủ có hạn, Tử Hư công pháp chỉ mở ra phần cơ sở luyện dược chế phù. Có lĩnh thưởng hay không?]

Luyện dược chế phù là được rồi! Cậu điên cuồng gật đầu trong lòng, sau đó liếc qua Sầm Nguyệt Bạch bên người, toét miệng. Người yêu đời này chơi phù chú, hiện tại mình cũng có thể học được chế phù, quả nhiên rất sảng!

Sầm Nguyệt Bạch rót chén nước cho cậu, khoé môi lơ đãng ngoắc lên một cái.

Nửa đêm, Sầm Nguyệt Bạch bên giường đã ngủ rồi, Diệp Chi Châu lặng lẽ thăm dò, từ trong không gian lấy kèn ra thổi, xác định đối phương hoàn toàn đã ngủ say liền xốc chăn lên, đi ra khỏi phòng bệnh.

Nửa đêm, bệnh viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có phòng trực đêm còn sáng đèn. Cậu dựa vào tinh thần lực yểm trợ mà nhẹ nhàng mò đến phòng bệnh Phạm Lãng, đẩy cửa đi vào, nhét Hoàn Hồn đan vào miệng Phạm Lãng. Người ngoại lai không thể tổn thương đến vai chính, nhưng trợ giúp vai chính thì ok tất. Một viên Hoàn Hồn đan nuốt xuống, mặc kệ linh hồn vai chính có lượn lờ góc nào cũng có thể ngoan ngoãn trở về, chẳng lẽ không phải là giúp một đại ân hay sao?

[Kiểm tra dao động linh hồn vai chính... Dao động kết thúc.]

Nháy mắt trái tim về đến vị trí cũ, cậu cười cợt chọc chọc màn sáng, thuận theo tinh thần lực yểm hộ về lại phòng bệnh, nhắn một tin gửi sang cho Tô Dục.

Nhận ra hơi thở quen thuộc trở về, Sầm Nguyệt Bạch thả lỏng thân thể căng thẳng, buông sợi tuyến đen trong tay ra.

Trong một chiếc xe cách bệnh viện không xa, Chương Lâm còn đang có ý đồ dụ dỗ bạn tốt đi uống rượu: "Tiểu Lãng, nói muốn đi uống là mày, hiện tại không muốn đi cũng là mày, trò đùa này một xíu cũng không buồn cười đâu. Chúng ta lãng phí ở bệnh viện ở một buổi trưa, hiện tại xe đều đã lấy rồi, mày không tiếp tục đi uống là có ý tứ gì?"

Rời bệnh viện càng xa, cảm giác trên đùi bị kéo căng càng rõ ràng, Phạm Lãng nào có tâm trí nghe gã nói này nói nọ, dùng sức vỗ lưng ghế của gã quát: "Nói không đi là không đi! Về bệnh viện! Mày tính để xe ở đây cả đêm tao cũng không đi! Quay đầu về bệnh viện!"

"Chúng mày bàn đi bàn lại kết quả vẫn là không, tao mệt cả đầu rồi." Tào Du cau mày, trong mắt đầy không kiên nhẫn: "Sắp nửa đêm rồi, mọi người giải tán đi, ai về nhà nấy."

Chương Lâm bất mãn nhìn Tào Du: "Cuộc sống về đêm mới bắt đầu, ngủ cái gì mà ngủ! Nhìn bộ dáng lười biếng của mày đi!"

"Không đi thì mình tao đi cũng được!" Cẳng chân đột nhiên tê rần, Phạm Lãng nóng nảy, duỗi tay đẩy cửa. Cũng không biết làm sao, từ buổi chiều y đã bắt đầu hoảng hốt, trực giác nói không thể rời khỏi bệnh viện, sau khi rời đi cũng luôn muốn quay đầu về, cảm giác thấy nếu rời khỏi bệnh viện thì sẽ gặp nguy hiểm.

Chương Lâm thò người qua ôm chặt y rồi khoá trái cửa xe, đen mặt nói: "Phạm Lãng, rốt cuộc mày đang nháo cái gì?"

"Đừng cho là tao không rõ cái tâm tư bẩn thỉu của mày!" Phạm Lãng thấy cửa xe khoá trái, trong lòng càng luống cuống, quay đầu hung tợn trừng gã: "Dám đánh chủ ý lên đầu tao, tao thấy mày rõ ăn gan hùm mật gấu rồi! Sinh ý nhà mày còn dựa vào nhà tao nâng đỡ, chớ có chọc tao, nếu không tao cho mày đẹp mặt!"

Chương Lâm thay đổi sắc mặt: "Phạm Lãng, mày là chuẩn bị xé rách mặt, không làm anh em nữa?"

"Chúng mày lại kêu gào cái gì nữa!" Tào Du vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người: "Vì chuyện uống rượu mà nháo sao? Cảm tình nhiều năm còn đó, mọi người bình tĩnh chút đi."

"Mày đừng giả làm người tốt ở đây!" Chương Lâm khinh thường cười lạnh: "Cái tâm tư tà ác kia là mày khơi ra trước, giờ làm rùa đen rút đầu rúc sau lưng, muốn chờ tao xuất đầu rồi chiếm tiện nghi cho mình. Tào Du, mày cũng đéo khác gì lão cha nhà mày, chỉ biết làm bám váy."

Tào Du biểu tình âm trầm, siết chặt nắm đấm: "Chương Lâm, mày tìm chết hả?"

Phạm Lãng phiền não rủa thầm một câu, lúc bọn họ cãi um lên thì mở khoá xe, lao ra ngoài chạy tới chỗ bệnh viện. Chương Lâm cùng Tào Du cùng lúc dừng lại, xuống xe vội đuổi theo.

"Tiểu Lãng, mày nghe tao nói đã." Chương Lâm đuổi kịp nắm lấy vai Phạm Lãng, vừa định giải thích mấy câu, tay liền nắm vào khoảng không, Phạm Lãng đi trước không hiểu sao thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

"Sao lại thế này?" Tào Du chậm một bước, sửng sốt.

Tô Dục vốn dĩ tránh ở chỗ tối quan sát tình huống, thấy thế vội lao tới ôm thân thể Thẩm Mộng Tịch trên đất, lấy điện thoại ra gọi 110: "Alo, nơi này là phố XX trước cổng bệnh viện số 3, có hai người ý định bắt một thiếu nữ đi..."

Chương Lâm và Tào Du không hiểu được hành vi của cậu ta, ngốc mặt đờ ra, lúc sau phản ứng được liền muốn cướp di động của cậu ta. Bảo vệ bệnh viện đúng lúc đó xông tới chế phục hai người, trói cả hai lại ném tới phòng an ninh bệnh viện.

Sớm hôm sau, tin tức Phạm Lãng tỉnh lại và hai người Chương Lâm, Tào Du bị bắt đồng thời truyền tới.

"Thân thể Mộng Tịch hiện đang ở đâu?"

Sầm Nguyệt Bạch giúp Diệp Chi Châu thổi cháo, đút tới một thìa: "Ở phòng bên cạnh, Tô Dục đang chăm sóc."

"À." Cậu gật gật đầu, sau đó khoa trương cảm thán: "Ông trời có mắt, mọi người vừa mới rầu người suy nghĩ làm sao đoạt lại thân thể Mộng Tịch, cái sinh hồn kia liền tự mình trở về, thật là đáng mừng."

Sầm Nguyệt Bạch quét mắt nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên ý cười: "Ừ, ông trời thật lợi hại."

Hồi hồn thuật yêu cầu cần mấy ngày để chuẩn bị tài liệu và chế phù, nên trong lúc này chỉ có thể tạm thời tách linh hồn và thân thể Thẩm Mộng Tịch ra làm hai. Sự tình quanh co trở nên đơn giản hơn, linh hồn sắp được hồi về thân thể, thần kinh ai nấy cũng đều thả lỏng ra, bắt đầu vây xem náo nhiệt bên Phạm Lãng và Chương Lâm.

Thân thể người thực vật sau khi tỉnh lại còn suy yếu, muốn khôi phục như ban đầu cần thiết phải trải qua thời gian dài điều dưỡng và khang phục, bên Phạm Lãng tạm thời không có thì giờ lăn lộn. Chương Lâm và Tào Du ở giữa đường muốn bắt con gái nhà người ta, còn làm hại cô gái kia đến giờ còn hôn mê ở bệnh viện, chỉ tội danh này thôi cũng đủ để bọn họ ngồi ở cục cảnh sát rất lâu, dáng vẻ nhìn tới cũng là không thể phát sinh cái gì cùng với vai chính.

Diệp Chi Châu yên tâm, Tô Dục và Thẩm Tử Hạ cười lạnh. Nghĩ tới hai tên phế vật kia từng có vọng tưởng muốn chiếm tiện nghi của người trong lòng/em gái nhà mình, Tô Dục và Thẩm Tử Hạ đều cảm thấy tà hoả sắp bốc lên tận trời, vì thế bọn họ tốt tính đưa tới tin tức Phạm Lãng đã tỉnh, sau đó bắt đầu liều mạng tạo phiền toái, không cho hai tên kia có thể thuận lợi được bảo lãnh đi ra.

[Chương Lâm, Tào Du cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

[Kiểm tra dao động hồn kỳ... Hồn kỳ thứ ba đã nhổ nay khôi phục, dời đến linh hồn Nguyên Dao, thỉnh ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu đang thoả mãn ăn trái cây, bị màn sáng chọc tới trước mắt làm rớt cái nĩa trong tay. Nguyên Dao, đó không phải là tên con gái của tên trùm hay sao?

.........