Chương 84

Ngay khi ý thức thanh tỉnh liền cảm nhận được đau đớn, vô cùng đau đớn. Nhăn nhó mặt mày mở mắt ra, tầm mắt dần nhìn rõ ràng liếc qua vị trí bên giường, Diệp Chi Châu lập tức nhắm mắt lại, biểu thị không muốn nhìn thấy đồng đội heo Thẩm Tử Hạ.

"Tỉnh rồi?" Thẩm Tử Hạ ghé sát lại, trước tiên bấm chuông đầu giường, cúi người giúp cậu đắp chăn lại, thấp giọng nói: "Tử Hào, xin lỗi."

Cậu mở mắt ra, nhẫn nhịn cảm giác cổ họng khô sáp đau đớn, khàn giọng mở miệng: "Anh... em nghĩ thông suốt rồi, em còn gọi anh một tiếng anh... Mà Mộng Tịch cũng gọi anh là anh, tuy em ấy không cùng một mẹ với chúng ta... Việc này không trách em ấy, mà anh... Em ấy là em gái của anh..." Người hơi có chút lương tri đều không có ý nghĩ gì với em gái mình, nên nam chủ à, anh mau tỉnh lại đi!

Động tác rót nước của Thẩm Tử Hạ khựng lại, một bên mặt giật giật, không nói gì.

"Lúc trước bắt nạt Mộng Tịch là em không đúng, em nghĩ em ấy câu dẫn anh..." Ngoại trừ đoạt đi đối tượng yêu thầm của nguyên chủ, điểm đó cũng là một trong số các nguyên nhân mà nguyên chủ bắt nạt Thẩm Mộng Tịch. Trước khi Phạm Lãng chiếm cứ thân thể Thẩm Mộng Tịch, nguyên chủ đối với cô em gái này vẫn rất tốt. Tính tình cậu ta tuy có chút cố chấp, nhưng cũng không phải tên biếи ŧɦái bại hoại thích khi dễ người khác. Mặc dù lúc ở chung không hề thân thiện với Thẩm Mộng Tịch, nhưng so với thái độ không nhìn tới của Thẩm Tử Hạ thật sự tốt hơn nhiều.

"Em ấy không có." Thẩm Tử Hạ cuối cùng cũng mở miệng, theo thói quen dùng ánh mắt trách cứ nhìn em trai mình, lại thấy sắc mặt đối phương tái nhợt liền cứng đờ, vuốt vuốt mặt rồi thở dài: "Là anh... Rõ ràng như vậy sao? Chừng nào thì em nhìn ra?"

"Rất sớm." Diệp Chi Châu lật ký ức nguyên chủ, giương mắt nghiêm túc nhìn anh, tiếp tục nói: "Anh, đừng để ba mẹ thương tâm, cũng đừng làm khó dễ Mộng Tịch, anh biết, này không đúng... Anh, đó là Mộng Tịch, không phải chị Liên Tuyết." Liên Tuyết chính là mối tình đầu của Thẩm Tử Hạ, mấy năm trước gặp tai nạn giao thông đã chết rồi, tính cách tương đối... mạnh mẽ, có chút giống Thẩm Mộng Tịch bản Phạm Lãng. Thẩm Tử Hạ ban đầu chú ý tới Thẩm Mộng Tịch bản Phạm Lãng cũng là bởi vì chỗ giống nhau này, hơn nữa sau này Thẩm Mộng Tịch còn ngoẻo trước mặt anh... Tình huống quen thuộc từng trải qua này khiến Thẩm Tử Hạ triệt để hãm sâu.

Thẩm Tử Hạ siết chặt chén nước trong tay, đột nhiên hít sâu một hơi, xoay người tránh khỏi tầm mắt cậu.

[Thẩm Tử Hạ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 70%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Xem ra đã chọc trúng điểm G. Cậu nhẫn nhịn đau đớn nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: "Anh, anh coi Mộng Tịch là thế thân, liệu có phải là lừa dối Mộng Tịch hay không? Còn có chị Liên Tuyết, nếu chị ấy biết anh... chị ấy thật sự sẽ không hận anh sao?"

"Đừng nói nữa!" Thẩm Tử Hạ tức giận quay đầu đánh gãy lời cậu, ánh mắt ảm đạm mang theo thống khổ, khí thế quanh người cũng hiếm khi suy sụp: "Đừng nói nữa... anh hiểu ý em."

[Thẩm Tử Hạ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

"Là anh hồ đồ." Anh rất nhanh chóng thu lại tâm tình, đưa cho cậu cốc nước ấm và ống hút, rũ mắt nói: "Xin lỗi, em là em trai tốt, mà anh... không phải là anh trai tốt. Sẽ không, rốt cuộc... sẽ không."

[Thẩm Tử Hạ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Có thể để Thẩm Tử Hạ thông suốt, một đao kia cũng không uổng! Cổ họng khô đến muốn sát ra lửa, cậu vội vàng hút một hớp nước lớn, thấm giọng rồi hung hăng bồi thêm một cú: "Anh, em chỉ muốn một gia đình yên ổn, hi vọng người nhà đều tốt... Anh sẽ không phá hỏng cái gia đình này, đúng không?"

"... Đúng." Thẩm Tử Hạ bị ánh mắt mong chờ của cậu đánh tới chật vật nhắm mắt, lúc mở mắt ra chỉ còn lại kiên định trong đó. Anh giơ tay, có chút vụng về sờ sờ đầu cậu, nghiêm túc nói: "Tử Hào, xin lỗi. Còn có, cảm ơn em!"

[Thẩm Tử Hạ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Bác sĩ y tá cuối cùng cũng tới, hai người ăn ý kết thúc cuộc trò chuyện. Sau khi kiểm tra, Diệp Chi Châu mệt mỏi ngủ thϊếp đi, cũng không biết có người đã yên lặng tới đây, sau đó ngồi bên giường nhìn cậu rất lâu.

Tô Dục kết thúc việc học liền chạy ngay tới nhìn Diệp Chi Châu, kết quả liền bị Thẩm Tử Hạ chờ cạnh cửa kéo tới vườn hoa bệnh viện.

"Anh làm sao vậy?" Cậu ta đổi tay cầm giỏ hoa quả, lo lắng hỏi: "Tử Hào thế nào? Tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi." Thẩm Tử Hạ đốt điếu thuốc hút một hơi, khép hờ mắt nhìn toà nhà phía trước: "Tiểu Dục, quên đi thôi."

Cậu ta nghi hoặc: "Thôi cái gì?"

"Anh bỏ qua." Thẩm Tử Hạ nghiêng đầu nhìn cậu ta, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta: "Anh sẽ không đi nhầm đường, cậu không cần vì kéo anh đi ra mà cố ý tới gần Mộng Tịch, anh biết cậu không thích em ấy."

"Anh... anh nói cái gì đó, em không hiểu." Tô Dục quay đầu né tránh tầm mắt anh, ánh mắt lập loè.

"Năm đó, chuyện mẹ anh vì Mộng Tịch được vào nhà anh mà nháo loạn như vậy, dì cũng theo mẹ anh mà nháo lên. Anh nhớ, năm đó cậu cũng chịu ảnh hưởng, rất chán ghét Mộng Tịch, còn đẩy em ấy một cái, suýt nữa làm em ấy ngã vào tảng đá sứt đầu mẻ trán..." Nghĩ đến chuyện cũ, khoé môi anh cong lên thành nụ cười, rất nhanh liền nhạt đi: "Cậu từng ghét em ấy như vậy, hiện tại đột nhiên quan tâm em ấy, còn tranh chấp khắp nơi với anh... Trước đây, anh bị quỷ ám mới không phát hiện vấn đề, hiện tại... Cậu và Tử Hào đều là em trai ngoan, anh cảm ơn hai đứa."

"Kỳ thực... cũng không phải ghét em ấy..." Tô Dục bị anh nói, hơi chột dạ: "Kỳ thực, em cũng biết lúc nhỏ mình làm quá mức, cũng không hoàn toàn vì anh... Em nghĩ muốn nói xin lỗi em ấy, mà lại không tiện, liền muốn đối tốt với em ấy một chút... Tuy rằng em ấy không giống lúc bé..."

"Quả thực là không giống." Thẩm Tử Hạ cảm thán, điếu thuốc trong tay cũng không dụi đi, để mặc nó tự cháy, cho đến khi chỉ còn lại đầu lọc trên ngón tay mới tiêu diệt nó: "Tất cả mọi người đều tỉnh lại đi, người nhà vẫn là quan trọng hơn." Nói rồi vỗ vỗ vai Tô Dục, quay người đi.

Tô Dục nhìn theo bóng dáng anh, ánh mắt hơi phức tạp, khổ não gãi gãi đầu: "Là thật sự không giống lúc nhỏ. Lúc còn bé, hơi bắt nạt chút xíu liền khóc, mềm mại đáng yêu, mà tính khí bây giờ lại thúi như vậy..." Làm sao nói thay đổi liền đổi ngay được đây? Không thể duy trì dáng vẻ lúc còn bé được hay sao?

[Tô Dục cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu bị màn sáng đâm tỉnh, mơ mơ màng màng quét mắt liếc một cái rồi tắt nó đi, khẽ than một tiếng. Bị đâm một nhát thật sự đau thấu trời, vì không muốn bị phát hiện ra điều gì lạ mà không thể ăn đan dược, quá là muốn mạng già của cậu rồi... May mà, tỷ lệ yêu nhau rụng như lá mùa thu, an ủi cậu được chút ít.

"Rất đau?"

Lúc này cậu mới phát hiện ra bên giường có người, nghiêng đầu nhìn lại, thấy là Doãn Phi Vũ cầm bản ghi chép đứng ở đó, khoé miệng cong lên: "Là bác sĩ Doãn à? Cái kia, lúc nào tôi mới có thể xuất viện?"

"Không biết." Doãn Phi Vũ không nhìn cậu, cúi đầu lật lật bản ghi chép trên tay, nhàn nhạt nói: "Cậu không phải bệnh nhân của tôi."

Vậy anh tới đây viết viết vẽ vẽ cái gì? Diệp Chi Châu hiếm khi bị nghẹn lời, không biết nói cái gì. Sau khi xem cốt truyện, cậu cảm thấy khó hiểu nhất chính là Doãn Phi Vũ. Tình cảm của người này đối với vai chính vô cùng khó hiểu, một giây trước còn là bác sĩ qua đường, một giây sau liền lấy lòng vai chính các kiểu, khiến người ta thấy đoạn tình cảm quá mức gãy đoạn. Vai chính trong thân thể Thẩm Mộng Tịch chết đi thì anh ta là người đầu tiên chạy tới chăm sóc thân thể vai chính, ngày qua ngày tỉ mỉ hầu hạ, mãi đến khi vai chính thức tỉnh. Theo lý thuyết, anh ta sẽ là người thâm tình nhất có đúng không? Mà người này trong đám nam chính trừ Sầm Nguyệt Bạch ra thì là người không thích ghen tuông nhất. Dù cho vai chính ở trước mắt anh ta có bị bắt gian cả vạn lần, anh ta đều có thể bình tĩnh quay đầu đi làm giải phẫu ngay và luôn.

"Cậu phát hiện ra rồi."

"Cái gì?"

"Em gái cậu, Thẩm Mộng Tịch." Doãn Phi Vũ đẩy kính mắt, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh, rốt cuộc cũng ngừng động tác: "Có phải mọi chuyện không khoa học đều có thể dùng khoa học để giải thích hay không? Cậu, còn có em gái cậu, có chút ý nghĩa."

Diệp Chi Châu hơi hốt hoảng một chút, đột nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh, hàm hồ nói: "Bác sĩ Doãn, tôi không hiểu ý của anh. Gì a, em gái tôi quả thực đáng yêu... Ha ha..."

"Tôi thích giao thiệp với người thông minh." Doãn Phi Vũ cất bảng ghi chép đi, cắm cây bút lên túi áo, rũ mắt nhìn cậu: "Tôi cảm thấy cậu là người thông minh, mà cậu bây giờ lại giả ngu với tôi. Không liên quan, tôi biết rõ, cô em gái bản nâng cấp kia của cậu có chút ngu xuẩn, tôi cảm thấy cậu tương đối thích hợp."

Thích hợp cái gì? Bản nâng cấp là ý gì? Người này chẳng lẽ phát hiện ra chuyện cậu và Thẩm Mộng Tịch bị đổi hồn rồi? Còn có, làm sao anh ta phát hiện được? Thẩm Mộng Tịch còn hiểu được, còn nguyên chủ trước đây chưa từng gặp Doãn Phi Vũ, cũng không tồn tại vấn đề phá vỡ thiết lập tính cách gì cả.

"Tôi rất thích ánh mắt bây giờ của cậu, chứng tỏ cậu đang suy tư." Doãn Phi Vũ đột nhiên ghé sát mặt tới, nhìn kỹ cậu một hồi, mới đứng thẳng lên: "Cậu có ký ức, mà cô ta không có, quả nhiên cậu thích hợp hơn."

[Doãn Phi Vũ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin kí chủ không ngừng cố gắng.]

Chuyện gì đây? Sao chưa gì đã bớt nửa đường rồi? Mà tình huống bây giờ thế này, cậu cũng không thể vui nổi. Có thể tăng trở lại được không? Lưng cậu cũng bắt đầu phát lạnh rồi đây nè!

"Yên tâm, tôi thích dùng mắt quan sát hơn là động đao." Doãn Phi Vũ giống như có thuật đọc tâm, nhìn rõ được ý nghĩ của cậu, vươn tay chỉ lên thái dương của mình: "Đừng có ngừng suy nghĩ, nhất định phải sống tiếp thật tốt, cậu chính là bản mẫu tốt nhất của tôi." Dứt lời liền chậm rãi quay lưng rời đi.

Diệp Chi Châu nghẹn một hơi giờ mới thở ra được, cảm thấy vết thương của mình càng đau hơn.

[Doãn Phi Vũ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Quả nhiên không nên thở phào nhanh như vậy!!!!

Cha mẹ Thẩm tới bệnh viện không bao lâu liền vội vã rời đi, Diệp Chi Châu đột nhiên cảm thấy nguyên chủ có chút đáng thương. Cha mẹ bận rộn không quan tâm cậu ấy, anh trai lúc ban đầu thì lơ là sau lại thù hận cậu ấy, cô em gái cùng cha khác mẹ bị cậu ấy biệt nữu đối xử sau bị kẻ khác chiếm cứ thân thể, cộng thêm cả tính hướng bản thân bị đè nén... Chẳng trách tính tình nguyên chủ sau này bị vặn vẹo thành như vậy.

Cảnh sát tới hỏi cung chuyện gã lang thang kia, cậu suy nghĩ một hồi, lựa chọn thẳng thắn chuyện bản thân thuê mướn gã lang thang kia. Chuyện kiểu này cứ nên nói sớm mới tốt, nếu không chờ sau này bị Thẩm Tử Hạ phát hiện ra, độ hảo cảm vừa mới cày lên sợ là lại tụt xuống.

Biết được chân tướng, Thẩm Tử Hạ quả nhiên khϊếp sợ vô cùng. Anh

nhìn chăm chú Diệp Chi Châu một lúc, đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng mấy vòng, sau đó ngồi cạnh giường trầm mặt nói: "Tử Hào, sau này không nên có loại ý nghĩ cực đoan như vậy. Anh không nghĩ tới em sẽ bị ý nghĩ sai lầm của anh kí©h thí©ɧ thành thế này, em có thể kịp thời tới cứu vãn sai lầm này là tốt, mà anh... Xin lỗi." Ngoài trừ xin lỗi, anh không thể nói được gì nữa. Em trai của anh suýt chút nữa gϊếŧ chết em gái ruột, tất cả chỉ bởi vì mình.

Nhớ tới lần trước em trai nói muốn có một ngôi nhà yên ổn và đôi cha mẹ vội vàng xuất hiện rồi lại vội vàng rời đi, trong mắt anh mang theo bất đắc dĩ và ảm đạm: "Tử Hào, anh sẽ điều chỉnh lại tâm tình của mình nhanh thôi."

[Thẩm Tử Hạ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ hai đã nhổ, chúc mừng kí chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu vẻ mặt nghiêm túc chuẩn bị xưng tội nay đơ ra, hồn kỳ rút được rồi? Chờ đã, cái thứ hai? Ký ức mơ hồ trước lúc hôn mê đột nhiên trở nên rõ ràng, cậu mạnh mẽ bật người dậy, không cẩn thận chạm phải vết thương lại ngã vật xuống, đau đến hít khí không ngừng.

"Em đừng có động đậy." Thẩm Tử Hạ đè vai cậu lại, cau mày bấm chuông, nghiêm túc nhìn cậu: "Tử Hào, anh nói đều là thật, anh bảo đảm. Em cũng không có việc gì, gã lang thang kia anh sẽ xử lý, em đừng vội."

Đây không phải là trọng điểm.

Cậu nhịn xuống ý định muốn kêu Thông Thiên đưa thuốc, nhanh chóng hỏi: "Hôm qua lúc em bị thương có ai tới gần em không? Hay có nói gì với em?" Tia tinh thần lực kia, cùng với giọng nói quen thuộc, còn có trực tiếp rút được hồn kỳ. Người yêu lần này là một trong đám nam chủ! Hồn kỳ của Doãn Phi Vũ trực tiếp loại trừ, Thẩm Tử Hạ và Tô Dục cũng không phải chỉ còn lại Chương Lâm, Tào Du, Sầm Nguyệt Bạch... Từ từ đã, Sầm Nguyệt Bạch!

Thẩm Tử Hạ sửng sốt, cau mày suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: "Anh chỉ chú ý tới bác sĩ Doãn vọt tới cạnh em, sau đó xe cứu thương đã tới." Hơn nữa, anh lúc đó có chút mơ hồ, căn bản không chú ý tới tình huống xung quanh.

"Vậy Sầm Nguyệt Bạch đâu? Anh ấy có tới nhìn em không?" Cậu túm lấy tay Thẩm Tử Hạ, càng nghĩ càng cảm thấy giọng nói kia chính là của Sầm Nguyệt Bạch: "Anh ấy ở đâu? Anh ấy... anh ấy..." Thứ như tinh thần lực này rất khó để nói rõ, mà cái bớt ở mông lại khó mở miệng, hơn nữa trong lòng gấp gáp, vết thương cũng đau, cậu càng thêm luống cuống.

"Sao em để bụng chuyện hắn có tới nhìn em hay không?" Thẩm Tử Hạ đột nhiên nhớ tới tin đồn lúc trước nghe được, biểu tình nghiêm túc hỏi: "Tử Hào, có phải là em... thích đàn ông?"

Cậu không thích đàn ông, cậu chỉ thích người yêu thôi. Dù cho anh ấy có là con cún, cậu cũng thích!

Càng gấp vết thương càng đau, y tá đã chạy tới, thấy cậu mặt mày trắng bệch thì trực tiếp xốc áo lên nhìn vết thương, cau mặt mắng: "Bị thương còn không thành thật, lần này lại chịu tội thêm mấy hôm, bệnh nhân như cậu thật sự là không biết điều chút nào." Nói rồi lại nhìn Thẩm Tử Hạ đang ôm lấy Diệp Chi Châu, giọng nói lại nâng thêm mấy tông: "Anh chăm sóc người bệnh kiểu gì vậy? Còn ấn bệnh nhân như vậy, chê cậu ta mạng quá dài hả? Mau buông ra, tôi đi gọi bác sĩ tới băng lại cho cậu ấy."

Thẩm Tử Hạ nghe vậy liền buông tay ra.

Diệp Chi Châu nghe giọng y tá, hơi tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy bản thân vừa kích động như vậy thật sự rất ngu xuẩn, có chút lúng túng cười cười với Thẩm Tử Hạ.

"Em thật sự là..." Nghiêm túc trên mặt Thẩm Tử Hạ thay bằng bất đắc dĩ, anh bước tới vỗ gáy cậu cảm khái: "Sao lại giống y như lúc còn bé, hổ..." Chưa nói xong đã ngẩn người trước, giống như nhớ ra cái gì, lại nhè nhẹ vỗ cậu, trong mắt mang theo hoài niệm và thoải mái: "Cứ như vậy đi, rất tốt. Em thích ai thì cứ thích đi, nhưng Sầm Nguyệt Bạch đối với Mộng Tịch... Thôi, em thích là được."

Diệp Chi Châu ngây ngốc nhìn anh, trong đầu lặp đi lặp lại câu "Sầm Nguyệt Bạch đối với Mộng Tịch". Trong đầu chạy qua thông tin của Sầm Nguyệt Bạch, phẫn nộ xoát độ tồn tại trong trí nhớ của cậu.

Đúng vậy, thân phận người yêu trong thế giới này lại là một nam chủ, là hậu cung của vai chính, là người cùng vai chính "như vầy như vầy"! Dựa theo tuyết thời gian cốt truyện, người yêu hiện tại đã có hảo cảm với vai chính rồi! Hai người còn từng ôm ấp trước mắt nguyên chủ nữa!

Ôm rồi! Đã ôm ấp nhau rồi! Nếu lúc đó mình không xuất hiện, có khi người yêu sẽ cùng vai chính lên giường luôn!

Đáng ghét! Không thể tha thứ! Nhất định phải thiến hắn!

"Ôi chao ôi chao, đau đến như vậy? Thả lỏng một chút, cậu căng người như vậy thì làm sao tôi băng lại vết thương cho cậu được?" Lúc cậu thất thần, bác sĩ đã chạy tới, vỗ vỗ gối cậu, không đồng ý lắc đầu thở dài: "Người trẻ tuổi bây giờ a, gặp hoạn nạn còn có thì giờ ngồi nghĩ lung tung được, thực sự là... Tôi giúp cậu băng vết thương mà còn nhìn tôi hận thù như vậy, cẩn thận nếu không tay tôi run à nha!"

Diệp Chi Châu hoàn hồn từ trong cốt truyện, hít sâu một hơi thả lỏng thân thể, sau đó dời ánh mắt căm giận đầy sát khí đi.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng mèo kêu mềm mại vang lên, sau đó là thân hình thon dài xuất hiện ở cửa, sau lưng còn có một cô y tá.

"Không thể mang thú cưng vào bệnh viện được! Vị tiên sinh này, hãy dừng lại, dừng lại đi!"

Diệp Chi Châu nghe thấy mèo kêu liền quay phắt đầu nhìn ra cửa, đập vào mặt chính là tầm mắt thanh đạm của Sầm Nguyệt Bạch. Chỉ nháy mắt, cậu liền xác định được thân phận của đối phương, vừa mới đè nén được cơn ghen tức thì đối phương đã tới, lửa ghen lại bùng lên, phẫn nộ nện giường: "Anh là gã phụ lòng đáng hận! Dám bắt cá nhiều tay đi yêu người khác! Chia tay! Ly hôn! Tôi sẽ không ở cùng anh nữa!

Mèo nhỏ ngốc ra nhìn cậu, cổ họng nhỏ run run meo mẻo một cái.

Thẩm Tử Hạ ngây ngẩn, toàn bộ bác sĩ y tá trong phòng cũng choáng váng.

Sầm Nguyệt Bạch lại bước nhanh tới nắm tay bác sĩ, trừng mắt lạnh lùng nguýt bác sĩ: "Tay chớ run, em ấy sẽ đau."

Có sát khí a!

Bác sĩ nuốt ngụm nước bọt, cứng ngắc gật đầu, cố gắng chuyển tâm tư chăm chú lên vết thương, trong lòng lại không nhịn được cảm khái. Quan hệ loạn gì dzậy? Bác sĩ thật khó làm!

.........