Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trấn an được Thông Thiên đang giận dỗi, Diệp Chi Châu lại mở tư liệu hệ thống ra, nhìn xuống tình tiết thế giới bị huỷ diệt.

Sau khi vai chính sống chung với sáu vị nam chủ, gia tộc của cả bảy người đều như ong vỡ tổ, bắt đầu điên cuồng tạo áp lực với bảy người. Vai chính là người đầu tiên không chịu được sự oanh tạc của người nhà, bỏ đám nam chủ ở lại, bản chân chạy ra nước ngoài trốn tránh tình thế. Trốn qua tránh lại, ai ngờ được để y gặp được một đoạn diễm ngộ - một mỹ nữ ngoại quốc lại coi trọng y. Phải biết, vai chính ban đầu chính là thẳng, cực kì thẳng... Tuy trên mặt tâm lý đã yêu tha thiết đám nam chủ, nhưng thân thể còn đang nằm trong thời kì thích ứng, cho nên... y lăn giường cùng mỹ nữ kia.

Có câu nói, không làm sẽ không chết. Đám nam chủ đuổi theo sau vai chính, phát hiện chuyện này vừa khϊếp sợ lại thương tâm, cuối cùng không tranh giành tình cảm với nhau nữa, bắt tay với nhau tóm vai chính về, trực tiếp chơi giam cầm play. Vai chính thống khổ, hối hận, hổ thẹn, sau đó thì phẫn nộ, phẫn hận, tức giận vô cùng. Dựa vào cái gì mà y phải là thụ? Hơn nữa, đám đàn ông này không phải là yêu y đến chết đi sống lại, tới độ tình nguyện chia sẻ người yêu với nhau hay sao? Vậy sao hiện tại, lúc y dùng linh kiện phía trước làm chút việc đàn ông nên làm, đám đàn ông này lại bùng nổ?

Khẳng định là không phải chân ái! Các người chỉ yêu thân thể Thẩm Mộng Tịch mà thôi! – Đây là lời vai chính bốp vào mặt đám nam chủ.

Bị hoài nghi tình cảm, đám nam chủ chỉ cảm thấy khoảng thời gian chờ đợi kia chỉ là để chó gặm, tâm địa liền cứng rắn hơn, trực tiếp thăng cấp thành phòng tối play. Vai chính bị tù túng một thời gian rồi khuất phục, biểu thị sau này sẽ không phạm sai lầm nữa, đảm bảo cùng đám nam chủ ân ái cả đời, không hề rời bỏ. Đám nam chủ cũng áy náy, người yêu khi xưa hoạt bát hào sảng thế nào, hiện tại bị bọn họ dằn vặt thành khép nép ngoan ngoãn giống như chim nhỏ, thật sự rất đáng thương, nên bọn họ thả vai chính ra. Vừa được thoát ra, vai chính quay đầu tìm mỹ nữ ngoại quốc, muốn chạy trốn cùng cô ấy. Mỹ nữ giận dữ tát y một cái, mắng mỏ y là thằng gay đáng chết lừa gạt tình cảm con gái, sau đó tiêu sái rời đi.

Vai chính choáng váng, đám nam chủ vừa mới nhẹ dạ được một chút liền giận dữ, tiếp tục chơi phòng tối play.

Mấy thập niên sau, cốt truyện ở vị trí không giống nhau lặp lại chuyện cũ, vai chính chân đi không thể ngừng được, đám nam chủ không ngừng hắc hoá các kiểu, lại sống chết không chịu rời khỏi vai chính. Cuối cùng, vai chính cuối cùng cũng tìm chết, ngủ với vợ của một tên trùm khó có thể nói rõ thân phận. Đám nam chủ lần này khắc phục không được hậu quả, cũng tuyệt vọng với vai chính, cảm thấy vai chính bị thu thập ác một lần cũng tốt, nói không chừng y có thể thành thật ngốc một chỗ.

Vai chính quả thật bị thu thập, nhưng y lại không có thành thật ngốc một chỗ. Y hận không đám nam chủ không cứu y, cũng hận cả tên trùm kia, vì thế... y lại ngủ với cả con trai lẫn con gái của ông ta kia!

Lần này chính là chọc vào tổ ong vò vẽ, tên trùm không phải người hiền lành gì, con trai con gái của ông ta cũng không phải người dễ tính, mà bà vợ của ông ta càng không phải người dịu dàng.

... Tiếp đó, vai chính bị cả nhà của tên trùm gϊếŧ chết.

Đám nam chủ tuổi không còn nhỏ biểu thị người yêu thích chơi đùa cuối cùng cũng tự dằn vặt chết mình, tuy người yêu rất đáng ghét, nhưng đã ở chung mấy chục năm rồi, tình cảm cũng đã sâu, nếu tên trùm đã gϊếŧ người mất rồi, vậy bọn họ vẫn nên trả thù một chút.

Vì vậy, hai phe đánh đến tối tăm mặt mũi, đấu đến khi đi tới đoạn cuối cùng của sinh mệnh, mà cừu hận không thể nói ra này cũng tràn vào trong gia tộc của chính họ. Cứ như thế, mười mấy năm sau, chiến cuộc đã mở rộng ra quy mô toàn thế giới. Chừng một trăm năm sau, mấy gia tộc lớn phát triển thành quái thú không biết đánh đấm thế nào, đánh đến nỗi kinh tế toàn cầu bị quấy thành biển nước đυ.c, không thể nhìn tới được nữa.

Khủng hoảng kinh tế bạo phát, nhân dân thế giới biểu thị ăn không đủ no, bọn họ muốn tạo phản. Dân chúng tạo phản, chiến tranh mở ra theo nghĩa đen, dẫn tới thế giới bị chơi hỏng.

Diệp Chi Châu nhìn mà không khép được miệng, một bầy quạ bay ngang đỉnh đầu. Cái kết này thật sự là không thể nghĩ tới được luôn! Nó không phải là đồng thoại ân ân ái ái ngọt ngào như mật, mà là vở bi kịch giữa tra thụ và nhóm tiện công dằn vặt nhau? Lợi hại a! Bội phục a!

"Meo~~" Con mèo trắng nhỏ liếʍ liếʍ đầu ngón tay của cậu, dùng ánh mắt

ướt nhẹp nhìn cậu không chớp mắt. Cậu hoàn hồn từ trong nỗi khϊếp sợ, ngứa tay vuốt lông mèo nhỏ. Gương nhỏ thấy thế, không cam lòng giật giật khung gương, biến màn sáng từ màu trắng sang bảy màu, còn bắn sao lung tung trên màn ảnh.

Muốn chói mù mắt chó rồi...

Cậu đóng màn sáng lại, một tay ôm mèo một tay cầm gương, cảm thán nhân sinh như hí kịch. Kiểu tự tìm chết này của vai chính... Cảm giác như không cần gây xích mích ly gián thì tỷ lệ yêu nhau quỷ dị kia cũng có thể tự tụt xuống rồi. Chỉ cần không để vai chính dùng thân thể Thẩm Mộng Tịch bắt được tim của đám nam chủ, nhanh chóng ném vai chính về thân thể của mình là được. Phải biết rằng, đám nam chủ đầu tiên là thẳng tắp yêu thân thể con gái của vai chính. Trai thẳng không hề dễ bẻ cong đâu nha!

Bóng đèn dây tóc "tách" một cái bật sáng trên đỉnh đầu, vẻ mặt cậu mừng rỡ đứng dậy, trong nháy mắt cảm thấy nhiệm vụ thế giới này thật sự là "so easy"!

[Hữu tình nhắc nhở lần hai: Xin ký chủ xác định tuyến thời gian cốt truyện.]

Tuyến thời gian thì làm sao? Cậu nghi ngờ chọc chọc tư liệu hệ thống, phân tích tuyến thời gian cốt truyện, rồi mừng rỡ trên mặt biến thành vặn vẹo khϊếp sợ: "Hôm nay là ngày nguyên chủ thuê người làm thịt vai chính?"

"Meo~" Mèo nhỏ nằm trong l*иg ngực cậu, non nớt mềm mại kêu một tiếng.

Khung gương nhỏ giật giật, màn sáng bảy màu bắn ra: [Meo~]

Cấm được meo! Muốn chết người!

Diệp Chi Châu phi thân ra cửa, vừa dùng hệ thống tìm kiếm vị trí trường học của Thẩm Mộng Tịch, vừa lấy di dộng gọi cho anh trai Thẩm Tử Hạ của thân thể này.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Mẹ nó! Anh trai nguyên chủ rốt cuộc là không thích em trai mình đến mức nào chứ! Không liên lạc được cái đầu mày! Đây rõ ràng là bị kéo vào danh sách đen! Cậu lập tức đổi qua gọi cho Thẩm Mộng Tịch, cũng nhắc nhở là điện thoại tắt máy.

Đám người này rốt cuộc là nghĩ cái vẹo gì hả?

Lại gọi cho Sầm Nguyệt Bạch, điện thoại không thông. Gọi cho Tô Dục, lại là bạn học nhấc máy, nói Tô Dục không mang điện thoại. Mang theo tia hy vọng mong manh gọi cho mẹ ruột của nguyên chủ, chuẩn bị kêu gọi cứu viện, lần này ngược lại là gọi được, nhưng không chờ cậu thốt lên được một chữ, điện thoại lại bị cúp.

"..."

Mèo nhỏ trong ngực cậu liếʍ liếʍ cái mũi, há miệng nhỏ: "Meo~~~"

Diệp Chi Châu không cảm xúc lau mặt, đám nam chủ bắt đầu sống chết yêu vai chính ngay cái lúc vai chính chết trước mặt họ. Tuyến thời gian cốt truyện lần này tới cũng chuẩn thật.

Đột nhiên nhớ tới, nguyên chủ trên danh nghĩa có một chiếc xe thể thao vô cùng khốc huyễn, cậu vội vàng cầm chìa khoá nhảy lên xe, lướt đi như gió tới trường học Thẩm Mộng Tịch.

Mặt trời đứng bóng đúng lúc 12 giờ trưa, sáu anh đẹp trai mỗi người một vẻ tụ hội trước cổng trường học nữ sinh, quan sát lẫn nhau tự đề phòng, bầu không khí vô cùng mỹ diệu. Học sinh ra vào dần dần dừng bước, có người chụp trộm, có giọng nghị luận nho nhỏ, có kẻ còn rục rịch muốn tiến lên xin số điện thoại, có hủ còn kích động nâng cằm tranh luận CP đẹp đôi, líu ra líu ríu vô cùng náo nhiệt. Cách cổng trường không xa, một gã đàn ông lang thang ánh mắt loé loé nhìn cổng trường, vừa nhìn tờ giấy trong tay vừa nhếch miệng cười vặn vẹo.

Phạm Lãng vẻ mặt đau khổ đi về cổng chính, trong lòng vô cùng xoắn xuýt. Sáu người đàn ông ưu tú như vậy cư nhiên đều yêu chính mình, aizz... Nếu như là sáu mỹ nữ thì tốt rồi, cũng không biết lần này nói rõ chân tướng ra, liệu họ có còn yêu mình nữa hay không... Kỳ thực, được họ chiếu cố, cảm giác thật sự rất tốt...

Cổng trường ngay gần trước mắt, một trận gió nhẹ thổi qua, vén lên mái tóc dài đen nhánh cùng làn váy của "cô", "cô" nâng cánh tay ngọc ngà lên che miệng lại, lông mi run rẩy... hắt xì một tiếng rõ to... còn thổi ra một cái bong bóng trên mũi...

Đám nam chủ đứng xa xa nhìn "cô" rất ăn ý bỏ qua hình ảnh vừa rồi, đám hóng hớt vây xem chung quanh chuẩn bị chứng kiến đồng thoại mộng ảo nhanh chóng hoàn hồn, sau đó nhìn sắc trời thời tiết hôm nay, hy vọng có thể quên đi cái hắt xì sát phong cảnh vừa rồi.

Công chúa cuối cùng cũng đi tới trước mặt vương tử, "cô" lấy ra giấy ăn chùi nước mũi, quét mắt liếc nhìn đám nam chủ, môi đỏ khẽ mở: "Tôi..."

Đột nhiên, tiếng phanh xe rát tai cắt ngang lời "cô" nói, quần chúng ăn dưa căm tức quay đầu, rồi lại lâm vào mộng ảo lần nữa. Moẹ nó, lại tới một soái ca! Còn lái cả xe thể thao! Hoá ra hôm nay không phải là kịch bản sáu nam tranh một nữ, mà là bảy vương tử soái ca tranh một công chúa nước mũi!

Diệp Chi Châu trong ánh mắt mong đợi loè loè của quần chúng ăn dưa mà xuống xe, sau đó ôm mèo nhỏ chạy như bay về phía này, nhìn chằm chằm đám nam chủ đang che chở cho em gái tóc dài. Còn sống... Cậu thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nghiêng đầu tìm kiếm bằng mắt gã lang thang đang trốn ở phụ cận.

"Em tới đây làm gì? Lại muốn bắt nạt Mộng Tịch hay sao?" Người nhảy ra đầu tiên là băng sơn trung khuyển Thẩm Tử Hạ. Anh ta bước tới ngăn trước mặt Diệp Chi Châu, trầm giọng: "Đừng đứng ở đây thêm mất mặt, đi về mau!"

Tiếp theo chính là thanh niên ấm áp Tô Dục: "Tử Hào, em đừng làm loạn có được không? Mọi người đều là người một nhà, cớ gì phải thù địch lẫn nhau, huyên náo khó nhìn như vậy?"

Sau đó chính là mỹ nhân lãnh tâm lãnh tình Sầm Nguyệt Bạch. Hắn đánh giá Diệp Chi Châu một vòng, ánh mắt khoá chặt xác định tại l*иg ngực của cậu: "Mèo của tôi tại sao lại nằm trong tay cậu?"

"A? À, tôi đến trả mèo cho anh." Diệp Chi Châu không nhìn Thẩm Tử Hạ và Tô Dục, bước tới nhét mèo cho hắn, tiếp tục quay đầu nhìn chung quanh.

Sầm Nguyệt Bạch chen lấn lên trước Thẩm Tử Hạ, trừng trừng nhìn cậu: "Tôi hình như đã gặp qua cậu rồi."

Nguyên chủ từng si mê theo dõi anh hơn một tháng, anh chưa từng thấy qua mới là ngạc nhiên. Diệp Chi Châu đẩy đẩy người hắn, lo lắng tìm gã lang thang.

Sầm Nguyệt Bạch không động thân: "Cậu tên là gì?"

Phạm Lãng há hốc miệng tiến lên một bước, yếu ớt nhắc nhở: "Cái kia... mấy người hình như tới tìm tôi, tôi có lời muốn nói... Này, để ý tới tôi một chút đi!"

Nghe y hô hoán, Chương Lâm và Tào Du nhanh chóng áp tới bên cạnh, bị y ghét bỏ đẩy ra. Doãn Phi Vũ bàng quang đứng một bên, kính mắt phản quang chặn lại tầm mắt của anh ta, khiến người khác không biết được anh ta đang nghĩ cái gì.

Thẩm Tử Hạ bị thái độ không để ý của Diệp Chi Châu chọc giận, mặt đen sì tiến lên, giống như muốn động thủ đuổi cậu đi.

Bóng người nấp trong bóng tối dưới mấy gốc cây lớn gần cổng trường chợt loé lên, ánh mắt Diệp Chi Châu sáng lên, túm lấy Sầm Nguyệt Bạch đang lắc lư trước mặt cậu, hô lớn: "Người anh em kia, anh... cẩn thận!"

Thân thể nhanh hơn đại não, tinh thần lực khuếch tán nhanh chóng, cậu vọt mạnh bước tới đẩy vai chính và Chương Lâm ra, vừa định nghiêng thân tránh thoát con dao mà gã lang thang rút ra từ trong người, trên vai đột nhiên bị một bàn tay lớn đè lại, động tác không tự chủ được sững sờ. Phập một tiếng, mũi dao đâm vào thân thể, máu tươi không ngừng phun ra. Cậu trợn to mắt nhìn xuống bụng, trong cơn đau đớn chậm rãi quay đầu nhìn người đang đè cậu lại, phẫn nộ chỉ: "Anh... anh..." Đồng đội heo!

Thẩm Tử Hạ chuẩn bị dạy dỗ em trai, vẻ mặt khϊếp sợ buông tay ra, nhìn cậu mềm nhũn ngã xuống đất, nhìn cán dao rung rung cắm trên bụng cậu, màu đỏ của máu không ngừng đập vào mắt, đầu óc xoay mòng mòng, bước chân theo bản năng lùi lại: "Tử Hào..."

"A!!!!"

Đoàn người rối loạn, tiếng thét chói tai kết hợp với tiếng kêu, chọc vào màng nhĩ người vô cùng khó chịu. Gã lang thang thừa dịp mọi người không kịp phản ứng, chui vào trong bóng cây, biến mất không dấu vết.

Phạm Lãng bị đẩy ra vừa lúc rơi vào ngực Doãn Phi Vũ, y quay đầu nhìn nơi mình vừa đứng lúc nãy, không nhịn được kinh hô: "Chuyện gì thế này?"

Doãn Phi Vũ đẩy y ra, bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Tử Hạ sửng sốt và Tô Dục kinh hoảng, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho Diệp Chi Châu, lớn tiếng nói: "Gọi xe cứu thương! Nhanh lên! Mọi người mau tán ra!"

"Meo~~~" Mèo trắng nhỏ đột nhiên nhảy xuống đất, cọ cọ bên má Diệp Chi Châu, nhẹ nhàng vẫy đuôi, dáng vẻ vô cùng lo lắng cho cậu.

"Sao lại để con mèo lại đây? Mau ôm nó đi!" Doãn Phi Vũ cau đầu lông mày, cúi đầu cẩn thân mở áo Diệp Chi Châu ra nhìn vị trí dao đâm xuống, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Một đôi tay thon dài trắng nõn ôm lấy mèo nhỏ, giọng nói lành lạnh vang lên trên đỉnh đầu anh ta: "Cậu ấy sẽ có chuyện gì sao?"

Doãn Phi Vũ chuyên tâm xem vết thương, không để ý tới câu hỏi này.

Chảy máu khiến cho thân thể tê dại, đầu óc choáng váng, ý thức dần trở nên mơ hồ. Diệp Chi Châu cố gắng mở to mắt, chuyển động con ngươi tìm kiếm hình bóng vai chính, muốn xác định y có an toàn hay không. Người vô tội nhất trong cốt truyện thế giới này chính là Thẩm Mộng Tịch, cậu không hy vọng thân thể của cô gái này lại chết đi oan uổng như vậy, e rằng... E rằng linh hồn bị vai chính chen lấn thân thể có thể được trở lại không chừng...

"Cậu đang tìm cái gì?"

Ai đang nói chuyện?

Tinh thần lực kiểu công kích quen thuộc đột nhiên chậm rãi vây lấy cậu, ý thức trong nháy mắt rõ ràng rồi lại mơ hồ, ngón tay không tự chủ được giật nhẹ. Là... anh ấy sao? Thân phận của anh ấy đời này là gì?

"Tôi sẽ không để em chết."

Có Thông Thiên ở đây, cậu sao có thể sẽ chết. Cậu muốn cười, đôi mắt dần khép lại.

[Sầm Nguyệt Bạch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ đầu tiên đã rút, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Hồn kỳ... ai?

Tiếng còi xe cứu thương lung lay truyền tới, cậu thả lỏng thân thể, mặc kệ ý thức lâm vào bóng tối.

.........