Chương 80

Triển Học Mịch nhìn cậu không thể tin được: "Ngươi cư nhiên trói ca ca mình lại? Ngươi thật quá xấu rồi!"

"Y là kẻ gϊếŧ người."

Triển Học Mịch há hốc miệng.

Đem sổ con hộ vệ đưa tới ném vào ngực cậu ta, Diệp Chi Châu ngồi trên bàn rót chén trà, dùng hệ thống quét một vòng, khoé miệng cười lạnh.

Hai phút sau, Triển Học Mịch xem sổ con xong, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Trâu Thanh: "Ngươi... ngươi cư nhiên gϊếŧ nhiều người như vậy? Đó là phu quân của ngươi, tại sao lại muốn gϊếŧ cả nhà người ta!"

[Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Trâu Thanh điên cuồng lắc đầu, a a muốn biện giải, trong mắt ào ào rơi lệ. Triển Học Mịch thấy y đáng thương như vậy, liền quay đầu: "Mỹ nhân, liệu có phải hiểu lầm hay không? Y đáng thương như vậy, còn yếu đuối như vậy, không giống kẻ gϊếŧ người."

[Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 40%, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu trong lòng rất muốn xiên tên nam chủ này, đưa cốc trà tới, mỉm cười: "Có khát không?"

Triển Học Mịch trúng tình độc lăn lộn trên đất nửa ngày, toàn thân đều là mồ hôi, nói chuyện một hồi quả thật khát khô cổ, liền cười khúc khích nhận cốc trà nói cảm ơn, sau đó ngửa cổ uống một ngụm lớn, cảm thán: "Sảng khoái!"

Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn Trâu Thanh đột nhiên an tĩnh, bình chân như vại vắt chân chữ ngũ: "Chờ một chút, ngươi càng sảng khoái hơn."

Một phút sau, Triển Học Mịch bắt đầu toả nhiệt, sau hai phút liền lăn lộn trên đất. Diệp Chi Châu ngồi xổm đút nửa viên Thanh Tâm đan cho cậu ta, để cậu ta duy trì ý thức thanh tỉnh nhưng không giải hết dược lực: "Trà này là người đáng thương trong miệng ngươi chuẩn bị, bên trong hạ tình độc. Như thế nào, tư vị này có sảng hay không?"

Triển Học Mịch điên cuồng lắc đầu, dùng sức nắm cổ áo: "Mỹ nhân, ta sai người, người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Là ta nhìn người không rõ! Mỹ nhân, cầu giải dược, ta thật khó chịu."

[Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Thế mà không rụng sạch được? Cậu cười lạnh, dùng hệ thống quét một vòng Trâu Thanh, sao đó xách Triển Học Mịch ném tới chỗ y, kéo ống tay áo của y ra: "Nhìn cái túi trong tay áo y không? Bên trong toàn bộ là mê dược. Còn có, chỗ thắt lưng này cất giấu tình độc hạ cho ngươi." Nói rồi tháo thắt lưng Trâu Thanh ra, không để ý y giãy dụa mà tháo cả tóc xuống, cầm trâm cài đầu vặn một cái, lộ ngân châm bên trong, đưa đến trước mặt Triển Học Mịch: "Còn cái này, kịch độc, chỉ cần dính một chút liền chết. Ngươi muốn thử không?"

Triển Học Mịch từ lúc tay áo Trâu Thanh bị lật lên đã choáng váng, nghe thế điên cuồng lắc đầu, lùi nhanh về sau: "Không muốn không muốn! Người này thật đáng sợ, trên người lại giấu nhiều độc dược như vậy, tri nhân tri diện bất tri tâm! Ta... ta không dám dễ tin người nữa!"

[Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ nhất đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu cười lạnh trong lòng. Quả nhiên, loại nam chủ cả tin mềm lòng này cứ phải doạ chết khϊếp mới được. Hiện tại, chất lượng nam chủ càng ngày càng kém rồi. Thu lại trâm cài, cậu ném tới một viên Thanh Tâm đan: "Có đầu óc là tốt, hi vọng ngươi không nên khinh địch mà ném nó đi. Mặc y phục tử tế rồi sang phòng khác nghỉ ngơi đi."

Triển Học Mịch nuốt đan dược xuống, nhưng không nghe lời rời đi, ngược lại ngượng ngùng nói với cậu: "Sách có viết, tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo. Ta thấy, mỹ nhân cũng không giống người thiếu tiền, nếu không... ta lấy thân báo đáp?"

Trâu Thanh còn đang trợn mắt giận dữ nhìn Diệp Chi Châu đột nhiên ngừng giãy dụa, cái miệng còn đang bị chặn lại mơ hồ phát ra tiếng cười hàm hồ, ý tứ trào phúng mười phần.

Triển Học Mịch phẫn nộ: "Tên gϊếŧ người này, ngươi có ý gì?"

Trâu Thanh quay đầu sang một bên, không nhìn cậu ta.

Diệp Chi Châu bị tức nhưng nở nụ cười. Nếu không phải nhiệm vụ không cho phép, hai người này ngược lại rất hợp nhau nha! Vẫy tay gọi hộ vệ bên ngoài vào xách Triển Học Mịch đi, cậu nhấc ghế ngồi cách Trâu Thanh ba bước, từ trên cao nhìn xuống: "Hận sao?"

Trâu Thanh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt âm trầm.

Cậu khom lưng tháo miếng giẻ trong miệng y ra, áp chế tinh thần lực đang có xu hướng động đậy, thấp giọng nói: "Ngươi hận cũng vô dụng, thứ không phải của ngươi chung quy cũng không phải là của ngươi. Triển Học Mịch là ngươi cố ý tiếp cận đúng không? Cái trí tuệ kia của cậu ta xác thực rất dễ lừa gạt... Là ai đang giúp ngươi đi thăm dò? Còn có, những thứ thuốc trên người ngươi, ai cho ngươi, hả?"

"Phi!" Trâu Thanh hướng cậu nhổ một ngụm, oán hận: "Ngươi chớ có đắc ý! Sớm muộn gì ta cũng sẽ đạp ngươi xuống vũng bùn! Thù sát mẫu không đội trời chung! Ta chờ xem báo ứng của ngươi!"

Nghiêng người né tránh đống nước bẩn, Diệp Chi Châu kéo cổ ái, cười lạnh: "Trước khi tới đây, ta không nghĩ ngươi lại gϊếŧ cả nhà phu gia của mình; nửa canh giờ trước, ta không nghĩ ngươi lại tiếp cận Triển Học Mịch nhanh như vậy; một phút trước, ta không nghĩ tới sau lưng ngươi có người giúp đỡ. Mà hiện tại, Trâu Thanh, người sau lưng ngươi, chắc là Trâu lão thái thái đi?"

Trâu Thanh sắc mặt hơi đổi, cứng miệng: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."

"Đào Đông cũng không phải là cháu gái gì của bà ta, mà là nữ nhi Trâu lão thái thái đi? Còn phụ thân... À, ông ta cũng không phải con trai Trâu lão thái thái đúng hay không? A, ta vừa nghĩ, tiết mục ly miêu đổi Thái tử này, các ngươi trước đây đã từng làm qua rồi, đúng chứ?"

Trâu Thanh gắt gao cắn chặt môi, cúi đầu không nhìn cậu.

Diệp Chi Châu nhìn phản ứng của y, trong nháy mắt hiểu hết mọi chuyện. Sau khi xác định người dìu Triển Học Mịch vào phòng là Trâu Thanh, cậu đột nhiên nghĩ đến điểm không đúng nhất trong cốt truyện mới – Triển Học Mịch gặp mặt vai chính đúng là quá trùng hợp! Mà quá nhiều sự trùng hợp cùng lúc xảy ra, thì không được coi là trùng hợp nữa.

Triển Học Mịch là con thứ Hầu phủ, kẻ này ngốc nghếch, nhà nhiều tiền còn thích đi du hí, không cần gánh vác các loại trách nhiệm như Thế tử, giống như sinh ra chỉ là để hưởng phúc. Một ứng cử viên hôn phu như vậy, đối với kẻ muốn đi đường ngang ngõ tắt mà nói, đúng là lựa chọn tốt nhất để bày mưu tính kế. Mà biết được hành tung của thiếu gia Hầu phủ, còn tận tâm giúp đỡ Trâu Thanh, cậu suy nghĩ một chút, cũng chỉ nghĩ ra được Trâu lão thái này. Sau khi nhìn các loại thủ đoạn chống cự của Trâu Thanh, trong đầu cậu chợt loé lên một ý nghĩ. Trâu lão thái thái bây giờ, có thể căn bản không phải là Trâu lão thái thái chân chính.

Trong lúc nhìn hộ vệ chữa thương, Diệp Chi Châu có lật qua cốt truyện, phát hiện nhà mẹ đẻ Trâu lão thái thái họ Đào, có một vị tỷ tỷ song sinh tên Đào Hoa. Đào Hoa khi còn trẻ không hiểu chuyện, cùng một đại phu bỏ trốn tha hương, mấy năm sao bà ta ôm một nữ hài tử hồi hương, nói rằng phu quân