Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Chi Châu đẩy cửa nhìn sang sát vách, chỉ kịp thấy được cánh cửa đóng lại.

Hộ vệ thủ môn thấy cậu đi ra liền vội vàng hành lễ, có chút câu nệ hỏi: "Phu nhân, là thuộc hạ sảo đến người sao?"

"Không phải." Cậu vung vung tay, cau mày thu lại tầm mắt, suy tư rồi nói: "Ngươi đi gõ cửa sát vách đi. Tướng quân và Uy Viễn Hầu có chút giao tình, nếu đυ.ng phải thiếu gia Hầu phủ thì nên chào hỏi một câu."

Hộ vệ hơi do dự: "Nhưng bây giờ đã quá muộn, hơn nữa tướng quân không ở đây, chỉ có một mình phu nhân..."

"Không phải là còn đám hộ vệ các ngươi sao?" Cậu hỏi ngược lại, chỉnh sửa quần áo tóc tai rồi cứng rắn nói: "Đi gõ đi, tướng quân trở về ta liền nói với hắn. Lại nói, ta cùng lắm chỉ là chào hỏi với thiếu gia Hầu phủ tại cửa, không vào phòng." Cổ đại chính là phiền phức, thân phận ca nhi càng phiền phức hơn, cho dù là đối với nam hay nữ cũng đều phải chú ý giữ khoảng cách, không chú ý liền bị đội cái mũ danh tiết lên đầu.

Hộ vệ thấy cậu kiên trì, không thể làm gì khác là bước tới gõ cửa rồi lui sang một bên ngay lập tức.

"Ai vậy?" Vẫn là thanh âm kẻ tự xưng là đệ đệ Triển Học Mịch kia.

Hộ vệ liếc mắt nhìn Diệp Chi Châu, tự báo gia tộc.

Trong phòng an tĩnh một hồi, sau đó vang lên tiếng sàn sạt của quần áo, đèn được thắp sáng lên, một nam tử mang khăn che mặt đưa đầu ra: "Hoá ra là người Thân phủ, đại ca còn có gì muốn dặn dò?"

Ánh đèn hành lang khá mờ, nhìn không rõ tướng mạo nam tử, nhưng hồn kỳ trên đầu y lại quá mức rõ ràng.

Cư nhiên thật sự là Trâu Thanh? Cốt truyện diễn biến sớm!

"Ngươi nói Triển Học Mịch là đại ca ngươi?" Diệp Chi Châu tiến lên một bước đứng dưới ánh sáng chiếu ra từ trong phòng, ánh mắt thâm trầm nhìn y, tinh thần lực có xu hướng muốn công kích tới: "Ngươi tên là gì? Tại sao ta không biết ở Hầu phủ còn có một vị Tam thiếu gia?"

Trâu Thanh lúc này mới chú ý đến cậu, thân thể căng cứng, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"

Hộ vệ nhận ra bầu không khí không đúng, đứng trước mặt cậu bảo hộ, trầm giọng quát: "Không được vô lễ! Đây là phu nhân tướng quân nhà ta!"

Hộ vệ Thân phủ, phu nhân tướng quân... Trâu Thanh ý thức được thân phận Diệp Chi Châu, quay đầu nhìn kỹ cậu, kinh ngạc: "Ngươi là Trâu Thiên Quang? Mặt của ngươi làm sao lại..." Nói đến một nửa liền phát hiện không đúng ngậm miệng lại, cúi đầu dời tầm mắt, cứng rắn xoay chuyển đề tài: "Hoá ra là Thân phu nhân, ta nghe đại ca có nhắc đến người, người..."

Rầm!

Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, sau đó một tiếng nhỏ hơn lại vang lên.

Hộ vệ biến sắc, trực tiếp nâng quyền đánh tới mặt Trâu Thanh. Diệp Chi Châu thừa dịp Trâu Thanh tránh né quyền cước liền giật khăn che mặt của y xuống, quát to: "Người đâu! Trâu Thanh bắt giữ thiếu gia Hầu phủ, mau tóm lấy y!"

Hộ vệ trông coi bên ngoài khách điếm nghe động tĩnh liền vội vàng ập tới.

Trâu Thanh né tránh công kích, phẫn hận nhìn Diệp Chi Châu, đột nhiên móc một bao phấn từ trong tay áo ra hất vào không trung, sau đó lấy một tiểu nỗ bắn mấy mũi tên vào hướng Diệp Chi Châu.

"Phu nhân cẩn thận!" Hộ vệ sắp bắt được Trâu Thanh thấy thế liền vội xoay người ngăn chặn mũi tên, Trâu Thanh nhân cơ hội chạy xuống dưới lầu.

Đã rút trường kiếm từ trong không gian định đẩy ám khí ra, Diệp Chi Châu trơ mắt nhìn hộ vệ dùng thân thể chặn ám khí, rên một tiếng rồi ngã xuống đất. Cậu tức giận siết tay, tinh thần lực không tự chủ được bao phủ lên người Trâu Thanh.

[Nhắc nhở nhắc nhở, sức mạnh ngoại lai thương tổn đến vai chính sẽ khiến thế giới nhiệm vụ đổ nát, xin ký chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ! Xin ký chủ bình tĩnh làm nhiệm vụ!]

Đáng chết!

Cậu áp chế tinh thần lực lại, ngồi xổm xuống đút cho hộ vệ một viên đan dược, sau đó cao giọng hô với đám khách nhân bị đánh thức thò đầu ra: "Ngừng thở! Về phòng rửa mặt bằng nước lạnh! Trong hành lang có mê dược, cấm đi ra!"

Khách trọ xem náo nhiệt sợ hãi, dồn dập rụt đầu vào phòng.

Cậu lấy phấn của Thanh Tâm đan rắc vào không khí, thấy hộ vệ lục tục lên lầu vừa chuẩn chặn Trâu Thanh trên cầu thang, lên tiếng nhắc nhở: "Trong tay y có ám khí! Bịt chặt miệng mũi, cẩn thận có mê dược."

Hộ vệ tuân lệnh nghe theo, cung thủ theo sau lùi về vài bước, chỉ mũi tên về hướng Trâu Thanh.

Trâu Thanh thấy thế đứng lại, tay nắm tiểu nỗ lộ ra gân xanh, đột nhiên nghiêng người quát: "Trâu Thiên Quang, ngươi thực sự là bám dai như đỉa! Ta hôm nay liền đồng vu quy tận với ngươi!" Nói rồi móc trong ngực ra một bao như hoả dược, muốn dùng diêm châm lửa.

Bọn hộ vệ kinh hãi, lập tức bắn cung về phía Trâu Thanh, còn lại mấy người thì cùng nhau chạy tới trước Diệp Chi Châu, muốn dùng thân thể ngăn trở hoả dược cho cậu.

Diệp Chi Châu mở ra công năng quét hình để xem độ thương tổn của hộ vệ, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn gợi ý hệ thống liền kinh hãi: "Đừng bắn vào tay y! Ngừng thở bắt người! Trong tay y không phải hoả dược, là mê dược!"

Tên đã bắn tới, cái gọi là hoả dược cũng tung vào không trung. Trâu Thanh vừa mới nhân cơ hội chạy trốn, không nghĩ tới mấy hộ vệ được Diệp Chi Châu nhắc nhở đã nhào tới đây, lần thứ hai chặn đường đi của y. Những thứ có thể sử dụng được trên người y đều đã dùng hết, bó tay hết cách, chỉ có thể không cam lòng chịu trói.

"Trâu Thiên Quang, ta là ca ca ngươi! Ngươi cư nhiên đối với ta như vậy, ta muốn hồi kinh báo với phụ thân!"

Trong cơ thể hộ vệ bị cắm không ít tiểu châm, rất khó lấy xuống. Diệp Chi Châu đang lúc khó chịu, nghe vậy trực tiếp bùng nổ: "Câm miệng! Chờ lên đoạn đầu đài đi, hung thủ gϊếŧ người! Bịt miệng y lại cho ta, trói chặt vào, mai ném tới chỗ quan phủ!"

Hộ vệ vâng lệnh nghe theo, Trâu Thanh càng dùng sức giãy dụa mạnh hơn: "Trâu Thiên Quang ngươi dám! Ta mới không phải hung thủ gϊếŧ người gì cả, ta... Thả ra... A a!"

Trong không khí còn lưu lại mê dược, hộ vệ ít nhiều gì cũng hít vào một chút, lúc này kiên cường chống đỡ trói chặt Trâu Thanh bịt miệng lại, động tác không tránh khỏi hơi lộn xộn. Diệp Chi Châu rất nhanh tỉnh táo lại khỏi cơn giận, tiến tới đưa cho mỗi người một viên Thanh Tâm đan.

Sau một hồi khắc phục hậu quả rối ren và chăm sóc bệnh nhân, Diệp Chi Châu kêu người xách cả Trâu Thanh ném vào gian phòng của Triển Học Mịch. Xác định đã thu xếp ổn thoả cho hộ vệ kia, cậu lên lầu, không nhìn Trâu Thanh ánh mắt hung tợn, dùng hệ thống quét hình cho Triển Học Mịch còn đang lăn lộn trên đất, đút cho cậu ta một viên Giải Độc đan.

Mấy phút sau, Triển Học Mịch yếu ớt quần áo xộc xệch tỉnh lại. Cậu ta mê man nhìn người ngồi xổm trước mắt, sau đó càng thêm mê man nhìn áo quần bị mở ra trên người mình, kêu lên sợ hãi: "Ngươi... ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì ta? Tuy rằng ngươi rất đẹp, nhưng... nhưng ta là người có nguyên tắc, coi như ngươi đã làm gì ta, ta cũng không biết... Thôi, ta sẽ thú ngươi, ngươi tên là gì? Người ở chỗ nào?"

Tên này...

Diệp Chi Châu liếc mắt không hề ưu nhã, lùi lại một bước, chỉ Trâu Thanh đang bị trói thành cái bánh chưng, lạnh giọng nói: "Muốn làm gì ngươi là y. Như thế nào? Có đẹp hay không? Ngươi thú y không?"

Triển Học Mịch cư nhiên ngồi dậy thật, biểu tình nghiêm túc quan sát Trâu Thanh, suy tư rồi nói: "Tuy rằng y không có đẹp mắt như ngươi, nhưng nếu ta thật sự khi dễ y rồi... Thú liền thú vậy, chỉ cần sau khi thành thân y tiếp tục để ta đi chơi khắp nơi là được rồi!"

Trâu Thanh nghe vậy liền dùng sức a a vài tiếng, lắc đầu để tóc trên mặt bay ra lộ rõ mặt mũi, giống như đang nhắc nhở cậu ta điều gì.

"A!" Triển Học Mịch trợn to hai mắt, kinh ngạc đứng lên: "Mỹ nhân có phải hiểu lầm hay không a? Người nọ là người đáng thương ta cứu được lúc say rượu a! Y lúc đó đang bị một ác bá bắt nạt, rất thê thảm đó! Y là người tốt nha, ngươi sao lại trói y lại?"

Trâu Thanh dùng sức gật đầu, cố ý di chuyển tới hướng cậu ta, ánh mắt thoạt nhìn rất đáng thương.

Trí thông minh để chó ăn mất rồi hả! Tinh thần lực không tự chủ được bắt đầu tán loạn, Diệp Chi Châu hít sâu một hơi kìm nén bản thân mau tỉnh táo, nhìn vẻ mặt ngốc bạch ngọt của Triển Học Mịch, chỉ Trâu Thanh: "Ngươi nói y là người tốt?"

Triển Học Mịch gật đầu liên tục.

"Y là ca ca ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »