Chương 77

Thân Đình Uy kiêu ngạo thỉnh cáo mệnh cho Diệp Chi Châu, lúc thánh chỉ đến nhà, Thân lão thái thái suýt nữa thổ huyết ba thước.

"Yêu pháp, nhất định là yêu pháp! Đình Uy nhất định bị yêu quái kia mê hoặc tâm thần, ngay cả người thân cũng không thèm để ý đến!" Thân lão thái thái nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ như tức đến rơi nửa cái mạng: "Rõ ràng là thứ tử, lại nói cứng là trưởng tử. Còn có cái mặt kia, biến hoá lớn như vậy, không phải yêu pháp thì là cái gì? Có loại độc gì có thể biến mặt thành như vậy chứ?"

Thân Hữu Bằng ngồi uống trà bên cạnh, bất động như núi, phảng phất như cái gì cũng nghe không thấy.

"Không thể để cho yêu quái kia tiếp tục lộng hành!" Thân lão thái thái đột nhiên tinh thần phấn chấn ngồi phắt dậy, ngón tay đeo bảo thạch quơ quơ trong không trung, giống như đang xua đuổi thứ bẩn thỉu: "Ta đây lập tức tới Bạch Vân tự thỉnh cao tăng tới nhà trừ tà! Nhất định phải đánh cho yêu quái kia hiện nguyên hình!"

"Mẫu thân." Thân Hữu Bằng đặt chén trà xuống, ánh mắt bình thản không một gợn sóng, ngữ khí nhàn nhạt: "Ta đã bẩm với Hoàng thượng, ba ngày nữa xuất phát đi biên quan, năm tới cũng chưa về. Quang Quang là hảo hài tử thông tình đạt lý, người có thể thử tiếp xúc với nó. Gánh hát Xuân Tú ta cũng đã thỉnh rồi, bọn họ sẽ đúng giờ tới hát hí khúc cho người nghe. Lớn tuổi rồi, người nên tránh mệt nhọc, có cái gì thì nên nói với Quang Quang, nó sẽ an bài tốt cho người, người không cần tự mình xuất môn cho mệt nhọc."

"Ngươi có ý gì?" Thân lão thái thái run rẩy: "Ngươi muốn nhốt ta trong nhà?"

"Nhi tử cũng không có ý này." Thân Hữu Bằng vỗ vỗ ống tay áo rồi đứng dậy, ánh mắt giờ đây mới rơi xuống mặt bà ta, ngữ khí ẩn giấu phong bạo: "Mẫu thân, ta hi vọng nhi tử của ta đời này có thể sống khoái hoạt một chút. Bão cát nơi biên quan, chỉ mình ta là đủ rồi."

Thân Hữu Bằng

nói rồi quay lưng đi luôn, lưu lại Thân lão thái thái cứng người ở đó. Sau khi bức tử tức phụ nhi, đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy oán hận trong mắt nhi tử của mình. Bà ta há miệng, trong hốc mắt đột nhiên hiện ra vài giọt nước mắt hơi đυ.c, chỉ là không biết nước mắt này rốt cuộc là bà ta khóc cho bản thân hay khóc cho nhi tử sớm đã bạc đầu.

Thân Hữu Bằng vội vàng chạy về thăm nhi tử có chuyển biến tốt đẹp, ở kinh thành chưa tới nửa tháng liền thỉnh chỉ trở về biên quan. Trước khi rời đi, quân thần hai người có mật đàm một lần, sau đó không bao lâu thì Thân Đình Uy liền thăng quan, thay thế phụ thân hắn trở thành người đứng đầu quan võ.

"Phụ thân rốt cuộc đã nói cùng Hoàng thượng cái gì a?" Diệp Chi Châu sờ sờ thánh chỉ, trong lòng hơi lo lắng: "Trong tay anh nắm quyền lớn như vậy, liệu có thể..."

"Không có chuyện gì." Thân Đình Uy ủn cậu vào ngực, cầm sổ con trên bàn lật xem: "Phụ thân chỉ là nói với Hoàng thượng chuyện Thân gia tuyệt hậu, khiến Hoàng thượng yên tâm. Chớ lo, có ta ở đây, em muốn làm gì thì cứ làm, không cần lo nghĩ gì cả, một đời an ổn ta có thể đem đến cho em."

Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn hắn: "Em muốn làm gì thì làm cái đó?"

Từ góc độ Thân Đình Uy mà nhìn, vừa vặn có thể thấy được lông mi cong vểnh lúc cậu liếc mắt. Lông mi run a run, run tới độ khiến lòng hắn nóng lên. Không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên mắt người yêu, nội tâm toàn 18+ vẻ mặt lại chính trực hơi gật đầu, càng ôm mạnh hơn: "Ân, em có yêu cầu gì thì cứ nói, tuỳ ý em."

"Vậy được!" Diệp Chi Châu quay người ngửa đầu nhìn hắn, chìa tay: "Tiền riêng giao ra đây!"

Trong mắt hắn loé lên ý cười, cầm con dấu trong hộp trên bàn đặt vào tay cậu: "Đầu giường trong phòng có ám cách, ở đó có cả ngân phiếu và khế đất. Đây là con dấu của ta, muốn cái gì trực tiếp tới kho hàng lấy, tài vật trong nhà sau này cũng đều để em quản."

"Chỉ có ngần này?" Cậu quăng con dấu, tiếp tục chìa tay: "Khẳng định còn có cái khác, giao ra đây!" Người này trong kịch bản có thể đấu thắng được Phí Cẩm Sơ, tuyệt đối không chỉ có xíu tiền này!

Thân Đình Uy thả sổ con xuống, buồn cười bóp bóp eo cậu: "Em lanh lợi quá rồi! Quả thực là còn cái khác, thế nhưng chỗ đó là trợ cấp cho binh lính bị thương tàn phế. Chỗ ta có sổ sách, muốn nhìn một cái không, tiểu quản gia?"

Cậu bị bóp có hơi nhột, vội vàng đứng dậy tránh ra: "Không nhìn không nhìn, anh thích giữ thì cứ giữ đi, sau này anh không nuôi nổi em liền giúp anh kiếm tiền nuôi. Được rồi, anh tiếp tục bận đi, em đi lòng vòng chút."

Thân Đình Uy ôm eo cậu lôi về: "Em muốn kiếm tiền?"

"Đúng vậy." Không chỉ muốn kiếm lời, còn muốn lôi kéo cả Phí Cẩm Sơ cùng kiếm tiền, tốt nhất chính là kiềm lời rồi hố Phí Cẩm Sơ một cái!

"Không đủ tiền tiêu sao?" Hắn cau mày, bản thân dâng lên cảm giác nguy hiểm "không đủ tiền nuôi tức phụ": "Em không cần đi, ta nghĩ biện pháp, em muốn tiêu bao nhiêu tiền?"

Diệp Chi Châu buồn cười chọc chọc mi tâm của hắn, giải thích: "Không phải là không đủ tiền tiêu, chỉ là em buồn tẻ nên kiếm việc để làm. Bình thường anh phải luyện binh, còn thượng triều, rồi xử lý chính vụ, thế em thì sao? Em cũng không thể ngẩn người cả ngày được!"

Thân Đình Uy vừa giãn được đôi lông mày ra, lại bắt đầu lo lắng an toàn của cậu, lo lắng cậu kiếm tiền thất bại thì không vui, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta giới thiệu vài chưởng quỹ đáng tin trong nhà cho em, trước em cùng họ luyện tay nghề một chút, thiệt thòi cũng không cần khẩn trương, có ta đây."

Người yêu sao lại khả ái như thế chứ! Diệp Chi Châu không nhịn được bẹp lên mặt hắn một cái, cười phất tay chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Yên tâm, không thiệt thòi! Chờ gia kiếm được tiền về liền bao dưỡng anh a!"

Thân Đình Uy bất đắc dĩ nhìn cậu chạy xa, vẫy tay gọi hộ vệ theo sau cậu rồi mới nhìn sổ con, cầm lên đọc được vài dòng lại đặt xuống, sờ sờ chỗ được hôn trên mặt, cong môi cười đến là ôn nhu.

Quá trình tiếp cận Phí Cẩm Sơ quả thực thuận lợi, Diệp Chi Châu chỉ dùng danh nghĩa Thân phủ gửi tới, y lập tức ứng ước, bên người còn mang theo một bộ hợp đồng hoàn chảnh, hiệu suất cao kinh người.

Diệp Chi Châu đọc qua hợp đồng một lần, gật đầu cười: "Phí lão bản suy tính vô cùng chu toàn, ta không có bổ sung gì, cứ như vậy mà làm." Vì để không ảnh hướng tới trình tự phát triển của thế giới này, sinh ý cậu lấy ra kỳ thực không tính là quá mức kì lạ, ngoại trừ có hơi mới mẻ ra, điểm sáng duy nhất chính là chỗ dựa Thân Đình Uy của cậu. Không nghĩ tới, Phí Cẩm Sơ người này khá thông minh, cậu chỉ điểm một hai mà y hết sức chủ động tự mình làm toàn bộ.

"Tướng quân phu nhân khách khí." Phí Cẩm Sơ chắp tay thi lễ một cái, bộ dáng nhã nhặn không giống thương nhân, ngược lại càng giống một học giả: "Quan điểm của phu nhân vô cùng mới mẻ độc đáo, Phí mỗ thu hoạch được rất nhiều, sau này mong rằng phu nhân chăm sóc nhiều hơn."

"Chăm sóc thì hơi quá, mọi người chỉ là hợp tác lẫn nhau thôi." Y cười cười, trực tiếp đứng dậy cáo từ: "Chuyện còn lại liền làm phiền Phí lão bản phải để tâm rồi."

"Phu nhân khách khí." Phí Cẩm Sơ vô cùng thức thời đứng dậy đưa tiễn cậu ra khỏi tửu lâu.

Rời khỏi tửu lâu, Diệp Chi Châu chuyển hướng đi tới một trà lâu, thấy một tiên sinh kể chuyện, dùng tinh thần lực trao đổi một phen với đối phương xong, tâm tình khá tốt đi về nhà.

Ba ngày sau, Trâu Thanh gả cho một đứa con trai nhà phú thương. Đêm đó, hệ thống bắn ra màn sáng trong thời điểm hết sức không hài hoà: [Phí Cẩm Sơ, Khang Nhuận, Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu thở gấp một hơi, hết sức kinh ngạc. Cư nhiên rơi rụng nhiều như vậy? Cũng bởi vì vai chính đã gả đi? Thời gian này tính ra, vai chính chắc hẳn vừa mới động phòng xong đi... Trực tiếp hàng còn 50%, vậy chỉ còn chờ tiên sinh kể chuyện kia phát lực, hồn kỳ Phí Cẩm Sơ nói không chừng liền có thể rút được rồi.

Thân Đình Uy phát hiện cậu thất thần, ánh mắt tối sầm, cúi đầu nhay nhay dái tai cậu: "Quang Quang, em đang suy nghĩ gì?"

Cảm giác tê dại đột ngột ập tới khiến cậu không nhịn được ngâm nhẹ một tiếng, tâm tư bay bổng cũng quay lại, chợt cảm thấy tình huống lúc này có chút xấu hổ, vội vàng đóng màn sáng đá hắn một cước, vô tâm vô phế nói láo: "Em đói bụng, đang nghĩ muốn ăn khuya cái gì."

Thân Đình Uy đen mặt. Lúc hắn nỗ lực cày cấy, người yêu lại muốn ăn khuya? Nén giận đổi tư thế khác, hắn càng nỗ lực cày cấy thêm một lúc lâu nữa.

Sa đoạ nguyên một ngày, Diệp Chi Châu co quắp trên giường thở dài: "Thông Thiên, nhịp sống của tao hình như sai lệch rồi đúng không? Thế giới này thực ra là phúc lợi nghỉ phép đúng không? Làm sao lại thoải mái thế cơ chứ!" So sánh một chút ở thế giới trước, hở một cái ra là nguy hiểm đến tính mạng, thế giới này hoà bình đơn giản đến nỗi không khoa học chút nào.

[Đang đo lường độ khó nhiệm vụ... Đo lường xong xuôi, hình thức: Khó khăn. Có tiến vào hình thức địa ngục sớm hay không?]

Cậu bị nội dung màn sáng bắn ra doạ sợ không nhẹ, từ trên giường bất dậy túm gương nhỏ dưới gối hỏi: "Hình thức địa ngục là cái gì? Thế giới này là khó khăn? Không đúng, hoá ra những nhiệm vụ này còn phân cấp?"

[Quyền hạn ký chủ không đủ, không có cách nào mở tư liệu.]

"..."

[Nhắc nhở, trạng thái hồn kỳ dị thường, có xu hướng chấn động...]

Tình huống đột phá nói tới là tới, cậu có chút phản ứng không kịp: "Tình huống thế nào? Hồn kỳ gợn sóng?"

[Đang đo lường trạng thái hồn kỳ... Đo lường gián đoạn... Cốt truyện sản sinh biến động, mời ký chủ tiếp nhận cốt truyện mới.]

Cậu trơ mắt nhìn đám chữ trên màn sáng không ngừng trôi qua, cuối cùng biến thành "cốt truyện sản sinh biến động" khiến người ta muốn hỏng mất, nhéo nhéo tóc: "Làm sao lại biến động? Cũng bởi vì một câu đơn giản của ta sao?"

[Có tiếp thu cốt truyện mới hay không?]

"..."

[Phí Cẩm Sơ, Khang Nhuận, Triển Học Mịch, Dương Kỳ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 80%, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Tình thiên phích lịch! Cái thứ tỷ lệ yêu nhau này còn có thể tăng lên?

[Có tiếp thu cốt truyện mới hay không?]

"Tiếp tiếp tiếp! Tuyệt đối đừng có tăng lên nữa!" Cậu lập tức thu hồi khϊếp sợ trong lòng, nắm gương nhỏ mở ra cốt truyện mới.

Trong cốt truyện mới, tiết mục ly miêu đổi Thái tử của Trâu Thanh toàn bộ bị cắt bỏ, biến thành Trâu Thanh thân thể không tốt, vẫn luôn bị chủ mẫu ném ở nông thôn không quan tâm. Y và mẫu thân của y đều là cải thìa đáng thương, bị chính thất Viên Tuệ và trưởng tử Trâu Thiên Quang bắt nạt tới độ không có sức chống trả.

Năm Trâu Thanh 17 tuổi, chủ mẫu ác độc đem y gả cho một thiếu gia ăn chơi trác táng nhà thương gia có tiếng. Y cho rằng cả đời này cứ thế mà sống, lại không nghĩ tới bản thân càng thảm hơn. Hoá ra, phu quân của y có một biểu muội được vô vàn sủng ái. Vì đố kỵ, biểu muội kia liền đẩy Trâu Thanh vào bể nước ngay tại hôm sau đêm tân hôn, dìm y chết đuối. Phu gia biết chuyện vô cùng kinh hãi, sợ Trâu gia biết tin trả thù nên giấu tin tức này đi, lén lút cuốn Trâu Thanh vào một manh chiếu rách ném ra bãi tha ma. Sau đó, Trâu Thanh trong trạng thái chết giả được một vị thần y đi ngang qua cứu vớt.

"..." Thần y thế giới này thật tuỳ tiện, bãi tha ma cũng đi ngang qua được, thật sự quá trùng hợp!

Được thần y chữa khỏi bệnh, Trâu Thanh trở về nhà, lại phát hiện toàn bộ thương gia từ trên xuống dưới đã bị một đám đạo tặc gϊếŧ chết vào đúng hôm y bị ném ra bãi tha ma, mà y cũng bị quan phủ ghi danh đã tử vong. Vừa thương tâm lại bất lực, y quyết định hồi kinh thành tìm Trâu phụ.

Trên đường hồi kinh, y đầu tiên là gặp được thiếu gia Hầu phủ Triển Học Mịch, sau đó cùng đối phương – trúng xuân dược – lăn giường một vòng. Lăn xong, hôm sau y cảm thấy bản thân đã ô uế, không còn mặt mũi tiếp tục sống trên đời, liền thừa dịp Triển Học Mịch còn đang ngủ say thì chạy vào sâu trong núi định kết liễu bản thân, kết quả tự sát bất thành, ngược lại gặp được sát thủ Khang Nhuận trúng tình độc, bị cưỡng ép lăn giường tiếp cùng Khang Nhuận.

Diệp Chi Châu: "..."

Trâu Thanh tự phỉ nhổ bản thân đã bẩn lại càng bẩn hơn, đột nhiên không chuẩn bị tìm chết nữa, quyết tâm đi kinh thành tìm Trâu phụ xưng tội bản thân đã không còn trong sạch. Vì vậy, y thừa dịp Khang Nhuận hôn mê sau khi giải độc lại chạy trốn lần hai. Nửa tháng sau, y về đến kinh thành tìm được Trâu phụ, tố khổ một phen rồi hôn mê bất tỉnh. Trâu phụ giật mình, lập tức thỉnh đại phu thăm khám, phát hiện y đang mang thai.

Trâu phụ kiên định nói đứa nhỏ này là huyết mạch của thương gia đã chịu nạn kia, nghĩ đến nhà họ đã bị tận diệt, không nhịn được thổn thức trong lòng, cũng chịu khó chạy tới nhà Đại học sĩ Dương Đức Hiên – thân thích còn sống của phu gia Trâu Thanh – báo tin mừng. Dương Đức Hiên nghe tin thì vui mừng, mạnh mẽ yêu cầu Trâu Thanh sinh đứa nhỏ ra, cũng đem y đưa tới quý phủ tỉ mỉ chăm sóc, nói muốn thay thân nhân thu dưỡng mẫu tử hai người.

Diệp Chi Châu nhìn đến đây, không nhịn được ngửa đầu hít một hơi thật sâu, trong đầu hơi lùng bùng. Vai chính thật lợi hại a, đều thành như vậy còn có thể tập hợp được ba vị nam chủ, bội phục bội phục!

Sau khi đến Dương phủ, Trâu Thanh tuy rằng nghĩ đứa nhỏ không thể nào là con của phu quân đã mất, nhưng xuất phát từ tình thương của cha, y cũng không nói ra chân tướng. Sau khi tới Dương phủ, y nhận thức tiểu nhi tử vừa được tìm về Dương Kỳ, hai người đồng thời đọc sách vui đùa, tình cảm dần dần tốt đẹp hơn.

Trong một đêm hắc dạ cao phong, Trâu Thanh trùng hợp trợ giúp Dương Kỳ lúc hắn ta lần đầu nổi lên phản ứng phát dục, từ đấy y trở thành tình nhân trong mộng của Dương Kỳ.

"..."

Mặc dù ở Dương phủ, tâm tư Trâu Thanh cũng không nguyện quá mức dựa dẫm vào người khác, liền cầm chút tiền tài Trâu phụ cho lén lút làm ăn bên ngoài, dần dần hấp dẫn Phí Cẩm Sơ. Hai người trong một lần uống rượu, dựng phu thân thể mẫn cảm liền hương diễm một trận, Phí Cẩm Sơ tự nhận bản thân có lỗi với Trâu Thanh, từ đây khăng khăng một mực, không phải y không cưới.

Đến đây, bốn vị nam chủ toàn bộ tập hợp.

Diệp Chi Châu yên lặng đóng lại tư liệu, biểu thị không còn muốn đi xem cái tiết mục cẩu huyết Trâu Thanh sau khi gặp lại Triển Học Mịch và Khang Nhuận, nổi lên tranh chấp đứa nhỏ rốt cuộc là của ai. Quả nhiên là hình thức khó khăn, cốt truyện này thay đổi liền làm người ta tuyệt vọng.

Gương nhỏ đột nhiên rung rung, sau đó màn sáng bắn ra: [Triển Học Mịch cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau đã lên tới 100%, xin ký chủ chú ý!]

Hổ khu chấn động, cậu không dám tiếp tục trì hoãn thời gian, tuỳ tiện mặc quần áo rồi vọt tới thư phòng Thân Đình Uy ở sát vạch, tóm cổ áo hắn nói: "Thân ái, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi! Không cần đi đâu xa, tới Hồ châu! Chúng ta liền tới Hồ châu đi dạo nông thôn!"

Ánh mắt Thân Đình Uy đưa từ cổ áo nửa mở của cậu đi xuống, trực tiếp ném quyển sách trong tay ôm người đặt lên bàn, lột quần áo cậu: "Ta rất thích!"

"Cái gì?"

"Bộ dáng nửa mặc quần áo của em."

Diệp Chi Châu tức giận, há miệng cắn mạnh một ngụm, sau đó Thân Đình Uy thở dài một hơi thoải mái.

"..." Người yêu đời này biến thành đồng đội heo tϊиɧ ŧяùиɠ lên não!

.........