Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Viên Tuệ khóc một hồi mới bình tĩnh lại được, nàng nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Chi Châu, lau nước mắt đứng dậy, bước tới trước mặt Đào Đông mạnh tay tát xuống: "Tiện nhân!"

Lần này đánh vô cùng ác độc, hai má Đào Đông sưng tấy lên, da dẻ bảo dưỡng tốt cũng bị móng tay tàn nhẫn cào ra máu. Đào Đông muốn biện giải, bất đắc dĩ miệng bị chặn, chỉ có thể hàm hồ phát ra mấy tiếng kêu yếu ớt. Nàng ta nghĩ thế nào cũng không ra được, mười mấy năm trôi qua, độc trên mặt Trâu Thiên Quang lại còn có khả năng khôi phục.

"Đau không?" Thân Đình Uy chờ Viên Tuệ rời đi liền nghiêng người, vươn ngón tay nhẹ nhàng đυ.ng một cái lên mặt Diệp Chi Châu rồi thu lại ngay, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo, chấm chút thuốc mỡ tinh tế bôi lên mặt cậu: "Cho nên, tên của em là Trâu Thiên Quang? Cũng là người định thân với ta?"

Thuốc mỡ lành lạnh lau trên mặt rất thoải mái, Diệp Chi Châu thu lại tay đang sờ vào không gian, qua loa gật đầu với hắn, thu hồi ánh mắt xem trò vui chuyển tới Trâu Khánh, đem tinh thần lực quấn lên giọng nói, đơn giản đem chuyện năm đó trần thuật một lần.

Trâu Khánh càng nghe càng khϊếp sợ, biết được toàn bộ sự thật xong, khϊếp sợ liền biến thành phẫn nộ. Ông ta nhanh chân đứng trước mặt Đào Đông, cả giận nói: "Lẫn lộn huyết thống trưởng thứ! Đào Đông, sao ngươi có thể phát điên như thế? Phu nhân nói rất đúng, ta xác thực là nạp được tiểu thϊếp rất tốt!"

Đào Đông trong mắt rưng rưng nhìn ông ta, liều mạng lắc đầu, cố gắng khơi lên thương tiếc từ ông ta. Viên Tuệ thấy thế, không nhịn được quăng thêm cái tát.

"Người đâu, nhốt Đào di nương vào từ đường!" Trâu Khánh chán ghét quay đầu không nhìn nàng ta, đi tới bên Diệp Chi Châu, do dự một chút, nhấc tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Thanh... Quang Quang, những năm nay đã oan ức cho con. Yên tâm, phụ thân sẽ làm chủ cho con, trong nhà sẽ không có thêm người như Đào di nương."

Đào di nương đang bị hạ nhân tha ra ngoài, nghe được liền hoảng sợ kêu hai tiếng, điên cuồng vùng vẫy. Viên Tuệ cười lạnh, tiến tới giúp hạ nhân, ném nàng ta từ đại sảnh ra cửa.

Diệp Chi Châu cố ý khựng lại một lúc mới hỏi: "Rất cảm ơn phụ thân... Đào di nương nếu... Vậy Trâu Thanh chân chính ở nông thôn kia... Phụ thân chuẩn bị làm thế nào?"

Trâu Khánh nghe vậy cau mày, trong mắt loé lên một tia khó dễ. Đào di nương thực sự là tội ác tày trời, nhưng Trâu Thanh dù sao cũng là nhi tử của ông ta, mà chuyện đổi hài tử năm đó nó cũng còn nhỏ, không có ác ý chủ quan...

"Chẳng làm thế nào cả. Lúc trước nó viết thư nói ở nông thôn sinh hoạt tương đối tự tại, đã như vậy thì để nó ngốc luôn ở đó đi." Viên Tuệ lạnh mặt đi tới, ngồi bên cạnh kéo tay cậu, ánh sáng trong mắt cũng không hề ấm áp: "Hơn nữa, niên kỷ nó cũng không còn nhỏ, sau khi khôi phục thân phận thứ tử liền tìm một nhà không sai biệt lắm gả đi. Những năm này, Trâu gia vẫn luôn đối đãi nó như trưởng tử, chưa từng bạc đãi qua."

Trâu Khánh ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng: "Vậy chuyện này liền giao cho ngươi đi làm. Việc hôm nay quá mức trọng đại, nên báo với mẫu thân một câu, chuyện này... Đình Uy, ngươi xem..."

"Nhạc phụ không cần lo lắng cho ta." Thân Đình Uy ước gì có thể một mình với Diệp Chi Châu, biểu thị bản thân không ngại.

"Ta đi cùng phu quân." Viên Tuệ nhớ đến Trâu lão thái thái thường cố ý bảo hộ Đào Đông, trong lòng cũng đoán có lẽ lão thái thái biết chuyện đổi hài tử nhưng không có chứng cứ, nghe Trâu Khánh nói, liền vội vàng đứng tới đi cùng ông ta: "Thân là chủ mẫu, hậu viện xuất hiện những chuyện này là do ta sai lầm, ta nên đi thỉnh tội với mẫu thân mới phải."

Trâu Khánh không nghĩ đến nàng lại thấu tình đạt lý như vậy, hơi hơi động dung, hiếm khi ôn nhu nắm tay nàng vỗ vỗ, đơn giản cáo từ với Thân Đình Uy rồi mang theo Viên Tuệ tới viện lão thái thái.

Đại sảnh chỉ còn dư lại Diệp Chi Châu và Thân Đình Uy, chờ người vừa đi, Thân Đình Uy lập tức tiến tới ôm lấy Diệp Chi Châu, cúi đầu dán xuống mặt cậu, hôn một cái: "Hoá ra em lại đẹp mắt như vậy."

Diệp Chi Châu đang sảng khoái vì đâm thủng được âm mưu, lại bị hắn bùm bùm đâm nát, giơ tay đẩy mặt hắn đi, nghiến răng nghiến lợi: "Cho nên, ngươi thấy mặt ta lúc trước rất xấu?"

Biết chọc đến chỗ xấu, Thân Đình Uy khựng lại, vẻ mặt chính trực nói: "Quang Quang thế nào cũng đẹp mắt."

"Lời này nghe quen tai gớm!" Xưng hô cũng đổi thật nhanh. Diệp Chi Châu tránh khỏi ngực hắn, ngoài cười trong không cười: "Thân tiểu tướng quân, giá trị lợi dụng của ngươi đã không còn, chờ ra Trâu phủ, ta đi cầu độc mộc của ta, ngươi đi quan đạo của ngươi, đừng có ôm ấp hôn hít, chiếm tiện nghi của ta, ta còn phải lấy chồng nữa." Thù hận trận sờ loạn kia cậu còn nhớ đấy! Muốn có thịt ăn? Không có cửa đâu!

Thân Đình Uy mặt biến đen: "Em còn muốn gả cho ai?"

"Ngươi quản được sao?" Diệp Chi Châu trợn trắng mắt nhìn hắn: "Thanh niên tuấn kiệt bên ngoài có một bó lớn, ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó."

Thân Đình Uy mắt sắc nhìn cậu, biểu tình khôi phục lại lạnh lùng lúc đầu, trong mắt cũng mất đi ôn nhu, tay chậm rãi sờ sờ lên mặt cậu, nhẹ nhàng nói: "Quang Quang... Em chỉ có thể gả cho ta."

Diệp Chi Châu chẳng hề sợ dáng vẻ như phát bệnh thần kinh này của hắn, liếc cái liền tiếp tục kí©h thí©ɧ vài câu, cũng không phòng bị, sau cổ đột nhiên tê rần, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trên cổ mỏi nhừ, cơ thể nóng bừng bừng, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau đó bị loã nam trước mắt làm cho mắt trợn trừng.

"Tỉnh rồi?" Thân Đình Uy cúi đầu hôn mắt cậu, tiếp đó thoát quần áo của cậu.

Giường nằm mềm mại, trung y ngoại bào trên người đã biến mất, nội y cũng sắp không giữ được. Cậu giật giật chân, phát hiện da thịt đã tiếp xúc với mặt giường, nhất thời tức giận: "Thân tiểu tướng quân, ngươi muốn trắng trợn cướp đoạt dân nam?"

"Em vốn là phu nhân của ta!" Thân Đình Uy mở áσ ɭóŧ cậu ra, cúi người nằm lên người cậu, sâu sắc nhìn: "Quang Quang, em chỉ có thể là của ta, cũng chỉ có thể gả cho ta."

Thân thể mềm nhũn không có khí lực gì, hiển nhiên là đã bị hạ dược. Cậu càng tức giận hơn: "Ngươi là chuẩn bị cường bạo ta? Ngươi nghĩ muốn cưỡиɠ ɠiαи ta?"

"Không, ta chờ em nguyện ý." Thân Đình Uy vẫn áp lên người cậu: "Hiện tại, em chỉ có thể gả cho ta."

Này tính là cái gì hả? Bị người ta nhìn thấy thân thể liền phải gả cho người đó, đây là logic của phong kiến? Diệp Chi Châu đã vô lực để phun tào, thầm chọc chọc hệ thống, bên ngoài vẫn cả giận: "Chờ ta nguyện ý? Thân thể của ngươi lại không nói vậy!"

Hô hấp của hắn ngừng lại trong nháy mắt, lại nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ: "Ta xác thực là muốn em."

Cảm giác da thịt tương thϊếp này vừa thoải mái vừa dằn vặt, huống chi trên đùi còn có anh bạn thân quen nóng bừng bừng. Diệp Chi Châu thừa dịp hắn nhắm mắt cúi xuống hôn liền nuốt đan dược hệ thống đưa tới, thử giật ngón tay, thấy có lực liền bắn ra tinh thần lực bao lấy người mình, sau đó thừa dịp thân thể đối phương cứng đờ trong phút chốc liền nhấc chân đè lại người hắn, lật xuống nhét viên thuốc vào miệng, cười lạnh: "Muốn ta? Trước chữa đầu óc ngươi đi đã!" Nổi lửa rồi không thèm dập, quả thực là không phải người mà!

Thuốc vào miệng liền tan, thân thể lập tức không thể động đậy. Thân Đình Uy hơi cứng người rồi thả lỏng ngay, ánh mắt rơi xuống vị trí dưới rốn ba tấc của Diệp Chi Châu, biểu tình chính trực ánh mắt lại tà ác: "Quang Quang, em có phản ứng."

Diệp Chi Châu phẫn nộ. Cậu là nam nhân, bị người yêu cởi sạch rồi đè trên người, không có phản ứng mới lạ! Dùng sức gõ trán người yêu, rồi cầm khối ụp lên mặt hắn che lại đôi mắt gian xảo, oán hận nói: "Ta hiện tại liền đi nổi phản ứng với người khác, mình ngươi nằm đây mơ đi!"

Tiểu tình thú còn có thể chơi, nhưng xuất tường là tuyệt không được! Thân Đình Uy đen mặt, thân thể cố gắng muốn động đậy, nhưng vẫn vô lực không có kết quả, ngữ khí trở nên nguy hiểm: "Quang Quang, em ngoan một chút."

Ngoan ông nội ngươi!

Diệp Chi Châu còn muốn trào phúng thêm vài câu, ánh mắt lơ đãng quét tới đạo vết thương ghê rợn bên eo hắn. Cậu nhíu nhíu mày, nuốt mấy câu giễu cợt xuống, tức giận đập đập ngực hắn: "Thả lỏng đi, vết thương sắp nứt ra rồi! Ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì? Gần một năm rồi mà vết thương sao còn như vậy?"

Thân Đình Uy không nói lời nào, dùng hành động biểu thị hắn không thèm để ý đến vết thương này.

Trí chướng!

Từ không gian lấy ra kim sang dược thượng phẩm, tuỳ tiện dùng tay trét lên vết thương của hắn, thuận liền vỗ đùi hắn: "Ta bảo thả lỏng, để ta bôi thuốc."

Thân thể bị người yêu vỗ vỗ sờ sờ, Thân Đình Uy chẳng hề căng thẳng mà rên lên, trên trán toát một tầng mồ hôi mỏng, hầu kết trượt lên trượt xuống, địa phương vốn dĩ đã tinh thần nay càng bá đạo hơn.

Bôi thuốc xong, Diệp Chi Châu bị hình ảnh tràn ngập hormone nam tính kí©h thí©ɧ, mặt đỏ hồng kéo chăn che lại cho hắn, bản thân luống cuống mặc quần áo vào, khắc chế nội tâm đang muốn nhào tới, đảo mắt nói: "Ngươi ngủ một giấc đi, tỉnh lại vết thương liền tốt. Ta đi trước, tái kiến." Liền xoay người bỏ chạy.

Đôi mắt Thân Đình Uy bị che khuất, thân thể không động được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân của cậu rời đi, ánh mắt bị che phủ loé lên đạo ám quang. Tiểu nhân nhi mình nhìn trúng, hình như đã quá hoạt bát rồi.

Có tinh thần lực mở đường, Diệp Chi Châu vô cùng thuận lợi rời khỏi Thân phủ. Nhuyễn cân tán hạ cho Thân Đình Uy chỉ có tác dụng trong vòng một canh giờ, cậu rời khỏi Thân phủ liền mua giấy và bút mực, ngồi xổm ven đường viết một phong thư, lẻn vào phủ Dương Đức Hiên, vứt thư vào thư phòng. Làm xong mọi thứ, cậu vội vàng rời khỏi thành, ở ngoại thành tìm thấy Dương Kỳ hiện còn là ăn mày ở một ngôi miếu đổ nát.

Lúc này, lão ăn mày nhặt được và chăm sóc Dương Kỳ còn chưa mất, Diệp Chi Châu thả đan dược vào cơm nước rồi đưa cho họ, còn cho đan dược ôn dưỡng thân thể nhét vào màn thầu đưa cho lão ăn mày. Dương Kỳ đầy người bẩn thỉu đuổi theo sau cậu, cúi thấp người nói cám ơn, cậu chép miệng bịa một cái tên gạt đi.

Đêm đó, Dương Đức Hiên mang theo một đội hộ vệ chạy tới miếu đổ nát, đón lão ăn mày và Dương Kỳ đi.

[Dương Kỳ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu ẩn thân sau sườn núi bò lên, lau mặt: "Rơi xuống nhiều như vậy, không uổng công ta đi dằn vặt một chuyến..."

"Em dằn vặt cái gì?"

Trên eo căng thẳng, thân thể bay lên không, sau lưng dán lấy một cỗ thân thể ấm áp, lại bị người điểm mấy lần, không thể động.

"Thân Đình Uy!"

"Ngoan một chút!" Thân Đình Uy ôm cậu vào xe ngựa, thoăn thoắt lột sạch cậu ra.

Diệp Chi Châu tuyệt vọng với thái độ dai như đỉa của hắn: "Ngươi muốn làm gì? Còn nữa, làm sao tìm được ta?" Cậu còn đang chuẩn bị giải quyết xong Dương Kỳ thì đi tìm Khang Nhuận đây!

Thân Đình Uy không đáp, lột sạch cậu rồi nhét vào ngực mình, nghiêm mặt nói: "Mặc như vậy em sẽ không chạy được... Bây giờ trời nóng rồi, không mặc quần áo cũng được."

"Đồ hỗn... A a!"

Hô hấp quấn quýt, môi lưỡi tiếp xúc, da thịt trơn bóng bị đối phương mơn trớn ám muội, thân thể cậu nhạy cảm run lên, rất nhanh liền có phản ứng.

Hô hấp hắn trở nên nặng nề, càng dùng sức hôn môi cộng thêm xoa nắn.

Tên khốn này... Nhiệt độ dần lên cao, cậu thoả hiệp nhắm mắt mềm nhũn dựa vào người hắn. Nháo cũng đã nháo, chạy cũng đã chạy, nếu đối phương muốn... cứ như vậy đi.

Hôm sau đương nhiên Diệp Chi Châu dậy muộn. Cậu lăn qua lăn lại, phát hiện thân thể cư nhiên không hề khó chịu, chỉ có hơi mệt mỏi. Thân thể ca nhi... hình như rất sảng khoái...

Trong không khí bay lên mùi cháo cải xanh, thân hình Thân Đình Uy lúc ẩn lúc hiện ngoài cửa, còn cố ý đè thấp giọng nói chuyện. Cậu trở mình, trên mặt thoải mái thở ra, hơi hơi suy nghĩ một chút, kéo cái gương dưới gối ra chọc chọc: "Thông Thiên, Tuyệt Tự đan đâu, cho tao." Nơi này chung quy chỉ là thế giới nhiệm vụ, nếu lưu lại đời sau, chỉ sợ lúc rời đi cậu sẽ không chịu được.

Gương nhỏ rung rung, từ màn sáng rơi ra một viên thuốc. Cậu nắm lấy viên thuốc, nhắm mắt nuốt xuống.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tiếng bước chân vang lên, bên giường hơi lún xuống, trên trán được sờ nhẹ nhàng. Cậu quay người ôm lấy eo người yêu, đem mặt chôn vào bụng hắn, nhẹ nhàng cọ cọ: "Xin lỗi..." Đã bốc đồng tước đoạt quyền làm phụ thân của anh.

Mỉm cười trên mặt Thân Đình Uy biến mất, mặt nghiêm túc ôm cậu lên tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu, cau mày hỏi: "Sao đột nhiên nói xin lỗi với ta? Em lại muốn chạy? Hay là vẫn muốn gả cho người khác?" Nói đến câu cuối, ngữ khí liền không tốt.

... Đối với tên khốn này quả nhiên không thể tình cảm được! Cậu dùng lực nện hắn một cái, kéo tay áo lên cao cho hắn xem: "Xem đi! Ta hiện tại hoàn toàn không đẻ được!"

Ký hiệu đại biểu cho năng lực sinh dục nguyên bản đỏ tươi nay biến thành đen kịt, giống như khắc lên làn da trắng nõn mịn màng một vết tích xấu xí.

"Chuyện gì xảy ra?" Thân Đình Uy nắm tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa dấu tròn kia, chân mày nhíu càng chặt, trên mặt mang theo lo lắng sốt sắng, đặt ngón tay lên bắt mạch cho cậu: "Lẽ nào hôm qua ta tổn thương đến em? Hay là trong người em có loại độc khác?"

"Không có." Cậu rụt tay về, ngữ khí ngập ngừng: "Chính là không thể sinh... Ngươi có phải là rất muốn có con? Ta..." Càng nói trong lòng càng áy náy, dần dần thấp giọng. Đáng ghét! Nam nhân thế giới này cũng có thể sinh, nếu người yêu rất muốn có con thì sao...

Mạch tượng rất bình thường, Thân Đình Uy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện tâm tình cậu không tốt. Ánh mắt đảo qua cánh tay cậu, ôm cậu vỗ vỗ động viên, nghiêm túc nói: "Không có con càng tốt!"

Diệp Chi Châu ngửa đầu hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi có phải là doạ ta không?" Nam nhân ở xã hội phong kiến cảm thấy không có con càng tốt?

"Nếu có con, ánh mắt em sẽ đặt trên người nó nhiều hơn, cùng nó ngủ chung, cho nó ăn cơm, bồi nó đọc sách..." Vốn dĩ là an ủi, nhưng càng nói càng cảm thấy đúng, Thân Đình Uy biểu tình càng thêm nghiêm túc, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cánh tay ôm cậu cũng siết càng chặt hơn, tinh thần lực vốn dĩ không có động tĩnh cũng dần có xu thế lộ ra, giọng nói cũng mang theo sát khí: "Sau đó, em sẽ lạnh nhạt ta, không phản ứng với ta... Quang Quang, ta không cho em có con!"

Đầu óc người yêu quả nhiên không bình thường! Cậu giơ tay vỗ tới một cái tát, trừng mắt: "Ngươi bình tĩnh cho ta!"

Thân Đình Uy trả lời lại cậu là loạt hành động cởϊ qυầи áo.

"Này... Ban ngày ban mặt... muốn làm gì!"

Lột áo xuống liền lộ ra da thịt mang theo dấu vết ám muội, Thân Đình Uy cũng cởi cả của mình ra, ngữ khí âm trầm: "Năng lực sinh dục của em vô dụng sau khi cùng ta làm, để ngừa vạn nhất, chúng ta phải làm thêm vài lần."

Diệp Chi Châu vô lực phun tào, thân thể bị hắn xoa nắn liền nổi lửa, không nhịn được đạp hắn một cái: "Đồ cầm thú!"

Thân Đình Uy nắm chân cậu sờ sờ, cúi người hôn hôn, hàm hồ nói: "Chỉ cầm thú với em!"

Bên này nói chuyện yêu đương rất vui vẻ, Trâu Thanh ở nông thôn thì cực kỳ không dễ chịu.

Người hầu bị gọi đi, một ngày ba bữa đưa tới trở nên thô ráp, cửa viện bị mấy nhũ mẫu xa lạ trông coi không cho y ra vào. Chỉ ba ngày ngắn ngủi, sinh hoạt của y triệt để thay đổi.

"Đám hạ nhân các ngươi dám đối với ta như thế! Ta phải để mẫu thân trị tội các ngươi!"

Một nhũ mẫu trông cửa bĩu môi, trong mắt loé lên một tia xem thường: "Còn tưởng rằng bản thân còn là trưởng tử được sủng ái sao? Ta phi! Một thứ tử do di nương sinh ra dám giả mạo hài tử phu nhân của chúng ta, đúng là không biết xấu hổ!"

Nhũ mẫu quản sự vừa vặn đi qua, nghe thế trừng mắt với bà ta, quát lên: "Cấm nói chuyện linh tinh, chuyện tâm làm việc đi!"

Nhũ mẫu trông cửa câm miệng, không dám nói lung tung nữa.

Nhũ mẫu quản sự thấy thế, hài lòng gật đầu, cầm một tấm thϊếp đẩy cửa đi vào.

Trâu Thanh nghe tiếng cửa mở, trực tiếp ném tới một cốc trà, cả giận quát: "Cút! Dám bắt nạt ta, chờ ta hồi kinh, ta nhất định..."

"Nhị thiếu gia." Nhũ mẫu quản sự cau mày né tránh cốc trà đập tới, đặt thϊếp lên mặt bàn, từ tốn nói: "Đây là vị hôn phu mà phu nhân đã chọn cho người, người xem đi. Hôn sự đã định ra vào nửa tháng sau, khoảng thời gian này người nên tĩnh tâm thì hơn."

Trâu Thanh thay đổi sắc mặt: "Ngươi gọi ta là gì?"

"Nhị thiếu gia." Nhũ mẫu quản sự vỗ vỗ ống tay áo dính nước trà, khoé miệng cong lên nụ cười giả tạo: "Đúng rồi, còn có một tin. Nương của người, Đào di nương hôm qua nhiễm bệnh dịch quá nặng đã qua đời rồi, phu nhân nhân hậu miễn cho ngươi phải hồi kinh cúng tế, chỉ cần an tâm chờ gả đi là được."

"Không thể nào!" Trâu Thanh rít gào: "Nương ta thân thể luôn khoẻ mạnh, làm sao có khả năng nhiễm phải bệnh dịch... Không! Không đúng! Ta mới là Tam thiếu gia! Ta mới là Trâu Thiên Quang! Không cho gọi ta là Nhị thiếu gia, ta không cho!" Những điều khắt khe mấy hôm qua giờ đã có giải thích, y nhịn không được hét rầm lên, gạt phăng mọi thứ trên bàn xuống.

Nhũ mẫu quản sự nghiêng người tránh né mảnh vỡ trên đất, cau mày chán ghét: "Tam thiếu gia hiện đang rất tốt ở Thân phủ, Thân tiểu tướng quân còn chuẩn bị thân thỉnh cho Tam thiếu gia chức cáo mệnh. Hiện tại, toàn bộ tiểu thư, ca nhi trong kinh có ai không ước ao tình cảm của họ. Một người trong lúc đối phương bệnh nặng còn kiên quyết gả tới, một người sau khi lành vết thương liền thề nguyện chỉ có mình người kia... Còn có, thứ tử chính là thứ tử, dù có tạm thời tước đi thân phận của người khác thì cũng không có cái mệnh hưởng phúc. Vòng vòng chuyển chuyển, đồ của người khác, chung quy không biến thành của mình được."

Trâu Thanh như bị sét đánh, trong mắt đầy không thể tin: "Ngươi nói cái gì? Tiện nhân kia sống tốt ở Thân phủ? Thân gia còn muốn thỉnh cáo mệnh? Không! Thân gia không phải rất chán ghét nó sao! Thân Đình Uy không phải sắp chết rồi sao?"

Nhũ mẫu nghe thế liền quăng cho y một cái tát, tức giận quát: "Chú ý lời nói cho ta! Tam thiếu gia há có thể để ngươi tuỳ ý sỉ nhục? Thân tiểu tướng quân thân thể từ lâu đã dưỡng tốt, trả phép xong liền bắt đầu thượng triều, ngươi chớ có nói lung tung!"

"Tại sao lại như vậy..." Trâu Thanh bị đánh, che mặt ngã ngồi trên ghế, đột nhiên lại rít lên: "Không! Ta mới là Trâu Thiên Quang, gả tới Thân phủ là ta, cáo mệnh cũng là ta! Là ta, rõ ràng đều là của ta!"

"Đồ điên!" Nhũ mẫu chán ghét liếc y một cái, lắc lắc đầu, phất tay áo rời đi.

Cửa phòng lại bị khoá trái, Trâu Thanh hét vài tiếng liền nằm úp sấp trên bàn, điên cuồng trên mặt dần biến mất, dùng sức nắm chặt thϊếp mời trên bàn, biểu tình âm trầm, ánh mắt vô cùng đáng sợ: "Trâu Thiên Quang, Viên Tuệ, các ngươi chờ đó cho ta! Trâu Thanh ta không chịu thua nhanh như vậy đâu!"

.........