Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Chi Châu mới bước ra cửa viện thì bị đuổi kịp, đối phương liếc mắt lườm cậu một cái, một đống từ ngữ khó nghe cứ thế vọt ra. Cậu làm bộ không nghe thấy, chỉ mở hệ thống ra tra xét tư liệu lần nữa.

Một phút sau, hai người đi tới sân của Thân lão thái thái. Nam nhân trung niên dừng ở cửa viện, người dẫn đường đổi thành tiểu nha hoàn diện mạo thanh tú. Đại khái là vẻ ngoài của cậu khá là kinh tủng, nha hoàn kia cứ lén lút nhìn cậu.

"Cái kia..."

Diệp Chi Châu dời tầm mắt từ màn sáng đi, nhìn tiểu nha hoàn đang muốn nói lại thôi.

Tiểu nha hoàn tránh né tầm mắt cậu, do dự một chút, thấp giọng nói: "Trong phòng lão phu nhân đang có khách, ngươi... ngươi có nên là..." Ngập ngừng chỉ chỉ y phục của cậu, càng ngày càng nhỏ tiếng: "Có muốn ta đi lấy giúp ngươi ngoại bào phủ thêm không?"

Tiểu nha hoàn này tâm tính thật thiện lương. Cậu hơi mỉm cười với nàng, sau đó lấy một viên trân châu nhỏ trong không gian ra, nhẹ giọng: "Cảm tạ, thế nhưng không cần, ngược lại dù là ta có mặc cái gì, lão phu nhân cũng không quan tâm đâu."

Tiểu nha hoàn trong mắt có chút đồng tình, đẩy trân châu của cậu về, lắc đầu: "Ngươi kì thực cũng là người đáng thương. Thiếu gia thật ra là người tốt, đáng tiếc..." Nói rồi cúi thấp đầu, khôi phục bộ dáng kính cẩn lúc mới xuất hiện.

Thiếu gia là người tốt? Diệp Chi Châu nhíu nhíu mày, thu hồi lại trân châu, tỉ mỉ ghi nhớ bộ dáng nàng rồi nhìn căn phòng ngay trước mắt.

Đại sảnh rất náo nhiệt, trừ Thân lão thái thái đang ngồi trên chủ toạ, bên dưới còn có mấy vị quý phu nhân và các vị tiểu thư, ca nhi tinh xảo duyên dáng.

Diệp Chi Châu vào cửa, quét mắt nhìn bọn họ một cái, thấy bọn họ làm bộ đang tán gẫu không nhìn mình, trong lòng cười lạnh, trực tiếp nói: "Lão phu nhân, hưu thư đâu, ta cầm liền đi, không cần bày trận thế cho ta xem, vô dụng."

Lão phu nhân còn đang suy tính dằn mặt cậu một lần rồi đe doạ một hồi, biểu tình lập tức cứng đờ, sau đó mặt đen sì, nhìn cậu cả giận: "Ngươi đây là cái quy củ gì? Mời nhũ mẫu dạy gần một năm, thế nào vẫn vô lễ thô lỗ như thế này? Nhìn đầu tóc quần áo ngươi mà xem, để người khác thấy còn coi Thân gia ta khắt khe tức phụ "quý trọng" ngươi hả?"

Mời nhũ mẫu về dạy dỗ? Là phái người cả ngày nhìn chằm chằm nguyên chủ bắt cậu ấy chép "Tam tòng tứ đức", không chép xong thì không cho ăn cơm sao?

"Không khắt khe sao?" Cậu rung rung cổ tay áo, lạnh giọng nói: "Tức phụ "quý trọng" nhà ai lại bị nhốt trên gác, mỗi ngày đưa tới ba bữa cơm như dưỡng sủng vật, sau đó còn mang thang đi, để hạ nhân tính khí hỏng bét trông coi? Về phần tóc tai quần áo của ta, không dùng đến đồ Thân gia nhà ngươi, ngươi xoi mói cái gì?"

Lão phu nhân không nghĩ đến cậu sẽ tranh luận, tức giận vỗ bàn: "Làm càn! Đỗ ma ma, đè lại vả miệng cho ta!"

Lại vả miệng?

Diệp Chi Châu hừ lạnh, nhờ tay áo che giấu mà lấy ra một thanh kiếm đồ chơi trong không gian, trực tiếp kề lên cổ vị phu nhân gần nhất, quát: "Ta xem hôm nay ai dám đυ.ng đến ta!" Nguyên chủ gả tới Thân gia một năm, Thân lão thái thái tổng cộng gọi tới ba lần, mỗi lần đều chơi nguyên chủ đến bệnh nặng một hồi. Nếu là ở thời hiện đại, như vậy sẽ bị phán tội ngược đãi người khác cả về thể xác lẫn tinh thần. Bây giờ còn muốn chơi trò cũ, đến lỗ chó cũng đừng mong mở!

Đại sảnh trong nháy mắt gào thét, ồn ào cả lên, Thân lão thái thái sợ tới mức ngồi không vững, hô to: "Hộ vệ! Hộ vệ! Người đâu, mau bắt tên tiện nhân gan to bằng trời này cho ta, loạn côn đánh chết!"

Xung quanh có mấy nhũ mẫu gan lớn muốn xông lên, Diệp Chi Châu thấy thế liền móc ra một bao bột phấn tán ra, thu hồi kiếm đồ chơi, mỉm cười: "Ta vừa mới tán độc dược, muốn chết cứ tiếp tục vây. Hiện tại... dính độc phấn rồi, có phải thấy thân thể lành lạnh, tinh thần phấn khởi lên không?"

Hai vị phu nhân và ba nhũ mẫu gần nhất nghe vậy vội vã vung vẩy chỗ phấn bám phải, sau đó cảm thấy da thịt hơi lạnh thì sắc mặt trắng bệch. Một người tố chất tâm lý không được tốt lắm thì trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

"Các ngươi nên bình tĩnh nha, tâm tình càng kích động thì độc tính phát tán càng nhanh đó nha!" Ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, cậu lại lấy ra một bao khác quơ quơ, nhìn Thân lão thái thái: "Lão thái thái, ta cũng không làm khó ngươi, ngươi đưa ta hưu thư, ta cho ngươi thuốc giải, giao dịch này rất có lời phải không? Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, còn muốn cùng đám khách nhân của ngươi dằn vặt ta, vậy thì càng dễ, mọi người chết chung với nhau. Ta đây chỉ là thứ tử, không có cao quý như đám phu nhân, tiểu thư với thiếu gia đây."

Thân lão thái thái vừa tức vừa sợ, càng không tình nguyện bị một tiểu bối bình thường tuỳ ý bắt nạt nay uy hϊếp, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của cậu: "Muốn hưu thư? Không thể! Đình Uy một ngày không tốt hắn, ngươi phải làm Thân gia tức phụ thêm một ngày."

Cũng biết là thế, Diệp Chi Châu cũng chỉ cười lạnh. Thân lão thái thái này mê tín lại bá đạo, muốn từ tay bà ta lấy hưu thư, không quá dễ dàng!

"Thân gia tức phụ?" Cậu mở bao bột phần, chấm đầu ngón tay: "Thiên địa không bái, gia phả không lên, ngay cả Thân Đình Uy ta cũng chưa gặp, tính tức phụ chỗ nào?" Lúc trước, Thân gia sợ đám cưới xung hỉ không dễ nghe, hơn nữa thời gian gấp gáp, nên việc kết hôn hai nhà Thân – Trâu vô cùng điệu thấp. Đến lúc chuyện gả thay vỡ lở, Thân gia càng không thích người khác nhắc tới hôn sự này, liền bỏ khí lực lớn đem tin tức bên ngoài toàn bộ ép xuống. Bây giờ đã qua một năm, người biết sự thật đều kiêng kỵ thế lực Thân gia nên ngậm miệng nói mất trí nhớ, dân thường không chẳng biết rõ được sự thật, bị hoả mù của Thân gia thả ra lừa gạt.

Thân lão thái thái che ngực, làm bộ muốn té xỉu.

Diệp Chi Châu mở ra công năng quét hình, biết thân thể bà ta rất mạnh khoẻ, không hề bị chút bệnh tật nào, bình chân như vại nhìn bà ta diễn kịch, gảy gảy "độc dược" vào không khí, nói: "Mọi người có cảm thấy buồn ngủ không? Ngủ đi, ngủ rồi cái gì cũng không cảm giác được đâu nha!"

Đám tiểu thư ca nhi nhát gan đã sợ đến khóc to, gan lớn chút thì mở miệng mắng cậu, có kẻ còn xắn tay áo muốn đánh cậu. Diệp Chi Châu duỗi kiếm chỉ lên ngực một người, yên lặng uống trà. Căn gác lao tù kia, chắc chắn cậu sẽ không trở về, Thân phủ cậu cũng không muốn ở lại, chỉ có thể oan ức đám tiểu bằng hữu này một chút. Nháo trận này xong, cậu còn muốn đi Trâu phủ quậy một hồi, vai chính muốn dùng thân phận Trâu Thiên Quang để sống tiêu sái? Nằm mơ!

Trong phòng, tiếng khóc trộn tiếng mắng chửi vang tung trời, bên ngoài có vẻ như đã có hộ vệ tới.

Thân lão thái thái đối với hộ vệ của mình cần bao nhiêu thời gian để đến thì hết sức rõ ràng, rất nhanh bình tĩnh lại, uy hϊếp tới: "Trâu Thanh, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đem thuốc giải quỳ gối mà giao ra đây. Bằng không, để ta thực sự động tay, một tên ca nhi như ngươi sẽ không chiếm được tiện nghi gì."

"Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi." Diệp Chi Châu nở nụ cười âm u với bà ta: "Bất quá cũng chỉ là một cái mạng, so với chuyện bị ngươi mài chết, chẳng bằng kéo thêm vài người bạn, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn. Ngươi không phải muốn giữ mạng ta để xung hỉ cho cháu ngươi sao? Vậy ngươi đoán đi, nếu ta chết rồi, cháu ngươi liệu có sống được trăm tuổi không? Nghe nói a, bát tự kết rồi, vận mệnh liền quấn lấy nhau, ảnh hưởng đến tuổi thọ hai bên đấy."

"Câm miệng!" Bị cậu kéo tới đứa cháu yêu quý, Thân lão thái thái giận điên người: "Cấm ngươi kéo tiện mệnh với Đình Uy! Ngươi không xứng!"

Diệp Chi Châu thái độ càng lạnh hơn: "Có phải trong mắt ngươi, mệnh tức phụ đều tiện? Chỉ có mệnh tôn tử bảo bối của ngươi là quý? Làm sao? Dằn vặt chết tức phụ nhi còn chưa đủ, còn muốn dằn vặt chết đứa tôn tức là ta sao?" Trong kịch bản, vị Thân lão thái thái này cũng làm không ít chuyện thất đức. Mẫu phụ Thân Đình Uy chính là bị lão bà tử này ngày ngày mài qua dằn lại đến chết, Thân tướng quân và Thân Đình Uy bị chữ "hiếu" đè trên đầu, không thể làm gì bà ta, liền chạy tới biên quan ngẩn người hơn ba năm, nếu không phải Hoàng thượng triệu kiến thì cũng không chịu hồi kinh.

Chuyện bức tử tức phụ nhi là điều cấm kỵ của Thân lão thái thái, vừa giẫm thì nổ, lúc này hộ vệ cũng đã cầm vũ khí chạy tới, bà ta liền điên tiết kêu: "Bắt tiện nhân này lại cho ta! Chọc mù mắt, đánh gãy chân đưa tới Câu Lan viện! Gϊếŧ chết đi cho ta cũng được!"

Bọn hộ vệ nghe lời xông tới, Diệp Chi Châu nhàn nhạt quét mắt một vòng, lấy một viên đan dược bóp nát, sau đó dùng tinh thần lực vây quanh, chậm rãi nói: "Các ngươi có phải rất buồn ngủ không? Ngủ đi!" Đan dược tán trong không khi, bị tinh thần lực dẫn vào mũi đám hộ vệ, chỉ một lần hô hấp liền mềm nhũn ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Sợ thật sự doạ đám tiểu thư ca nhi này, cậu còn rất "tri kỷ" tán thêm dược, "hống" bọn họ ngủ say.

Thân lão thái thái bị chuyện này kinh sợ, cả kinh thốt lên: "Yêu quái! Yêu quái! Ngươi... đây là yêu pháp gì? Người đâu, người đâu mau tới, mang yêu quái này đi! Mang đi!"

Cậu vỗ vỗ tay, phủi đám cặn thuốc còn thừa, mỉm cười nhìn bà ta: "Lão thái thái, hưu thư này, ngươi viết hay không?"

"Ngươi đừng tới đây!" Lão thái thái không nhịn được co lại về sau, khẽ cắn răng, cuối cùng cũng thoả hiệp: "Ta viết."

Diệp Chi Châu đối với câu trả lời này rất hài lòng, tiến lên săn sóc trải giấy sắp bút cho bà ta, nhắc nhở: "Viết xong, nhờ dùng con dấu Thân phủ đóng lên, bằng không hưu thư không có hiệu lực." Thế giới này, hưu thư có hai loại con dấu được coi là hữu hiệu, một loại là con dấu của phu quân, loại kia là con dấu của phu gia, bất cứ hưu thư nào mà không có một trong hai loại con dấu này đều không có hiệu lực. Trong kịch bản, Thân lão thái thái vứt cho nguyên chủ hưu thư là loại thứ hai. Kỳ thực, trong lòng cậu càng muốn ly thư, nhưng ly thư nhất định phải là phu thê hoặc phu phu hai người cùng ký tên, trong tình huống hiện tại thì chỉ có thể từ bỏ.

Hưu thư viết xong, cậu nhìn chằm chằm Thân lão thái thái dùng con dấu Thân phủ đóng lên, hài lòng thu lại, sau đó mở một bao phấn khác: "Giải dược cho ngươi, hiện tại ta và Thân phủ không có liên quan. Cáo từ."

Thân lão thái thái nắm chặt tay, không nhìn cậu, hiển nhiên là muốn nhằm mắt làm ngơ. Hạ nhân tỉnh táo khác dù đã được "giải độc" cũng không dám cản cậu, tất cả đều cẩn thận nhường đường.

Vòng qua hộ vệ nằm la liệt trên đất, tâm tình cậu vô cùng tốt, ẩn cửa đại sảnh bước ra ngoài, rồi bị nam nhân cao lớn đúng lúc bước vào đυ.ng phải. Bởi vì chiều cao kém cỏi, mũi cậu vừa lúc đυ.ng tới xương quai xanh của đối phương, cứng rắn đυ.ng nhu nhược, thắng bại đã phân.

"Đau quá đau quá..." Nước mắt trong nháy mắt trào ra, tinh thần lực cũng không tự chủ tiến vào trạng thái công kích. Cậu lùi về sau một bước, che mũi hít hít khí, tức giận trong lòng bị châm lên. Không thể để cậu khoái trá cầm hưu thứ sao? Mũi đau thế này, liệu có gãy không đây? Còn có, cậu cư nhiên không nhận ra có người ngoài cửa, không khoa học a! Từ đã, không nhận ra có người ngoài cửa?

Tức giận liền biến mất, cậu vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy một bóng ma phủ tới, trên eo bị kéo căng, mắt tồi sầm lại, mặt bị ấn vào một l*иg ngực đen thùi lùi.

"Ngươi là ai?" Bên tai truyền tới một thanh âm lạnh lão trầm thấp lại cứng rắn, lỗ tai bị bóp bóp nặn nặn, hô hấp ấm áp phun trên mặt: "Ta thích khí tức của ngươi... Tóc đã buộc rồi, ngươi đã lấy chồng?"

... Lời kịch này mấy đời nghe đều quen lắm rồi! Triệt để xác nhận thân phận người đến, cậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân lên gối một cái, thừa dịp lúc đối phương tránh né liền thoát khỏi ngực hắn, ngẩng đầu nhìn dáng dấp người yêu.

Ừ! Rất cao, hơi đen, rất cường tráng, vô cùng anh tuấn,

cũng không tệ!

Cậu không nhịn được hơi lộ nụ cười, sau đó vẻ mặt căng ra, cả giận: "Ngươi vào mà không biết gõ cửa sao? Còn có, tuỳ tuỳ tiện tiện liền ôm ca nhi vào ngực, có biết xấu hổ hay không? Vô liêm sỉ! Cầm thú!"

Nam nhân lạnh mặt để cậu mắng, ánh mắt đảo qua tóc cậu, lại đảo quá vạt áo, trầm giọng nói: "Người cưới ngươi là ai?"

Trong phòng, Thân lão thái thái chú ý tới động tĩnh ở cửa giương mắt lên, nhìn thấy người đối diện Diệp Chi Châu thì sáng mắt lên, lảo đảo chạy xuống, gấp gáp hỏi: "Đình Uy, nhanh! Trói tên hạ nhân phản nghịch này lại! Nó vừa rồi muốn độc chết ta!"

"Hạ nhân phản nghịch?" Thân Đình Uy hơi nhíu mày, nghiêng người né tránh bàn tay bà ta, để hạ nhân sau lưng đỡ lấy, rồi nhìn Diệp Chi Châu, ngữ khí mơ hồ hỏi: "Ngươi hạ độc tổ mẫu ta? Tại sao?"

Diệp Chi Châu nhìn hắn, lại nhìn Thân lão thái thái, đột nhiên trong lòng hơi nghẹn, lườm một cái: "Đúng, ta chính là muốn độc chết bà ta, còn muốn độc chết ngươi! Ngươi không phải muốn biết ai cưới ta sao? Được, ta cho ngươi biết, người kia họ Thân tên Đình Uy. Còn có, vừa này ta vừa bị hưu rồi. Hiện tại, người là chồng trước của ta, chúng ta không còn liên quan nữa, tạm biệt!" Nói rồi quơ quơ hưu thư trong tay, dòng "fuck your mother" đại triển thần uy trong đầu lần thứ N, xoay người rời đi. Thân phận người yêu lại là Thân Đình Uy... Hiện tại, cậu rất muốn đi tĩnh tâm.

"Ngươi còn muốn độc chết Đình Uy?" Thân lão thái thái nghe vậy trực tiếp bùng nổ, kéo Thân Đình Uy nói: "Đình Uy, ngươi đừng nghe nó nói bậy, ngươi căn bản không có thú nó, nó bất quá chỉ là thứ tử xung hỉ thôi! Ngươi mau đi tóm nó lại, ta muốn nhốt nó lại, trừng trị sự kiêu căng của nó."

"Xung hỉ?" Thân Đình Uy lặp lại hai từ này, khoé miệng hơi cong lộ ra nụ cười: "Cho nên, người cưới em ấy, quả thực là ta?"

.........