Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 70

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Chi Châu kinh hãi, kêu một tiếng mà tiểu thú không quay về, vội vàng thu lại con rối, nhanh chân đuổi theo.

[Nhắc nhở, kết quả đo lường sản sinh biến động... Đo lường lần thứ hai... Đo lường thất bại, tiếp tục đo lường... Thông đạo dẫn linh hồn tạm thời đóng lại, xin ký chủ chú ý an toàn.]

Màn sáng bắn ra đột nhiên biến thành nền đen chữ đỏ chọc vào mắt người ta, một cảm giác không lành dâng lên. Bước chân Diệp Chi Châu dừng lại, quay đầu liếc nhìn gian nhà vai chính đang nằm, do dự một chút, khẽ cắn răng tiếp tục đuổi theo tiểu thú.

[Nhắc nhở, đo lường nhiệm vụ thất bại, trạng thái hồn kỳ không ổn định, linh hồn vai chính sản sinh gợn sóng, tiểu thế giới lúc nào cũng có thể đổ nát, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Vai chính gặp quỷ này đang nháo cái gì a! Cậu khẽ rủa một tiếng, dừng bước quay đầu trở về, vừa chạy vừa đẩy Tiểu Hắc sau lưng: "Đi, mau đuổi theo Hoài Cẩn! Trông chừng cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện!"

Tiểu Hắc hét một tiếng, trên người chợt nổi lên hắc vụ, rất nhanh cũng biến mất không còn tung tích.

Hoa Liêm đang chờ người bị hành động của cậu làm cho khó hiểu, thấy cậu trở về liền tiến lên đón: "Tiểu lão bản, làm sao vậy? Sủng vật và toạ kỵ của ngươi sao toàn bộ chạy mất?"

"Không có chuyện gì, trước đi xem Liên Dực Chính, tình hình có chút không đúng." Diệp Chi Châu lướt qua ông, đá văng cánh cửa phòng, tinh thần lực ngoại phóng hét lớn: "Liên Dực Chính! Ngươi không phải là muốn gϊếŧ Chi Uyên để trả thù Chi Liễu Nhạc sao? Ta ở đây, ngươi có dám gϊếŧ hay không?"

Đồng tử nhanh chóng biến ảo, thân thể Liên Dực Chính chấn động, khom lưng nhặt trường đao trên đất, giương mắt hung tợn nhìn cậu, võ hồn bạo đồng phủ tới phía cậu: "Giả thần giả quỷ! Ta có thể gϊếŧ ngươi được một lần, cũng có thể gϊếŧ được lần thứ hai! Chịu chết đi!"

Hoa Liêm hừ lạnh một tiếng, giúp Diệp Chi Châu đỡ công kích, cũng không che giấu sát khí của mình, không nói hai lời lấy vũ khí công kích tới, thủ pháp xảo quyệt, chớp mắt đã chém tới ba đường. Ngao Phượng và Hồng Âm sớm đã nín đầy bụng tức giận, dồn dập gia nhập chiến cuộc, Liên Hoa mang Hoa Nhan kéo xa một chút, miễn cho nàng bị sức mạnh hỗn loạn lan tới.

Liên Dực Chính bị vây công trở nên vô cùng chật vật, chỉ có thể biến công kích thành phòng ngự, ánh mắt bất ổn cũng ngày càng kiên định, trong lòng đầy cừu hận: "Chi Uyên! Chờ ta đi lêи đỉиɦ cao võ giả, ta muốn ngươi ngũ mã phanh thây! Còn có đám kiến hôi các ngươi, một người ta cũng không bỏ qua!"

[Đo lường độ hoàn thành nhiệm vụ... Thử nghiệm mở thông đạo đưa linh hồn lên... Mở ra thất bại, hồn kỳ trạng thái không ổn định, linh hồn vai chính bất ổn, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu cảm thấy cả người sắp hỏng mất, đặc biệt muốn túm đầu Liên Dực Chính lắc lắc. Hồn kỳ trạng thái không ổn định là sao thế hả? Linh hồn luôn bất ổn là chuyện gì xảy ra? Vai chính ngươi không thể làm người thường được hay sao?

"A!!!!" Khí tức đột nhiên thay đổi muốn phản công, Liên Dực Chính đột nhiên che hạ thân ngã trên đất, biến hoá trong mắt cũng dừng ljại.

[Linh hồn vai chính đang khảo nghiệm... Trạng thái hồn kỳ đang xác định... Thứ nhất đã nhổ, xác định... Thứ hai đã nhổ, xác định... Thứ ba đã nhổ, xác định... Trạng thái hồn kỳ bất ổn, thông đạo đưa lên linh hồn không thể mở ra.]

Diệp Chi Châu ánh mắt rơi xuống hạ thân đầy máu của Liên Dực Chính, linh quang trong đầu chợt loé, vội vàng hô lớn: "Phế bỏ công pháp của gã, nhanh lên!"

Nhóm nữ chủ đang bị thủ pháp thiến ác độc của Hoa Liêm chấn động, nghe vậy thì cả người tỉnh táo lại, dùng ánh mắt "tiểu tử, ngươi thật ác độc, ta rất thích" liếc cậu, rồi xuất toàn lực tấn công về đan điền của Liên Dực Chính.

Liên Dực Chính trong đầu bị đau đớn chợt ập tới hành hạ đến nỗi tinh thần gần như hỏng mất, lúc này đã không còn sức phản kháng, chỉ có thể chật vật lăn lộn trên đất tránh né công kích tới đan điền, võ hồn lúc ngưng tụ khi tán loạn, tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê thảm.

Diệp Chi Châu gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt gã, dòng suy nghĩ ngày càng rõ ràng. Nếu cậu đoán không sai, linh hồn vai chính sản sinh gợn sóng có liên quan đến tàn hồn của Cơ Tuyền trong cơ thể gã, chỉ cần phá vỡ cầu nối lợi dụng lẫn nhau của cả hai, sợi tàn hồn che giấu đi rất có thể sẽ bị ép ra. Tuy rằng việc tàn hồn Cơ Tuyền ẩn náu chỉ là cậu suy đoán, nhưng bây giờ tình huống nguy cấp, cũng chỉ có

thể coi là thật mà thử nghiệm một lần.

Bên kia, mấy người còn đang vây công, cậu một bên dùng tinh thần lực điều tra tình huống của vai chính, một bên áp súc võ hồn vào bàn tay, cảm thấy không sai biệt lắm, thừa dịp Liên Dực Chính tránh né công kích liền mạnh mẽ xông lên, một chưởng đánh vào đan điền của gã, điều khiển võ hồn bạo tạc.

"A!!!!"

Liên Dực Chính gào lên trong đau đớn, võ hồn điên cuồng quanh thân tiêu tan, thân thể co giật mấy lần rồi ngã trên đất. Gã trợn to mắt nhìn Diệp Chi Châu, giơ tay che vùng đan điền của mình, khoé miệng tràn ra một tia máu tươi, gian nan mở miệng: "Chi... Uyên... Ngươi không chết tử tế được..."

[Trạng thái hồn kỳ đang xác định... Sáu hồn kỳ toàn bộ đã nhổ, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thế giới này, đang mở thông đạo linh hồn... Thông đạo mở ra, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?]

Diệp Chi Châu thở dài một hơi, điểm phủ định, rồi giương mắt nhìn Liên Dực Chính, chậm rãi thu hồi bàn tay: "Liên Dực Chính, trước khi ta chết không được tử tế, ngươi sẽ xuống địa ngục."

"Không... Ta sẽ trở thành... đỉnh cao... võ giả..." Liên Dực Chính phun ra mấy ngụm máu tươi, bàn tay dần buông lỏng, không cam lòng nhắm mắt lại.

"Gã đã chết?" Ngao Phượng cau mày tiến tới, thu lại vũ khí.

"Không có, ngất đi thôi." Diệp Chi Châu để Thông Thiên quét một vòng thân thể vai chính, xác định đan điền của gã đã phế, không thể tu luyện được liền triệt để yên tâm, nhìn Hoa Liêm nói: "Chuyện kế tiếp xin nhờ thành chủ."

"Tiểu lão bản yên tâm, ta nhất định sẽ công khai tội ác của gã, cũng để gã chịu trừng phạt thích đáng, lần này ai cũng đừng nghĩ bảo vệ gã." Hoa Liêm nghiêm túc bảo đảm, tiến tới dìu cậu, thân thiết hỏi: "Tiểu lão bản có bị thương? Chuyện hôm nay xin đa tạ."

"Không có, chỉ là hơi thoát lực, thành chủ khách khí." Cậu đứng vững, lấy một viên đan dược nuốt xuống, nhắm mắt chậm rãi hít sâu một hơi. Tinh thần lực và võ hồn có chút tiêu hao, hiện tại cậu hơi đau đầu.

Hồng Âm trói chặt Liên Dực Chính ném ra ngoài phòng, phủi phủi tro bụi trên áo, thoải mái cười nói: "Có thể giải quyết triệt để tên học viên cặn bã này là tốt, chỉ tiếc Mộng Tuyết không kéo được người nhà đến hôm nay."

"Nhìn tiền đồ của ngươi này, cả ngày chỉ biết dính lấy Cơ Mộng Tuyết." Ngao Phượng nghiêng đầu liếc nàng, sau đó vỗ vỗ vai Diệp Chi Châu: "Chuyện này may mà nhờ có tiểu lão bản, cảm tạ, sau này Ngao Phượng ta bảo hộ ngươi! Liên gia bên kia ngươi cứ yên tâm, bọn họ không dám làm gì đâu."

Diệp Chi Châu bị vỗ suýt đứng không vững, chờ cơn đau đầu giảm bớt liền vội cáo từ: "Chuyện còn lại xin nhờ các vị xử lý, sủng vật và toạ kỵ nhà ta đều chạy rồi, ta phải tìm chúng."

Mọi người tỏ vẻ đã hiểu, còn hỏi cậu có cần giúp một tay không, cậu cuống cuồng từ chối, vung vung tay chạy ra ngoài.

Vừa mới bước ra đến ngưỡng cửa, thấy Liên Hoa và Hoa Nhan thì gật gật đầu, màn sáng nền đen chữ đỏ lại lọt vào mắt cậu: [Đo lường thấy nguy hiểm đến tính mạng, có dùng phần thưởng dự chi Hoàn Hồn đan không?]

Sao lại thế?

Cậu xoay đầu nhìn vai chính bị trói cứng trên đất, phát hiện đối phương vẫn hôn mê, căn bản không thể phát công kích. Trong lòng cảnh báo mạnh mẽ, cậu lấy một tấm bùa hộ mệnh xé ra, cảnh giác nhìn bốn phía.

Hoàn toàn yên tĩnh, đám Hoa Liêm khó hiểu nhìn cậu.

Diệp Chi Châu nhíu nhíu mày, muốn điều động tinh thần lực điều tra, lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể dò hỏi đám Hoa Liêm: "Các ngươi có nhận thấy võ hồn xa lạ ẩn núp không?"

Mọi người nghe vậy cũng cảnh giác, Hoa Liêm tra xét một lần, lắc đầu: "Ta không phát hiện ra cái gì... Lẽ nào nơi đây có Võ Thánh ẩn úp? Có phải là gia gia Liên Dực Chính?" Nói đến đây liền đứng trước mấy cô nương, phòng bị nhìn bốn phía.

Hai phút sau, tiểu viện vẫn gió êm sóng lặng, ngay cả con muỗi cũng không có bay qua. Thần kinh căng thẳng của mọi người hơi giãn ra, Hoa Liêm xác định chung quanh không có nguy hiểm, không khỏi bật cười: "Tiểu lão bản không nên quá khẩn trương, phủ thành chủ rất an toàn, ngươi có thể yên tâm."

Diệp Chi Châu cất bùa hộ mệnh đi, có chút khó hiểu. Hệ thống hẳn là sẽ không nhắc nhở sai...

[Xin tin tưởng hệ thống.]

Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi thấy nhắc nhở này, cơn đau đầu hơi giảm bớt của cậu lại nghiêm trọng hơn. Lấy một viên An Thần hoàn nuốt xuống, không có hiệu quả, cảnh giác trong lòng càng mạnh, lại lấy Thanh Tâm đan nuốt, đồng thời xé một tấm bùa hộ mệnh.

Mọi người thấy cậu đổi sắc mặt còn nuốt đan dược, lo lắng hỏi: "Tiểu lão bản, ngươi làm sao vậy? Bị thương?"

"Không phải..." Thanh Tâm đan sau khi nuốt thì hơi bớt đau, rồi lại đau gấp đôi, cậu rên một tiếng ngồi bệt xuống đất, lại nuốt thêm vài viên, cắn răng nói: "Các ngươi mau rời đi chỗ này, nhanh lên!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, tiến tới muốn dìu cậu.

"Tàn hồn Cơ Tuyền trong cơ thể ta, đi mau! Ta nghĩ biện pháp ép nó đi ra!" Diệp Chi Châu nhanh chóng lùi lại, tránh né mọi người đυ.ng chạm, cố áp chế cơn đau đầu, điên cuồng nuốt Thanh Tâm đan. Cậu không nghĩ tới tàn hồn kia cư nhiên sẽ thừa cơ lúc tinh thần lực cậu tiêu hao liền lẻn vào, quá bất cẩn rồi!

Một tiếng thú rống dài đột nhiên vang lên, Diệp Chi Châu cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn. Một đạo kim quang từ giữa không trung thẳng tắp đâm xuống chỗ cậu. Hai mắt tối sầm, sau cổ bị kéo căng, thân thể liền rơi vào một biển lông mềm mại thoải mái, trên mặt bị liếʍ một cái, thanh âm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Xin lỗi, ta đã tới chậm."

"Khốn nạn." Diệp Chi Châu túm chặt lông hắn, trên trán dần chảy mồ hôi lạnh: "Cơ Tuyền đang mắng anh trong đầu em... Em sắp không chịu được nữa..."

Đồ đằng trên trán Cơ Hoài Cẩn chợt loé ánh sáng, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ cậu, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Hoa Liêm đang ngây người, bắn một tia lực lượng bản nguyên vào người Liên Dực Chính, bước lên mây rời đi. Phù nguỵ trang trên người Tiểu Hắc đã bị tổn hại, lộ ra da lông đen kịt của nó. Nó học bộ dáng Cơ Hoài Cẩn, bắn một tia âm sát bản nguyên vào người Liên Dực Chính rồi đuổi theo hắn.

"Đó là sủng vật và toạ kỵ của tiểu lão bản? Chuyện này..." Hồng Âm trợn mắt ngoác miệng, không biết nên hình dung chấn động trong lòng như thế nào.

"Thánh thú, Yêu Hoàng..." Liên Hoa không thể tin được tiến lên một bước, thân thể kích động phát run: "Là Thánh thú! Đồ đằng kia, đồ đằng kia... Còn có thú bảo vệ Thánh thú Yêu Hoàng là Phệ Hồn thú... Diễm Hoa đại nhân! Là Diễm Hoa đại nhân!"

Hoa Nhan vội vàng kéo tay nàng, nghi ngờ hỏi: "Liên Hoa, ngươi đang nói cái gì a? Cái gì Thánh thú với Yêu Hoàng, không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao?"

"Là thật! Không phải truyền thuyết, bọn họ là thực sự tồn tại!" Liên Hoa kích động nắm vai nàng, ánh sáng trong mắt nóng bỏng kinh người: "Sách cổ trong Thánh điện có ghi chép, thời điểm nhân gian loạn, Yêu Hoàng xuất thế, nhận thức cứu thế chủ liền ký khế ước, trên trán xuất hiện đồ đằng vàng kim, trở thành Thánh thú bảo vệ, đảm bảo bình an một phương... Bóng trắng vừa xuất hiện kia là Diễm Hoa Yêu Hoàng! Ta sẽ không nhận sai, nhất định là hắn!"

Hoa Liêm cũng có chút khϊếp sợ: "Cho nên, tiểu lão bản thế nhưng là cứu thế chủ? Vậy cậu ấy đối phó Liên Dực Chính..."

"Tu tập công pháp thải bổ có thể là vật gì tốt!" Ngao Phượng nhấc chân đạp Liên Dực Chính đang hôn mê, kiêu ngạo cười lớn: "Cho nên bổn tiểu thư vừa mới giúp cứu thế chủ cứu vớt thế giới này? Chuyện xưa này ta thích nha!"

Hồng Âm nghe bọn họ nói chuyện, im lặng lau mặt. Nàng thế mà nhận thức cứu thế chủ lâu như vậy, còn thường đi nghe cứu thế chủ kể chuyện xưa... Mộng Tuyết hôm nay không tới quả thực thiệt thòi nha!

...

Diệp Chi Châu hiện đang đứng trong không gian tối tăm, mờ mịt nhìn chung quanh.

Đây là chỗ nào?

Vươn tay ra, chỉ chạm được bóng tối.

Ta là ai?

Cậu thu tay về, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

"Ngươi là Cơ Tuyền!"

"Ai đang nói chuyện?"

"Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, đương nhiên là chúng ta đang nói chuyện."

Hắc ám xung quanh đột nhiên chuyển động, cậu giơ tay ấn cái trán, ánh mắt biến ảo chập chờn. Cơ Tuyền? Cơ Tuyền là ai? Tên mình là thế sao?

"Tiểu Uyên?"

Giọng nói mông lung đột ngột vang lên trên đỉnh đầu, mơ mơ hồ hồ không chân thực. Cậu thả tay xuống, quay đầu tìm kiếm bốn phía. Tiểu Uyên là ai? Không, cậu không gọi là Tiểu Uyên! Nhưng tên cậu là gì? Tên của cậu, tên thật sự của cậu...

"Tiểu Uyên, tỉnh lại!"

Không!

Cậu lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vừa oan ức vừa phẫn nộ. Không phải Tiểu Uyên! Không phải cái tên này! Tên của cậu rõ ràng là...

Hắc ám chợt bất động, âm thanh khàn khàn kia lần nữa xuất hiện, liên tục vang vọng trong đầu cậu: "Ngươi là Cơ Tuyền, Cơ Tuyền chính là ngươi, chúng ta là một thể."

"Chúng ta là một thế?"

"Đúng."

Ánh mắt dần mờ mịt: "Ta là Cơ Tuyền?" Cổ tay bỗng nhiên nóng lên, ánh mắt cậu thanh minh trong nháy mắt, cúi đầu sờ sờ hình xăm trên cổ tay, rồi một cây gậy cổ điển xuất hiện trong tay. Nghi hoặc trong mắt cậu càng đậm, ngơ ngác nhìn cổ tay, sờ sờ hình xăm lại sờ sờ gậy. Trên cổ tay cậu sao lại có hình xăm? Cây gậy này từ đâu mà đến?

"Cơ Tuyền là ngươi, ngươi là ta, chúng ta là một thể."

Thanh âm kia vẫn cố chấp vang vọng trong đầu, ánh mắt cậu lần thứ hai mờ mịt. Một tiếng thú rống bỗng dưng vang bên tai, "lạch cạch" một tiếng, cây gậy trong tay cậu nứt ra, một tia kim quang bắn tới, hình thành một đồ đằng vàng kim trước người cậu.

Thanh âm trong đầu khàn khàn đầu độc: "Chúng ta là một thể, cả đời sẽ cùng nhau."

Cả đời?

Biến ảo chập chờn trong mắt giây lát biến thành kiên định, cậu giơ tay chạm tới đồ đằng vàng kim, mạnh mẽ ấn xuống, đồng thời hét lớn: "Muốn cùng ta cả đời là đại soái ca, không phải đồ xấu xí ngươi, cút ra khỏi đầu ta!"

Hắc ám bị xé rách, ánh sáng hiện ra, kim quang ấm áp phủ lấy toàn thân cậu. Tấm màn sáng quen thuộc văng tới trước mắt cậu, phía trên là mấy hàng dấu chấm than kích động. Không nhịn được nhếch miệng, cậu giả tạo chọc chọc màn sáng mấy cái, sau đó thả lỏng thân thể chìm trong bộ lông mềm mại, xoa xoa cái đuôi đang bọc lấy mình, cười khà khà: "Cơ Hoài Cẩn."

Mặt thú chớp chớp ánh sáng đồ đằng đưa tới, đồng tử hồng sắc chứa đầy tình cảm thân thiết, hắn duỗi lưỡi liếʍ mặt cậu một cái, trầm trầm lên tiếng: "Không sao rồi, anh sẽ bảo vệ em."

"Em biết." Cậu giơ tay sờ sờ mặt hắn, tuỳ ý để bản thân chìm vào bóng tối: "Em biết, anh sẽ luôn ở đây."

Trung tâm cấm trận cũ nát, một bạch mao cự thú cẩn thận bảo hộ thiếu niên tóc đen dưới thân, kim quang trên đồ đằng bỗng toả sáng mãnh liệt, bộ lông không cần gió cũng bay lên, năng lượng khổng lồ bao phủ bốn phía, đem bia đá trong mắt trận kéo lảo đảo. Tiếng khàn giọng hét thảm trong cấm trận vang lên, rất nhanh lại bị sức mạnh vô hình trấn áp xuống.

Tiểu Hắc ngồi xổm ngoài cấm trận, hắc vụ trên người như ẩn như hiện, cơ hồ nhập cùng một thể với bóng đêm. Nó liếʍ liếʍ lông mình, trong đôi mắt to chứa đầy thất lạc. Chủ nhân khôi phục thực lực, nó liền bắt đầu sinh hoạt trông cửa... Thật là khổ sở!

Cơ gia hoàng thành, trong mật thất dưới mặt đất được hộ vệ nghiêm ngặt, mấy lão nhân vẻ ngoài tiều tuỵ đột nhiên phun máu tươi, ngã trên mặt đất, không còn động đậy. Thánh điện ở thành Thương Châu, khi lễ cúng tế sắp kết thúc, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, hất tung mọi đồ cúng xuống mặt đất. Liên Hoa trong đám người rối loạn chậm rãi đứng dậy, cởi xuống y phục cúng tế trên người, vứt tấm khăn che mặt tượng trưng cho thân phận thánh nữ xuống, nhấc váy chạy như bay tới phủ thành chủ. Từ hôm nay trở đi, tín ngưỡng trong lòng, không ở trên người.

Trước cửa hàng trang sức gần Hiền Võ học viện, Cơ Mộng Tuyết ngước nhìn bảng hiệu hồi lâu, cúi đầu cười khẽ, ném đi gia huy gia tộc, quay người dắt tay Hồng Âm, bước lên xe kéo hồng phấn của đối phương.

"Muốn đi tới đâu?"

Hồng Âm vung roi cho thú kéo xe chạy, cao giọng cười: "Ngươi thích chỗ nào liền đi chỗ đó."

Tầng hai tửu lâu phụ cận cổng thành, Ngao Phượng nhìn hai người rời khỏi thành, ngửa đầu uống ngụm rượu, sảng khoái thở dài một hơi: "Thịt ngon rượu thơm còn có ánh trăng, đây mới là sinh hoạt! Hiền Võ học viện, chuyến này đi không uổng công!"

Hoa Liêm từ trong bóng tối đi xuống góc sâu nhất trong địa lao, vứt một phong thư xuống đất, khinh thường cười: "Không cần hi vọng gia gia tới đây cứu ngươi. Lão đã nói trong thư rõ ràng, con trai thứ hai đại phòng Liên gia đã không may mắn qua đời trước năm 18 tuổi. Nha, đúng rồi, ngay mới hôm trước, ca ca kia của ngươi đã gửi thư về, tin tưởng không lâu nữa Liên gia sẽ nghênh đón một vị Thánh giả mới, chúc mừng nha!"

Bóng người núp trong góc địa lao hơi giật giật, bắt đầu điên cuồng đâm đầu vào tường, cổ họng phát ra tiếng gầm rú không cam lòng.

Hoa Liêm nở nụ cười, mặt không thay đổi liếc gã một cái, ung dung rời đi.

Thôn Đào Nguyên, thần kinh căng thẳng của trưởng lão cuối cùng cũng thả lỏng, không nhịn được lộ ra nụ cười "vô sỉ": "Không hổ là Thánh thú..."

Vương Liên nhàm chán vẫy vẫy roi, kéo dài giọng: "Trưởng lão, ngươi rốt cuộc là muốn cây gậy thế nào a? Gỗ này thì kêu thô quá, gỗ kia thì bảo xấu quá, ta thấy ngươi bước đi vững vàng, đừng nên dằn vặt thôn dân a!"

"Ngươi thì biết cái gì!" Trưởng lão thoạt nhìn hung ác, kì thực không quá nghiêm nghị quát nàng, trong mắt mang theo hoài niệm: "Lúc lão già ta cứu vớt thế giới, gia gia ngươi còn chưa có sinh ra đâu, tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng."

Vương Liên liếc lão một cái, dùng roi cuốn một nhành củi trên đất ném đi, bĩu môi: "Ta thấy độ dài này rất hợp với ngươi, liền dùng cái này đi." Nói rồi phủi mông bỏ chạy.

Trưởng lão trừng bóng lưng của nàng, liếc mắt nhìn nhành củi trên đất, đột nhiên cười: "Hiện nay thiên hạ thái bình, cũng không cần gậy quá tốt!"

Nội viện Khương gia ở thành Liễu Châu, Khương Vân ôm gối lặng lẽ mò lên giường Khương Nguyệt.

"Tiểu Vân..." Khương Nguyệt bất đắc dĩ mở mắt, thở dài: "Ngươi đã lớn như vậy, không thể ngủ cùng tỷ tỷ được."

Khương Vân bị phát hiện, đơn giản làm bộ dáng vô lại "ta chính là không biết xấu hổ, muốn ngủ cùng ngươi", nhanh chân nhanh tay chui vào ổ chăn của nàng, gắt gao ôm chặt, nhắm hai mắt lại: "Không chịu, ta muốn ngủ cùng tỷ tỷ cả đời."

"Tính tình gì a..." Khương Nguyệt vừa bực vừa buồn cười lắc lắc đầu, lần thứ N thoả hiệp: "Vậy hôm nay là lần cuối cùng, ngày mai phải ngủ một mình."

Khương Vân nhè nhẹ ngáy, làm bộ không nghe thấy gì cả.

...

Năm năm sau, thân thể Diệp Chi Châu cuối cùng cũng thành niên, cậu chậm rãi bò lên thân người yêu, nhéo nhéo tai hắn: "Em bảo, lúc nào thì anh định đưa em về Chi gia? Nghe nói lão già Liên Văn Thuỵ kia lúc tu luyện lại xảy ra chuyện cảnh giới rút lui, em còn muốn đi xem náo nhiệt đây. Hơn nữa, gia gia đột phá Võ Thánh, chuyện lớn thế này em còn muốn về xem sao."

Bạch mao cự thú vẫn nhắm mắt, đuôi vẫy qua vẫy lại, sau đó cuốn lên eo cậu, bất động.

"Không được giả vờ ngủ!" Diệp Chi Châu phẫn nộ, giật lông đuôi hắn: "Liền nhổ trọc luôn!"

Cự thú bất đắc dĩ mở mắt ra, cưng chiều nhìn cậu, kim quang chợt loé, bạch mao cự thú biến thành đại mỹ nam loã thể.

"Tiểu Uyên." Cơ Hoài Cẩn khôi phục thực lực thì khi biến thành hình người sẽ không còn tai thú và đuôi thú, hắn vươn người đè cậu dưới thân, đồng tử hồng sắc thâm trầm nhìn cậu, giống như rượu ngon làm say lòng người: "Hùng thú trước khi giao phối cùng phối ngẫu thì sẽ không để phối ngẫu rời đi, em không biết điều ấy hay sao?"

Diệp Chi Châu bị giọng nói, ánh mắt và khí tức của hắn làm cho không có sức chống đỡ, ngẩng đầu lên hôn một cái, một bên phỉ nhổ tiết tháo đã rơi rụng của mình, một bên nghiến răng nghiến lợi: "Vậy thì làm đi! Không phải là anh còn đang chờ em lớn hay sao? Còn có, anh rõ ràng là người! Không cho dùng cái từ giao phối này!" Cái từ này khiến cậu liên tưởng đến vài màn khẩu vị nặng như nhân thú play á!

Cơ Hoài Cẩn cười khẽ thành tiếng, cúi đầu hôn sâu, tay cũng hạnh kiểm xấu sờ loạn: "Ở trước mặt em... anh là thú!"

Tiểu Hắc canh giữ ngoài cửa điện hoa lệ, nhấc móng vuốt che lỗ tai, đáng thương "nha nha" kêu lên. Quả nhiên, trông cửa cái gì a, đáng ghét nhất!
« Chương TrướcChương Tiếp »