Chương 69

Giao lưu ngắn ngủi kết thúc, mấy người tản ra, Hồng Âm và Cơ Mộng Tuyết trở về học viện tìm hiểu tung tích của Liên Dực Chính. Ngao Phượng cầm thư tín đi tìm gia trưởng trong nhà trao đổi. Diệp Chi Châu đóng cửa tiệm, cùng Liên Hoa trở về phân điện Thánh điện ở Thương Châu.

Đi ngang qua chủ điện cúng tế, đột nhiên cậu dừng bước, liếc nhìn bích hoạ trên tường chủ điện, không tự chủ được ôm chặt tiểu thú trong ngực.

"Làm sao vậy?" Liên Hoa quay đầu nhìn cậu.

"Không có gì." Cậu thu lại tầm mắt, sờ sờ tấm phù nguỵ trang trên cổ tiểu thú, trong lòng hơi trấn định lại, nói lảng: "Ngươi tỉ mỉ nói cho ta nghe tình trạng thân thể của Hoa Nhan đi."

Nghe cậu nhắc đến Hoa Nhan, Liên Hoa quả nhiên bị dời lực chú ý đi, vừa dẫn cậu tiếp tục đi về phía trước vừa nói: "Tiểu Nhan thể yếu là bẩm sinh, không thể chịu lạnh cũng không thể bồi bổ quá mức, chỉ có thể tỉ mỉ nuôi lớn. Năm 2 tuổi, nàng được trắc ra thiên phú Thiên giai và thân thể thuần linh, thân thể thuần linh khác với thân thể võ tinh thuần khiết, thiên về âm, nàng càng tu luyện thể chất càng kém, cuối cùng hết cách, đành phải từ bỏ tu luyện làm người thường. Bây giờ mười mấy năm qua đi, nàng tuy không thể tu luyện, thể chất một ngày so với một ngày càng âm hàn, chúng ta thử qua mọi phương pháp điều dưỡng đều vô dụng... Nàng đã khổ sở như vậy, tên Liên Dực Chính kia lại dám có ý đồ với nàng, đáng chết!"

Thể chất thiên hàn? Diệp Chi Châu trong lòng đã có suy đoán, ngoài miệng trấn an nàng vài câu, trong lòng chọt chọt hệ thống hỏi kỹ càng, tự mình đã có ý định.

Đổi y phục người hầu Thánh điện mà Liên Hoa mang tới, cậu ôm lấy tiểu thú hôm nay đặc biệt buồn ngủ, tuỳ tùng theo Liên Hoa đi vào phủ thành chủ ở phía nam.

Thành chủ có việc không ở, bọn họ được quản gia trực tiếp đưa vào tiểu viện của Hoa Nhan.

"Liên Hoa ngươi tới rồi." Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, khí chất thanh lệ từ trong cửa chạy ra đón, vui mừng nhào tới ngực Liên Hoa, âm thanh mềm mại nũng nịu, ngữ khí thân mật ngây thơ: "Nghe nói mấy ngày nữa Thánh điện có cúng tế, ta còn tưởng ngươi mấy ngày này sẽ không tới nhìn ta chứ."

"Thời gian thăm ngươi vẫn là có." Liên Hoa sờ sờ tay nàng, xác định không quá lạnh lẽo, biểu tình liền hoà hoãn lại, nằm tay nàng đi tới trong phòng nghỉ, ôn nhu hỏi: "Hôm nay sao lại xuống giường? Hai hôm nay có ngoan ngoãn uống thuốc không?"

"Cứ nằm một chỗ rất chán nha, hôm nay phụ thân đưa tới cho ta thuốc mới nha, hiệu quả so với loại cũ tốt hơn, ta cảm thấy không có vấn đề mới dậy." Hoa Nhan dính lên trên người nàng, nhỏ giọng kể những chuyện phát sinh mấy hôm nay, trong mắt tràn đầy thần thái khoái hoạt.

Diệp Chi Châu chọc chọc gương nhỏ trong túi, mở ra công năng quét hình.

Trong phòng khách nhỏ, Liên Hoa sau khi để Hoa Nhan cho hạ nhân lui xuống, nụ cười trên mặt tắt đi, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Nhan, ngươi còn nhớ bức thư lần trước ta nhờ ngươi đưa cho ta không?"

"Còn nhớ!" Hoa Nhan thấy mặt nàng nghiêm túc, mừng rỡ trong mắt biến thành lo lắng, nghiêng người kéo tay nàng: "Làm sau vậy? Lẽ nào chuyện ta lấy thư đưa cho ngươi bị phụ thân biết được, người làm khó dễ ngươi?"

Liên Hoa nắm lại tay nàng, vỗ vỗ hai cái, lắc đầu: "Không có, ta hôm nay tới là muốn nói với ngươi về người được nhắc trong bức thư kia."

"Tên bại hoại gϊếŧ người kia?" Hoa Nhan cau mày: "Tên kia không phải đã bị bắt rồi sao?"

"Ai nói cho ngươi biết tên gϊếŧ người đã bị bắt?"

"Phụ thân a! Sáng nay lúc phụ thân tới có nói nha!" Hoa Nhan ôm cánh tay nàng, động viên ngược lại: "Liên Hoa ngươi đừng lo lắng nữa, kẻ xấu đã bị bắt, sẽ không làm hại nữ hài nữa."

Liên Hoa càng nghe biểu tình càng khó coi, không nhịn được liếc nhìn Diệp Chi Châu.

Diệp Chi Châu vừa vặn thu được kết quả quét hình, sắc mặt cũng khó nhìn. Cậu tiến lên một bước cầm lấy chén xanh trắng nhỏ trên khay đựng trà, hỏi: "Hoa Nhan cô nương, cái bát này ngươi mới dùng sao? Trước đó bên trong đựng cái gì?"

Hoa Nhan cũng không biết cậu, chỉ thây cậu đi cùng Liên Hoa, liền thành thật trả lời: "Là bát uống thuốc của ta, trước là đựng thuốc mới do phụ thân đưa tới."

"Lẽ nào là thuốc có vấn đề?" Liên Hoa lập tức khẩn trương, cấp thiết hỏi: "Tiểu lão bản, ngươi nhìn ra cái gì? Tiểu Nhan không có làm sao chứ?"

"May mà không uống bao nhiêu." Diệp Chi Châu đặt bát xuống, giải thích: "Yêu thú ta nuôi đối với thuốc độc rất mẫn cảm, mới vừa rồi bước vào phòng nó tương đối nôn nóng, ta liền chú ý một chút... Hoa Nhan cô nương, lúc ngươi vừa uống xong thuốc, có phải thấy rất buồn ngủ, mà lại ngủ không được, đại khái là sau một canh giờ cơn buồn ngủ biến mất, tinh thần của ngươi liền tốt lên khá nhiều?"

Hoa Nhan sững sờ gật đầu: "Xác thực, đúng là như vậy..."

Quả nhiên... Cậu lấy đan dược Thông Thiên cho đưa tới, ôn ngôn nói: "Đây là Thanh Độc đan, ngươi dùng nước ấm dùng đi, uống xong sẽ có cảm giác buồn nôn, không cần hoảng loạn, nôn ra được liền tốt."

Hoa Nhan hơi chần chừ, Liên Hoa lại trực tiếp nhận đan dược, cầm chén nước ấm đưa đến trước mặt nàng, dụ dỗ: "Tiểu Nhan ngoan, người này là bằng hữu của ta, sẽ không hại ngươi, uống thuốc đi."

Hoa Nhan nhìn nàng, lại nhìn Diệp Chi Châu, giật giật môi không nói gì, đè xuống nghi hoặc mà ngoan ngoãn uống thuốc. 10 phút sau, nàng che miệng, chạy đi nôn thốc nôn tháo sau tấm bình phong.

Liên Hoa sắc mặt đen thui nhìn chén thuốc trên bàn, bàn tay siết chặt, khớp ngón tay bị siết trắng bệch.

"Thuốc kia đựng võ hồn tinh hoa của Liên Dực Chính." Diệp Chi Châu rót chén trà đưa tới trước mặt nàng, lại lấy một viên đan dược khác: "Hoa Nhan cô nương nôn xong, thân thể sẽ yếu hơn lúc thường. Ngươi đút nàng uống cái này, có thể để nàng dễ chịu một chút."

"Liên Dực Chính!" Liên Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Ta muốn chém gã thành muôn mảnh!"

Diệp Chi Châu đặt thuốc trước mặt nàng, quay đầu nhìn phía phủ thành chủ, thở dài: "Chúng ta nhất định phải tìm thành chủ nói chuyện một hồi, ngài ấy rất có thể bị Liên Dực Chính lừa gạt." Không phải là một người cha thương con như mạng, thì sẽ không để con gái uống "độc dược".

Hai hôm sau, Hồng Âm truyền tới tin tức, nói thấy Liên Dực Chính đang đi tới phủ thành chủ. Nhận được tin tức, Diệp Chi Châu cùng Liên Hoa lập tức tới phủ thành chủ, cùng thành chủ Hoa Liêm trao đổi một hồi.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi lão già trong nhà, Liên Dực Chính lòng tràn đầy ý mừng đi tới phủ thành chủ, trong đầu không ngừng ảo tưởng ra tình hình thân thể sau khi thải bổ thân thể thuần linh, trong mắt loé lên tia thèm thuồng nhỏ dãi.

Thành chủ Hoa Liêm mỉm cười chào đón, khách khí hàn huyên vài câu rồi cảm kích nói: "Liên công tử đưa tới thuốc kia quả nhiên hữu hiệu vô cùng, thân thể tiểu nữ gần đây khoẻ hơn rất nhiều, thực sự không biết cảm tạ như thế nào mới đủ."

"Thành chủ đại nhân không cần khách khí." Liên Dực Chính lộ ra một nụ cười khiêm tốn, trả lời: "Có thể giúp đỡ được thành chủ là vinh hạnh của ta. Chỉ là, thuốc kia nhất định phải dựa theo tình trạng thân thể của người dùng để điều chỉnh phương pháp phối chế. Lần này mạo muội tới đây, không biết Hoa Nhan tiểu thư có tiện để ta bắt mạch chăng?"

Hoa Liêm liếc gã một cái sâu sắc, nụ cười trên mặt càng chân thành, vui vẻ đáp ứng, quay người dẫn gã tới tiểu viện của Hoa Nhan.

Càng tới gần, cảm xúc của Liên Dực Chính càng kích động, hô hấp cũng hơi loạn. Hoa Liêm quay lưng về phía gã, nhận ra được ánh mắt sau lưng càng ngày càng trầm, mấy lần suýt nữa không nhịn được trực tiếp quay người chặt bỏ đầu của tên vô liêm sỉ dám mơ ước nữ nhi nhà mình.

Hai người đi đến trước cửa phòng, Hoa Liêm đẩy cửa bước vào trước, Liên Dực Chính không nghi ngờ ông, cũng cất bước vào, trên mặt cũng không nhịn được nở một nụ cười không kịp chờ đợi. Khoé mắt Hoa Liêm thấy được, che giấu nắm đấm của mình, mặt lạnh dẫn gã vào nội thất, nói: "Tiểu nữ đang ở bên trong, ta còn có việc nên không thể vào, mời Liên công tử." Nói xong lập tức rời đi, hoàn toàn không để đối phương trả lời.

Trong lòng toàn là ý nghĩ muốn khôi phục thân thể, Liên Dực Chính không chú ý tới điểm quái lạ của ông, vội vàng ôm quyền thi lễ rồi tiến vào nội thất, ánh mắt sáng rực đến đáng sợ, võ hồn trong cơ thể cũng rục rịch muốn xông ra hút lấy tất thảy năng lượng.

Thực lực chỉ cách Thánh giai một bước, Hoa Liêm ở ngoài cửa nhạy cảm nhận ra cỗ sức mạnh buồn nôn kinh người này, trong lòng càng tin tưởng lời nói lúc trước của Diệp Chi Châu, bước nhanh tới phòng bên cạnh, đứng bên Diệp Chi Châu, thành khẩn nói: "Đa tạ tiểu lão bản nhắc nhở, Hoa mỗ cư nhiên lại bị một tà vật như vậy lừa bịp, thực sự là ngu muội đến cực điểm."

"Thành chủ chỉ là quá lo lắng cho ái nữ thôi." Diệp Chi Châu thuận miệng động viên hai câu, làm một thủ thế với Hồng Âm trên nóc nhà, sau đó rút miếng gạch trên tường, liếc nhìn tình huống trong nội thất, vẫy tay gọi Tiểu Hắc, dặn: "Đem âm sát khí truyền vào trong phòng, không thể tán ra ngoài, hiểu chưa?"

Tiểu Hắc trầm thấp "gào gừ" một tiếng, rung rung lông, ngoan ngoãn thả khí qua lỗ hổng.

Hoa Liêm nghi ngờ liếc mắt nhìn Linh Tế thú cấp thấp, khẽ cau mày. Vị tiểu lão bản này thần bí vô cùng, ngay cả Linh Tê thú bên cạnh cũng khác biệt... Quả nhiên là cao nhân!

Bước vào nội thất, Liên Dực Chính thấy một thiếu nữ thân hình mảnh dẻ ngồi bên cửa sổ, đưa lưng về phía gã, hơi ổn định võ hồn đang xao động để chúng ôn hoà hơn, gã vừa tới gần vừa hỏi: "Hoa Nhan cô nương?"

Thiếu nữ bất động không nói, dường như không nghe thấy lời của gã.

Liên Dực Chính hơi nghi hoặc, vội vàng gia tăng chuyển vận của võ hồn, giọng nói ép xuống càng trầm hơn: "Hoa Nhan cô nương, tại hạ là Liên Dực Chính, là đại phu điều trị thân thể của cô nương do thành chủ đại nhân mời tới, xin hỏi..."

"Đại phu?" Thiếu nữ đánh gãy lời của gã, chậm rãi quay người, mỉm cười yếu ớt hỏi: "Liên công tử, ngươi còn nhớ ta không?"

Liên Dực Chính vẻ mặt khiêm tốn lễ phép khi nhìn thấy mặt thiếu nữ liền biến thành sợ hãi, võ hồn cũng không khống chế được tấn công tới: "Chi Uyên? Ngươi không phải là đã khiêu nhai chết rồi sao?"

"Đúng vậy, ta đã chết." Thiếu nữ đứng lên, thoải mái né tránh công kích của gã, giơ tay lau mặt một cái, tiếp tục yếu ớt hỏi: "Vậy khuôn mặt này, ngươi còn nhớ không?"

"Chi... Chi Liễu Nhạc?" Liên Dực Chính không nhịn được lùi về phía sau, trong mắt bị tâm tình giận dữ chiếm cứ, trực tiếp rút đao chém tới, gầm lên: "Tiện nhân! Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta, ta gϊếŧ ngươi!"

[Hoa Nhan cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn gợi ý hệ thống, tiếp tục thưởng thức con rối nhỏ trong tay, gia tăng tinh thần lực bám trên con rối.

Trong nội thất, thiếu nữ lần thứ hai thoải mái tránh thoát công kích, nhấc tay áo quét qua, đột nhiên thuấn di tới sau lưng Liên Dực Chính, thổi một hơi nói: "Liên Dực Chính, vậy khuôn mặt này, ngươi chắc sẽ không quen được đâu nhỉ!"

Liên Dực Chính vội xoay thân lùi đi, ánh mắt chạm tới ngũ quan khô héo u ám của thiếu nữ, sợ tới hai tay run lên, cao giọng: "Là ngươi một mực dính tới! Ta vốn dĩ không muốn hút võ hồn của ngươi, là do bản thân ngươi! Là ngươi tự hại chết mình! Không phải ta! Không phải ta!"

[Hoa Nhan cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu hết sức hài lòng với tốc độ rút hồn kỳ này, híp mắt nở nụ cười, trong lòng khen thưởng cho Thông Thiên tri kỉ một vòng.

Nội thất, thiếu nữ đã vòng tới trước mặt Liên Dực Chính, tiếp tục thay đổi dáng dấp, ngữ khí càng thêm mờ mịt âm u: "Vậy còn ta? Ngươi và ta vốn không quen biết, cũng không thù hận, vì sao ngay cả thi thể hoàn chỉnh ngươi cũng không lưu lại cho ta?"

Liên Dực Chính quát to một tiếng, che mắt không nhìn tới khuôn mặt đáng sợ của thiếu nữ, thần sắc điên cuồng: "Ai bảo ngươi là Thiên giai! Đều là các ngươi buộc ta! Là các ngươi buộc ta!"

[Hoa Nhan cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ sáu đã nhổ, chúc mừng ký chủ. Đang đo lường độ hoàn thành nhiệm vụ... Đo lường thất bại, đo lường lần hai...]

Diệp Chi Châu vừa thấy nhắc nhở, trực giác cảm thấy không ổn, liền vội vàng tăng thêm tinh thần lực trên con rối. Thiếu nữ trong nội thất biểu tình trống không trong nháy mắt, sau đó mặt mày biến thành ngũ quan của Cơ Hoài Cẩn, đứng trước mặt Liên Dực Chính, thấp giọng hỏi: "Cơ Tuyền, vậy ngươi còn nhớ khuôn mặt này không?"

Đồng tử Liên Dực Chính đột nhiên co rút, tan rã trong nháy mắt rồi tụ lại, ánh mắt trở nên ác liệt tà ác, khí thế toàn thân đột nhiên thay đổi, tàn nhẫn tấn công thiếu nữ, giọng nói khàn khàn khó nghe: "Cơ Hoài Cẩn! Ngươi tại sao còn chưa chết? Ta mới là thiên tài đệ nhất Cơ gia! Ta mới phải!"

Trường đao vung tới, thiếu nữ mang khuôn mặt Cơ Hoài Cẩn không tránh né, khẽ mỉm cười với gã, dần tiêu tán như sương mù.

Công kích mạnh mẽ của gã khựng lại, đồng tử lần thứ hai tan rã rồi tụ lại, khí thế đột ngột tan rã, đột nhiên che mắt thống khổ rống to, võ hồn trên người cũng cuồng loạn, không bị khống chế điên cuồng vung trong nội thất.

[Đo lường hoàn thành, nhiệm vụ thế giới này kết thúc, chúc mừng ký chủ, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?]

Diệp Chi Châu thở phào nhẹ nhõm, lau đi mồ hôi trên trán, điểm phủ định trong lòng.

Tiểu thú ngủ vùi bên chân cậu đột nhiên mở mắt, đồ đằng trên trán đột nhiên kim quang đại thịnh, ngửa đầu thét dài một tiếng rồi chui vào bụi hoa, tiêu thất

.........