Chương 68

Bởi vì trong lòng nghĩ đến thân phận người yêu, đến tối Diệp Chi Châu ngủ không yên, lâm vào ác mộng. Tiểu thú và Tiểu Hắc nhận ra tâm tình của cậu, một cái "nha nha nha" ngoài cửa, một cái "nha nha nha" trên giường, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

"Ta không sao, các ngươi ngoan." Cậu đơn giản liền không ngủ nữa, đứng dậy mở cửa cho Tiểu Hắc đi vào, sau đó ngồi lại trên giường, xoa xoa hai con thú, ôm tiểu thú lên bưng đến gần mặt, bóp bóp lỗ tai nó, trong mắt có chút lo lắng: "Ngươi như vậy có phải là do lúc trước thương thế nặng quá? Đáng tiếc, Thông Thiên quét không ra vấn đề, ta không dám uy loạn thuốc cho ngươi... Cơ Hoài Cẩn, anh nếu nghe được lời em nói, vậy thì đi ra gặp em đi, em rất lo lắng."

Tiểu Hắc phụ hoạ "gào gừ" một tiếng.

Tiểu Hắc lắc lắc lỗ tai, ánh mắt vẫn hồ đồ như cũ, đuôi sung sướиɠ cuốn lấy cổ tay cậu, cúi đầu chui chui vào áo cậu.

"Gia hoả không tim không phổi." Cậu ôm tiểu thú hôn một ngụm, nằm ngửa trên giường: "Lẽ nào đời này phải coi người yêu như con trai hay sủng vật mà nuôi hãy sao..."

Trên người chợt nặng, khoé mắt xẹt qua một tia bạc trắng, Diệp Chi Châu hơi ngẩng đầu liền thấy soái ca tóc bạc đang ngồi trên eo cậu, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vừa mở miệng liền phóng độc: "Tiểu Uyên, em còn quá nhỏ, không thích hợp để giao phối."

Cái quỷ gì!!!!

Cậu bò lên nhào vào ngực hắn, nhéo nhéo lỗ tai trên đầu hắn: "Anh còn biết đi ra sao?"

"Anh đồng ý làm người yêu của em." Cơ Hoài Cẩn ôm lấy cậu, cúi đầu để cậu nhéo tai, đuôi cuốn lên phía trước che chắn bộ vị trọng điểm: "Sau lưng của anh, linh hồn của anh, chỉ thuộc về em."

Cậu nghi hoặc: "Sau lưng?"

"Chờ anh khôi phục, sau này xuất hành em không cần cưỡi Phệ Hồn nữa. Sát khí trên người nó quá nặng, không thích hợp làm toạ kỵ."

Tiểu Hắc uỷ khuất "gào gừ" một tiếng, lại gần vây lấy hắn.

Cơ Hoài Cẩn động viên sờ sờ nó, bắn ra một tia lực lượng bản nguyên. Tiểu Hắc hấp thu như nhặt được chí bảo, rất thức thời chạy ra bên ngoài nằm úp sấp, tự mình tiêu hoá.

Diệp Chi Châu nghi ngờ nhìn theo: "Anh cho nó cái gì? Nhìn nó thật cao hứng."

"Một phần thưởng nhỏ." Cơ Hoài Cẩn xoay đầu cậu về, hơi nhíu mày nhìn cậu thật kĩ, hỏi: "Em muốn đối phó Liên gia?"

"Anh biết?" Cậu kinh ngạc, biểu tình trở nên hơi kì quái: "Lúc anh biến thành tiểu thú không phải là trí chướng... Ặc, là biến thành khả ái đáng yêu sao?" Cả ngày thấy ngây ngốc cái gì cũng không biết...

"Có biết, nhưng không thể nào khống chế được thân thể, chỉ có thể giao cho bản năng." Cơ Hoài Cẩn vươn mình kéo cậu ôm vào lòng, sờ sờ tóc cậu: "Tiểu Uyên, tên Liên Dực Chính kia trên người có điểm lạ, em đừng có tiếp xúc với gã quá gần. Chờ anh khôi phục, anh giải quyết gã cho em."

"Có điểm lạ? Là phương diện nào?" Diệp Chi Châu nhớ lại lời nói của Cơ Mộng Tuyết buổi chiều, liền vội hỏi: "Anh có phải là người Cơ gia ở hoàng thành không? Nhà họ cũng có Thiên Thánh giả."

"Không hoàn toàn." Cơ Hoài Cẩn cau mày: "Anh là thuộc mạch chính, nhà kia là mạch phụ mà thôi, lúc trước Cơ Tuyền ám hại anh chính là vì tranh đoạt tài nguyên và địa vị gia tộc. Còn điểm cổ quái của Liên Dực Chính... Anh cảm nhận được khí tức Cơ Tuyền trên người gã, mà lúc này đây cách thời điểm Cơ Tuyền bỏ mình đã trăm năm, sớm nên đi đầu thai mới phải. Tình huống cụ thể còn chờ đến lúc anh khôi phục hoàn toàn mới có thể tìm tòi nghiên cứu cụ thể. Bây giờ, Tiểu Uyên không nên vọng động, thực lực của anh chỉ còn ba phần so với lúc toàn thịnh, không thể bảo vệ được em."

Diệp Chi Châu điểm lại tư liệu hệ thống trong đầu một lần, đột nhiên nhớ tới địa phương vai chính thu được công pháp Thánh giai, vội vàng hỏi: "Vậy anh biết Hắc Liên sơn không? Công pháp của Liên Dực Chính đến từ chỗ đó."

"Hắc Liên sơn?" Dường như nghĩ tới chuyện gì, Cơ Hoài Cẩn đột nhiên trầm mặt, trên người mơ hồ truyền ra cảm giác áp bách mạnh mẽ: "Nơi đó có hạ xuống một cấm trận từ thời thượng cổ đã tàn tạ, trong truyền thuyết có thể giúp người ta khởi tử hồi sinh, cụ thể làm thế nào thì không thể thực thi. Lúc trước, Cơ Tuyền sau khi bị anh đánh trọng thương chính là chạy tới hướng đó. Nếu như y cưỡng chế sử dụng cấm trận... Trận kia cần dùng 18 người thân có huyết thống thân cận để huyết tế mới có thể khởi động. Được lắm Cơ Tuyền! Quả nhiên là đồ điên, không có nhân tính!"

Diệp Chi Châu ôm hắn động viên, trong lòng cũng chìm xuống. Công pháp của Liên Dực Chính quả thật quái lạ, cậu suy nghĩ rất lâu cũng không bắt được manh mối, nếu như quyển công pháp kia tu luyện là vì trợ giúp Cơ Tuyền khởi tử hồi sinh...

"Tiểu Uyên, em cẩn thân." Cơ Hoài Cẩn đột nhiên cúi đầu hôn trán cậu một cái. Một chùm kim quang loé lên, Diệp Chi Châu không có chỗ tựa liền ngã ngồi trên giường, cúi đầu, ánh mắt lờ mờ nhìn tiểu thú nằm trên giường ngây ngốc nhìn lại cậu. Tiểu thú "gào gừ" một tiếng, sung sướиɠ củng vào l*иg ngực cậu: "Ba ba!"

Thân phận nói đổi là đổi, không để cho ai phòng bị gì cả... Ôm chặt tiểu thú nằm dài trên giường, cậu chọc chọc tư liệu hệ thống, không nhảy qua những đoạn H văn bừa bãi kia, từng câu từng chữ đọc kĩ. Đoạn cuối cùng Yêu Hoàng cắn chết hài tử của vai chính, đoạn đấy luôn làm cậu cảm thấy khó giải thích, bây giờ đã biết Yêu Hoàng là Cơ Hoài Cẩn, mà Cơ Hoài Cẩn và Cơ Tuyền là tử địch, công pháp của vai chính rất có khả năng đến từ cấm trận cùng Cơ Tuyền...

Nếu như sau khi vai chính sống lại, tất cả mọi người gã làm đều là vì phục sinh Cơ Tuyền, vậy sau khi vai chính sống lại đã làm những gì? Đầu tiên là báo thù, hãm hại để từ hôn với vị hôn thê chưa qua cửa; tiếp đến vì muốn hãnh diện, ở nhà liền thu được một đám người chú ý tới; sau đó vì muốn dương danh tứ phương, liền đi học ở học viện tốt nhất, rồi cuối cùng là không ngừng ngủ với các em gái... Lăn giường với sáu em gái xong, gã bắt đầu chuyên tâm tu luyện, mất mấy năm liền từ Địa cấp bước vào Thánh giai, các em gái cũng nhanh chóng tiến vào Thánh giai. Một năm lại một năm đi qua, các em gái lần lượt sinh con cho gã...

Trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, cậu liền vội vàng tìm hiểu tư chất của mấy vị nữ chủ và thời gian gặp được vai chính sắp xếp ra, phân tích một vòng, lông mày nhíu chặt. Lúc các nữ chủ gặp vai chính, thực lực cách biệt rất lớn, mạnh nhất là Hồng Âm đã Địa giai Bát cấp, chỉ cần cố gắng một chút là có thể thăng lên Thiên giai; mà yếu nhất là tỷ muội Khương Nguyệt Khương Vân mới chỉ Huyền giai Cửu cấp; tất cả đều không có ngoại lệ, đều nhận được sự dạy dỗ từ công pháp chính thống, thực lực tất cả đều là tự chính mình từng chút từng chút tích luỹ được, khác hoàn toàn với phương pháp tu luyện cần phải song tu mới có thể tăng thực lực trên diện rộng của vai chính. Chủ yếu là, tư chất của các nàng đều là Thiên giai.

Lật đến tư liệu đoạn sau, cậu tỉ mỉ sắp xếp ra tình huống thăng cấp của các nữ chủ sau khi gặp phải nam chính, mặt triệt để đen thui. Vai chính sau khi cùng Hồng Âm phát sinh quan hệ thì mê luyến nàng vô cùng, ngày nào cũng quấn lấy, lãnh đạm với tỷ muội Khương Nguyệt Khương Vân. Cũng trong khoảng thời gian này, thực lực vai chính bắt đầu tăng nhanh như gió, mà Hồng Âm vốn đang có dấu hiệu đột phá lại đình trệ, bất kể có nỗ lực tu luyện thế nào cũng không tăng trưởng, mãi cho đến lúc vai chính chuyển nhiệt tình lên người Cơ Mộng Tuyết mới chậm rãi khôi phục lại.

Mà lại chuyện này không phải chỉ xuất huyện một lần, về sau kể cả Ngao Phượng, Liên Hoa sau khi phát sinh quan hệ với vai chính cũng đình trệ thực lực, lúc đó nhóm nữ chủ còn nghĩ do bản thân không cẩn thận mang thai mới như vậy... Cho nên, công pháp kia căn bản là không phải công pháp song tu gì, mà là công pháp thải bổ buồn nôn nhất! Thực lực nhóm Hồng Âm sở dĩ đình trệ, là bởi vì võ hồn các nàng nỗ lực tu luyện ra một lần lại một lần bị vai chính đoạt đi trong lúc "này nọ í é"!

Diệp Chi Châu căm giận tắt màn sáng đi, tức đến độ lông tóc dựng đứng. Chẳng trách vai chính muốn nhiều gái như vậy, là sợ chỉ có một người liền thải bổ đối phương đến chết, cho nên muốn thay phiên nhau phải không? Tra nam ti tiện! Còn chuyện sau khi để các nàng bước vào Thánh giai liền để các nàng mang thai thì tám, chín phần là có quan hệ tới cấm trận, quả thật là vô cùng buồn nôn!

Tiểu thú vùi đầu ngủ trong ngực cậu đột nhiên mở mắt, đứng dậy đè thấp thân thể hướng cửa sổ phát ra một tiếng gầm nhẹ uy hϊếp. Tiểu Hắc nằm úp sấp bên ngoài cũng nhanh chóng chạy vào, sương mù trên người mơ hồ vờn quanh, che trước cậu cảnh giác nhìn cửa sổ.

Cậu cau mày, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này cũng chính là lúc đêm khuya nhất, bên ngoài chỉ có bóng đêm tối tăm, không nhìn rõ cái gì. Tinh thần lực dò xét quét một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì. Nhớ tới sắc mặt Liên Dực Chính lúc rời đi buổi chiều vô cùng âm trầm, cậu tăng mạnh cảnh giác, lặng yên không tiếng động nắm chặt thanh trường đao lấy từ trong không gian.

Khoảng thời gian này, thực lực của cậu tiến bộ rất nhanh, chỉ là vẫn hơi xa lạ với võ hồn, nếu vai chính thật sự đến... Hi vọng vẫn có sức đánh một trận.

"Quả nhiên là ngươi! Ngươi đến đây là muốn làm gì?"

"Thiếu quản việc không đâu, cút ngay!"

"Chuyện vô bổ hôm nay nhất định ta phải nhúng tay!"

[Hồng Âm cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ tư đã nhổ, chúc mừng kí chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng."

Hồng Âm?

Cậu nhét tiểu thú vào trong áo, động viên vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, từ cửa sổ trực tiếp nhảy xuống. Mới vừa rồi, hai giọng nói kia là Hồng Âm và Liên Dực Chính, Hồng Âm sao lại xuất hiện lúc hơn nửa đêm ở đây?

Trong ngõ tối sau cửa hàng, Hồng Âm và Liên Dực Chính đang đánh nhau. Hai người đều là Địa giai, thực lực Hồng Âm mặc dù cao hơn một cấp, nhưng công pháp của vai chính quái lạ, nàng đánh cũng không thoải mái. Diệp Chi Châu vươn mình, không nói hai lời liền bắn tinh thần lực về phía vai chính, đồng thời điều động tiểu hoả cầu trong đan điền, có chút mới lạ điều sức mạnh vào hai tay, dẫn vào trường đao, hung hăng bổ xuống đầu vai chính.

"Lại tới một Địa giai?" Liên Dực Chính bị giáp công có chút chật vật, nghiêng đầu thấy người đánh lén gã là tiểu lão bản cửa hàng trang sức, vẻ mặt nhăn nhó trong nháy mắt: "Không nghĩ tới ngươi là võ giả."

Hồng Âm cũng hơi kinh ngạc, lập tức khoái trá cười hai tiếng, nói: "Tiểu lão bản nguỵ trang thật tốt, ngay cả ta cũng nhìn không thấu thân phận võ giả của người. Tên cặn bã này lén lút lẻn vào nơi này muốn hại ngươi, bị ta canh chuẩn vững vàng. Như thế nào, thiến gã?"

Sao người người đều muốn thiến vai chính thế hả? Diệp Chi Châu ánh mắt lộ ra tia cười, nhấc đao trong tay lên, cong cong khoé môi: "Cực kì tình nguyện." Tuy rằng đã thiến trước rồi.

Liên Dực Chính nghe hai người một ngụm thiến tới lại một ngụm thiến đi, thần kinh nhạy cảm bị chọt trúng, giận dữ, thực lực không rút lùi, liều mạng tiến công. Hồng Âm vội vã chống đỡ, Diệp Chi Châu cố kỵ bản thân có nội lực mà không có chiêu thức, chỉ làm vài trò mèo, chỉ ở bên cạnh chỉ đạo, thỉnh thoảng bổ thêm hai đao.

Liên Dực Chính không ngừng bị thương, không nhịn được gầm lên: "Hai đánh một, đê tiện!"

Diệp Chi Châu nguýt một cái, lại bồi thêm một đao.

Hồng Âm niệm tình đối phương còn là học viên của Hiền Võ học viện, thời điểm công kích không nhằm vào chỗ yếu hại, chỉ phế bỏ hành động rồi trói người lại, tiện tay đánh ngất, vuốt vuốt mái tóc hơi loạn, nhìn Diệp Chi Châu nói: "Tên này ta đưa về trường học tạm giam quan sát một trận, sau đó sẽ nghĩ biện pháp đưa gã đi chỗ khác hoặc là thôi học."

"Khổ cực ngươi." Diệp Chi Châu thu hồi trường đao, hướng nàng hành lễ theo phong tục của võ giả: "Hôm này liền đa tạ."

"Khách khí. Ta cũng chỉ là không ngủ được, tẻ nhạt quá nên đi dạo thử vận may, không nghĩ tới bắt được cặn bã." Hồng Âm vung vung tay, sau đó thở dài: "Mộng Tuyết nói nàng đã liên lạc với người nhà, nhưng nhà nàng ý muốn nàng bớt bao đồng, còn nói cặn bã này là cái gì thiên tài thiếu niên, tốt nhất là có thể kết giao... A, thiếu niên thiên tài, Mộng Tuyết tức giận giằng co cả buổi tối... Đều do tên cặn bã này mà ra!"

Dòng suy nghĩ không nhịn được lệch ngay chỗ "giằng co cả buổi tối", Diệp Chi Châu bị chính suy nghĩ hèn mọn của mình cả kinh, ho khan một tiếng, khuyên nhủ: "Tên Liên Dực Chính này xác thực là không được quản giáo tốt, gia gia Võ Thánh của gã đặc biệt là không giảng đạo lý, ngươi tốt nhất không để bản thân mình liên luỵ vào. Yên tâm, sẽ có người trừng trị gã." Về phần thái độ Cơ gia... cậu hiện tại vô cùng hoài nghi Cơ gia biết đến liên hệ của Liên Dực Chính và Cơ Tuyền.

Tiểu thú lắc lắc đuôi trong ngực cậu, hai mắt nhắm lại.

Hồng Âm tâm tình vẫn gay go như cũ, không nói thêm nữa, đơn giản cáo biệt rồi kéo Liên Dực Chính đi.

Diệp Chi Châu nhìn theo bóng nàng đã đi xa, quét mắt nhìn Liên Dực Chính bị nàng lôi đi xềnh xệch trên đất, bắt đầu thâm trầm suy nghĩ. Bệnh độc tang thi có thể khiến công cụ của vai chính biến thành một khối thịt chết, Hồng Âm còn làm như vậy... sẽ không trực tiếp nát đi?

"Ba ba!"

Cậu cúi đầu, chạm phải ánh mắt hồn nhiên của tiểu thú, hơi chột dạ thu hồi những ý nghĩ thoát cương trong đầu, ấn tiểu thú xuống.

Ngày hôm sau, tin tức nhân vật nổi tiếng Liên Dực Chính mới nhập học liền đi trộm đồ trang sức đắt giá lại bị lão sư bắt được nhốt vào phòng tạm giam bị truyền khắp Hiền Võ học viện. Đối với nhân vật huyền thoại từ Hoàng giai biến thành Thiên giai tư chất này, mọi người vừa đố kỵ vừa ước ao, bây giờ bắt được bát quái mới này, các học viên đều ồn ào hàn huyên. Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi bay khắp học viện, cũng khiến cho cửa hàng đồ trang sức của Diệp Chi Châu nổi danh một trận.

Ba hôm sau, Liên gia và Cơ gia đều phái người tới, lời đồn đãi nhanh chóng được làm sáng tỏ, Liên Dực Chính được thả ra, Cơ Mộng Tuyết mấy hôm liền không đi học, Hồng Âm cũng bị trường học đình chỉ công tác. Diệp Chi Châu đối với chuyện này vô cùng lo lắng, nhưng không có biện pháp gì. Tiểu thú như cũ nằm trong ngực cậu lắc lắc đuôi, đồ đằng trên trán không ngừng loé lên ánh sáng yếu ớt.

Lại tới một lần mở hội kể chuyện, bốn vị nữ chủ lần thứ hai xuất hiện tập thể, biểu tình không hề dễ nhìn chút nào.

Diệp Chi Châu quét mắt liếc các nàng, vỗ vỗ kinh mộc đường, tiếp tục kể chuyện xưa dừng ở lần trước, sau đó kết thúc sớm. Bốn vị nữ chủ không ngoài dự đoán đều lưu lại, không có ý rời đi.

"Các vị đây là làm sao?" Diệp Chi Châu đổi trà cho các nàng, tuỳ ý hỏi. Dựa vào việc bán trang sức và kể chuyện xưa làm cầu nối, cậu và các nữ chủ đã thành lập được tình cách mạng hữu nghị, giữa các nàng cũng nhanh kết thành bạn bè, mọi người lúc nói chuyện đều rất tuỳ ý.

"Lão già đáng chết nhà ta cư nhiên đem ta gả cho tên khốn Liên Dực Chính kia." Ngao Phượng là người đầu tiên vỗ bàn: "Gã có đức hạnh thế nào, tuỳ tiện hỏi trong học viện đều biết được, không biết người nhà ta nghĩ thế nào, lại còn nói hành vi của thiên tài khó tránh khỏi bất kham. Thế mà gọi là bất kham sao? Rõ ràng là bỉ ổi vô liêm sỉ! Người này ta tuyệt đối không lấy làm chồng."

Hồng Âm cười lạnh: "Đám đầu óc có vấn đề trong Hiền Võ học viện kia cư nhiên kêu ta đi nhận lỗi với Liên Dực Chính, không chịu thì kêu ta cút đi. Cút liền cút, không ở Hiền Võ thì ta không sống được sao?"

Cơ Mộng Tuyết lo lắng nhìn nàng, trên mặt lần đầu tiên không xuất hiện nụ cười, tâm tình đều trùng xuống: "Đều là tại ta làm liên luỵ đến ngươi..."

"Không có quan hệ đến ngươi, không nên suy nghĩ nhiều." Hồng Âm nắm tay nàng động viên, biểu tình ôn hoà.

"Các ngươi đều không nghe nói đến sao?" Liên Hoa lấy xuống khăn che mặt, gương mặt thanh lãnh xinh đẹp tràn đầy sương lạnh: "Trong thành Thương Châu xuất hiện hai thiếu nữ bị người hút khô võ hồn đến chết, không nghĩ tới bề trên cư nhiên đè ép tin tức cuống, ngay cả Cơ gia và Ngao gia cũng không biết đến."

Mấy vị nữ chủ và Diệp Chi Châu đồng thời kinh ngạc, sắc mặt đều thay đổi: "Ngươi nói thật?"

"Thật sự. Thánh nữ tuy rằng không có thực quyền, nhưng tin tức lấy

được vẫn linh thông." Liên Hoa tự giễu nở nụ cười, lấy ra một phong thư: "Đây là ta chép được thư tín của Liên gia và thành chủ Thương Châu, chính các ngươi tự xem đi. Tên Liên Dực Chính này... căn bản là súc sinh."

[Liên Hoa cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ năm đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Ngao Phương giật lấy thư đọc trước, sắc mặt âm trầm doạ người: "Người nhà ta cư nhiên muốn ta gả cho một tên hung thủ gϊếŧ người! Bọn họ có phải hi vọng ta sớm chết đi đúng không? Còn có thành chủ Thương Châu này nữa, ta tưởng rằng kẻ đó là người tốt, không nghĩ rằng còn dám bao che cho tên sát nhân!"

[Ngao Phượng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ sáu đã nhổ, chúc mừng ký chủ. Đang đo lường độ hoàn thành nhiệm vụ... Đo lường thất bại... Đo lường lần hai... Nhắc nhở, hồn kỳ thứ sáu đã khôi phục, dời đến linh hồn Hoa Nhan, xin ký chủ chú ý.]

Diệp Chi Châu trong lòng chìm chìm, liếc qua thư tín một lần, hít sâu một hơi đè xuống xuống kinh nộ trong lòng, hỏi: "Các ngươi biết Hoa Nhan là ai không? Nàng có khả năng gặp nguy hiểm." Lần này hồn kỳ trực tiếp khôi phục dời đi, ngay cả nhắc nhở nội dung vở kịch biến động cũng không có! Vai chính bên kia rất có thể không phải chỉ đơn thuần muốn chiếm tiện nghi của Hoa Nhan.

"Hoa Nhan?" Liên Hoa sắc mặt trắng bệch, khẩn trương vô cùng: "Nàng... nàng làm sao? Nàng là tiểu nữ nhi của thành chủ Thương Châu, từ nhỏ thân thể đã không tốt, phong thư này là nàng lấy cho ta."

"Nàng có phải là có thiên phú Thiên giai không?"

"Không có." Liên Hoa lắc đầu: "Nàng là thân thể thuần linh, vốn vị trí Thánh nữ là của nàng, chỉ có điều thân thể nàng không tốt, ta liền chủ động thế thân cho nàng..." Nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ tới nội dung thư tín, nàng cả kinh bật dậy: "Lẽ nào, Liên Dực Chính gã nghĩ... nghĩ..."

Diệp Chi Châu gật gật đầu, không nhịn được siết chặt nắm đấm. Cậu còn có suy đoán đáng sợ, hành vi điên cuồng thải bổ của vai chính bây giờ, sẽ không phải là vì khôi phục lại công năng bị phế bỏ nào đó... Tầm mắt đảo qua phong thư trên bàn, trong lòng cậu nổi lên sát ý.

Hai nhân mạng, hai thiếu nữ vô tội, vai chính thế giới này thật đáng chết! Nếu như lúc trước, cậu không có thiến vai chính, hai thiếu nữ kia có phải là cũng không cần...

Tiểu thú ngủ vùi trong góc đột nhiên thức tỉnh, quay người vội chui vào ngực cậu, đuôi cuốn lên cổ tay cậu, đầu lưỡi liên tục liếʍ mặt cậu, giống như đang động viên. Tâm tư u ám của cậu hơi giảm xuống, cậu ôm chặt tiểu thú, nhìn bốn vị nữ chủ đen mặt ngồi đó, rũ mắt xuống.

Hiện tại nghĩ cái gì cũng đều là dư thừa. Vai chính thế giới này, nhất định phải chết!

.........