Chương 67

Diệp Chi Châu trúng một tia sét, ý tưởng gì cũng biến mất hết, lập tức bảo Tiểu Hắc quay đầu đi vào thâm sơn ở ngoài Lan thành.

Theo như nội dung mới miêu tả, vai chính sẽ lạc đường trong núi hơn một canh giờ, sau đó vào lúc đang uống nước thì đuổi theo một con thú nhỏ, vượt qua thác nước tiến vào thôn, lại được thôn dân – chủ của thú nhỏ - mời ăn cơm trong nhà, rồi say mèm. Say rồi thì ngủ không ngon, cứ thế đi loạn trong thôn, rồi vô tình gặp được tân tộc trưởng xinh đẹp đang nằm ngủ ở tiểu đình sau thôn, và chuyện sau đó là một màn H văn quen thuộc...

Cậu đóng màn sáng, cởi y phục võ giả ngắn tay đổi thành trường bào rộng thùng thình, tóc tai cố ý xoa loạn lên, nuốt một viên đan dược thay đổi âm thanh, xoa Dịch Dung đan. Bùm, một "thiếu nữ đáng thương bị người bắt nạt" vừa mới ra lò!

Tiểu thú bị động tác của cậu dằn vặt tỉnh, mê man ngẩng đầu nhìn, hoảng sợ "gào gừ" với "thiếu nữ" rồi nhảy ra bên ngoài, nhảy được một nửa vừa nghi hoặc vừa dừng lại, ngắm kĩ cậu từ trên xuống dưới, mũi dí sát tới ngửi ngửi, nghiêng đầu: "Ba ba? Mụ mụ?"

"... Ngươi vẫn nên tiếp tục ngủ đi." Im lặng nhét nó lại vào ngực, Diệp Chi Châu để Tiểu Hắc bay tới phụ cận thác nước thì dừng lại, cúi đầu vọt vào lối đi sau thác nước.

Nhìn thời gian, vai chính lúc này chắc vừa mới tìm được tiểu đình sau thôn. Cậu kéo kéo cổ áo, vừa chạy tới chỗ thôn nhỏ vừa lo lắng tìm kiếm nơi vai chính và tộc trưởng đánh dã chiến. Bất đắc dĩ, trời đã tối đen, nhà ở trong thôn trang cũng phân tán, khiến người ta căn bản là nhìn không ra chỗ nào đầu thôn chỗ nào cuối thôn.

Tìm hơn năm phút, không có kết quả, cậu cau mày suy nghĩ một chút, trực tiếp dừng bước hét to: "Cứu mạng a! Có hái hoa tặc a! Mọi người mau tới đây a!"

Thôn nhỏ an tĩnh trong nháy mắt náo nhiệt lên, thôn dân vội vội vàng vàng từ trong nhà đi ra, vừa chạy vừa dò hỏi lẫn nhau chuyện gì xảy ra, tiện tay cầm vũ khí muốn bắt hái hoa tặc.

"Vị đại thúc này." Diệp Chi Châu nắm lấy người thôn dân chạy nhanh nhất tới, khẩn trương hỏi: "Xin hỏi, đầu buổi chiều có phải mọi người từng gặp một thanh niên mặc y phục ngắn màu đen có đúng không?"

Đại thúc thấy cậu quần áo xốc xếch, mặt mày hoảng loạn, không để ý khuôn mặt cậu nhìn lạ mắt, cau mày lo lắng: "Cô nương gặp phải chuyện gì khó khăn mà ăn mặc thế

này? Đúng là buổi chiều trong thôn có một vị khách như vậy, còn được Lý lão tam mời uống rượu trong nhà. Cô nương vì sao lại hỏi vậy?"

"Vậy thì hỏng rồi!" Cậu biểu lộ ra sự giận dữ pha lẫn xấu hổ và lo lắng, muốn nói lại thôi: "Người kia... người kia là hái hoa tặc a! Thúc thúc nhìn ta mà xem... Ai nha, không thể bỏ qua cho gã! Ta mới vừa mơ hồ thấy, nam tử thân hình giống gã đang đi đến tiểu đình sau thôn, ta..."

"Tiểu đình sau thôn?" Đại thúc biến sắc, vội vã xoay người hô to với thôn dân đang chạy tới: "Đi tiểu đình! Tộc trưởng còn đang ở đó, nhanh lên! Tộc trưởng vừa mới tiến cấp, giờ đang là lúc hư nhược nhất, ngàn vạn lần không thể để kẻ xấu tổn thương nàng."

Thôn dân nghe vậy kinh hãi, dồn dập vội vã chạy về chỗ tiểu đình.

Hoá ra là ở hướng khác, chẳng trách tìm mãi không thấy. Diệp Chi Châu trong lòng phỉ nhổ khả năng định hướng của mình một lát, nhấc trường bào đuổi theo sau họ.

Vai chính lần thứ hai y quan không chỉnh tề xuất hiện trước mắt mọi người, cách hai bước sau lưng gã là thiếu nữ xinh đẹp đang nằm trong tiểu đình, ngoại bào đã bị cởi, lộ ra trung y trắng như tuyết.

Thôn dân thấy thế vô cùng giận dữ, Diệp Chi Châu nhanh chân giúp thiếu nữ mặc lại y phục.

"Thật sự là hái hoa tặc! Nhất định phải trói gã lại, đưa vào tộc đường chịu cực hình!"

"Uổng cho chúng ta chân tâm khoản đãi ngươi, nhất định phải chịu cực hình!"

"Biết người biết mặt không biết lòng, lớn lên nhân mô cẩu dạng, nhân phẩm sao ác như vậy chứ!"

Các loại khiển trách hoà vào với nhau, cả tiểu đình ồn ào náo nhiệt vô cùng. Chuyện tốt lại bị cắt đứt, còn bị người ta vây lấy trách mắng, tâm tình Liên Dực Chính vô cùng buồn bực, võ hồn không tự chủ được dâng lên, quát to: "Ai hiếm lạ khoản đãi của các ngươi! Chẳng qua là một đám người thường không thức tỉnh được võ hồn, còn dám quản chuyện của ta?"

Thôn dân nghe vậy giận quá, lại bị võ hồn áp chế, không có cách nào tiến lên một bước.

"Ai dám làm càn ở thôn Đào Nguyên của ta!" Một tiếng gầm già nua xen lẫn năng lượng cuồng bạo từ phía sau đám người truyền đến, các thôn dân lộ vẻ mặt vui vẻ, liền tránh ra một con đường, nhanh nhảu bắt chuyện: "Trưởng lão đến! Trưởng lão, chính là người này muốn bắt nạt tộc trưởng!"

Lão giả râu tóc bạc trắng chống gậy đi tới, ánh mắt bén nhọn nhìn Liên Dực Chính, gậy ba-toong trong tay gõ nhẹ lên đất một cái, thoải mái đánh tan võ hồn gã áp lên người thôn dân, hừ lạnh: "Chỉ tập được một điểm da lông mà dám kiêu ngạo như vậy. Hôm nay, ta nhất định phải dạy dỗ ngươi."

Liên Dực Chính bị sức mạnh của lão đè tại chỗ không thể di chuyển, sắc mặt biến đổi liên tục, rốt cuộc cũng buông xuống thái độ, ôm quyền thi lễ giải thích: "Đều là hiểu lầm, ta cũng không phải bắt nạt tộc trưởng của mọi người, kia trong đình..."

"A!!!"

Thiếu nữ giận dữ và xấu hổ vô cùng, rít gào một tiếng cắt đứt lời gã, Diệp Chi Châu nâng Vương Liên giận đến hai má đỏ bừng, nhìn Liên Dực Chính, cả giận quát: "Ngươi còn muốn nguỵ biện? Ngoại bào của Vương Liên tỷ tỷ đều bị ngươi thoát ra, ngươi còn muốn nguỵ biện thế nào?"

Vương Liên nắm chặt cổ áo, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà càng thêm diễm lệ, nàng nghiến răng: "Kẻ xấu xa! Dám khi nhục Vương Liên ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế!"

[Vương Liên cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Rất thích kiểu em gái tính tình táo bạo này đó!

Diệp Chi Châu tiếp tục thêm gió góp lửa: "Ngươi lúc trước đi tới Lan thành còn vọng tưởng muốn khi dễ một đôi tỷ muội, sau đó bị người ta phát hiện đánh đuổi đi, còn muốn phi lễ với ta. Không thể bỏ qua cho gã, thả đi còn không biết tương lai có bao nhiêu thiếu nữ bị thụ hại nữa."

Liên Dực Chính nghe vậy quay người nhìn cậu, lông mày dựng lên: "Nhóc con ngươi nhô ra từ chỗ nào? Ta sẽ nổi lên hứng thú với loại mầm đậu như ngươi sao? A phi! Còn không tự soi gương lại, xem ngươi có xứng hay không!"

[Vương Liên cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ hai đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Vương Liên đứng trước che chở cho Diệp Chi Châu, tức giận đến nỗi không nói nên lời, trực tiếp rút nhuyễn tiên bên hông ra đánh tới. Liên Dực Chính thấy thế cũng muốn rút đao ra chống đỡ, lại bị trưởng lão phóng kình khí ra đè ép, không có sức chống đỡ.

Ba!

Âm thanh roi đánh lên da thịt lanh lảnh, Diệp Chi Châu nghe vào tai cực sảng khoái. Có trưởng lão hộ tống, Vương Liên đơn phương đánh đập Liên Dực Chính, không bao lâu thì đánh gã cả người đầy máu, hôn mê bất tỉnh. Vương Liên dùng roi trói lấy một chân gã, kéo thẳng ra cửa thôn, "bịch" một cái ném ra ngoài.

Diệp Chi Châu trợn mắt nhìn, điên cuồng hoan hô trong lòng. Làm tốt lắm! Đối xử với tra nam là phải làm như vậy!

"Lối vào vẫn là đóng lại đi, vừa mở mấy hôm đã xảy ra chuyện rồi." Trưởng lão đột nhiên mở miệng, nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu, đưa cho cậu một cái túi vải, ôn hoà nói: "Chuyện hôm nay xin đa tạ, đây là một chút tạ lễ, mong cô nương không ghét bỏ."

Có gì ngại chứ, cậu còn đang muốn tặng lại cho thôn dân khả ái nơi đây ít lễ vật đây này. Nhận tạ lễ xong, cậu thức thời cáo từ, thôn dân còn lo lắng một mình cậu độc hành bên ngoài có nguy hiểm, còn muốn phái người đưa tiễn, bị cậu uyển chuyển cự tuyệt, chỉ nói bên ngoài có yêu thú cấp cao do người nhà phái tới để bảo vệ, không có chuyện gì. Trưởng lão không yên lòng đi cùng ra, nhìn thấy Tiểu Hắc ngoan ngoãn ngồi cạnh lối ra thì mặt mày biến sắc, bỏ lại gậy ba-toong, lắc đầu thở dài bước đi: "Thiên hạ này, sắp loạn rồi."

Diệp Chi Châu nhặt gậy lên đuổi theo hai bước, lại phát hiện lão đầu thoạt nhìn bước đi chậm hoá ra tốc độ cực nhanh, chưa gì đã biến mất ở sau thác nước. Cậu đuổi tới nơi, vách núi bóng loáng, nào có lối vào thôn Đào Nguyên?

"Lão đầu kỳ quái..." Đoán không ra ý tứ sau cùng của trưởng lão, cậu để gậy vào lại không gian, nghiêng đầu nhìn vai chính một thân thương tổn nằm trên thảm có, khà khà cười gian: "Đã rơi vào tay ta, thật muốn trực tiếp chặt ngươi ra..."

[Sức mạnh ngoại lai gϊếŧ chết vai chính sẽ làm cho thế giới sụp đổ, thỉnh ký chủ bình tĩnh.]

"Được được, đã biết." Tiếc nuối cất đao lại, cậu lấy một ống chứa virus bệnh độc tang thi đã biến đổi vô số lần từ thế giới tận thế, híp híp mắt, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn mà tiêm vào vị trí dưới rốn ba tấc của vai chính.

"Tiện nghi ngươi! Loại dược tề hiệu quả cục bộ này cứ thế mà mất một ống." Là thứ đồ chơi mà Trọng Gia Thu điều chế ra lúc nhàm chán quá độ. Huỷ hỏng công cụ gây án, xem ngươi làm sao chà đạp cô nương nhà người ta!

[Cơ Mộng Tuyết, Hồng Âm, Ngao Phượng, Liên Hoa cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Hài lòng thu hồi ống tiêm, cậu hơi do dự, vẫn là bỏ qua ý nghĩ đưa vai chính về thành trì, bò lên lưng Tiểu Hắc, không quay đầu lại mà rời khỏi cánh rừng, bay tới hướng Thương Châu.

Vai chính bên này tạm thời không cần quá lo lắng, hiện là lúc tới chỗ nữ chủ quạt gió thổi lửa.

Tiểu thú trốn trong lòng cậu lặng lẽ đưa đầu ra, liếc nhìn phương hướng thôn Đào Nguyên, nghi ngờ ngửi ngửi hình xăm trên cổ tay cậu, nha nha hai tiếng, nhắm mắt ngã đầu ngủ tiếp.

Thương Châu nhiều núi nhiều yêu thú, võ hồn nồng đậm, là toà thành trì thích hợp để tu luyện nhất Hoa quốc.

Diệp Chi Châu nhân lúc đi trên đường thì bổ sung tri thức của thế giới này, đã nhận ra được đặc thù của Tiểu Hắc, không dám quang minh chính đại cưỡi nó chạy loạn, liền tìm Thông Thiên đòi một lá bùa nguỵ trang treo trên cổ nó, biến thành hình dáng toạ kỵ Linh Tê thú bình thường nhất.

"Thông Thiên, tao không dám tưởng tượng nếu không có mày thì nhiệm vụ này làm sao hoàn thành được nữa. Mày xem đi, đan dược hay bùa ngải mày đều có, giống y như tiên nhân vậy, tao muốn cái gì mày cũng đều có thể biến ra cho tao được."

[Ký chủ quá khen, danh xưng tiên nhân này không dám nhận, tại hạ chỉ là một $%^&# nho nhỏ mà thôi.]

"... Thông Thiên, loạn mã kia là làm sao"

Hệ thống yên tĩnh một hồi mới bắn ra màn sáng một lần nữa: [Quyền hạn ký chủ không đủ, không có cách nào biểu hiện được toàn văn.]

"Tao đều đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy rồi, quyền hạn chẳng lẽ không tăng lên chút nào sao?"

Màn sáng biến mất, biến thành một đường tiến độ mới đi được một phần ba.

[Xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

"..." Đường tiến độ chết dẫm này sao đi chậm thế?

[Muốn học luyện đan sao? Muốn học chế bùa sao? Muốn trở thành đại năng không gì không làm được sao? Tử Giả công pháp, công pháp tốt nhất trên đời, ngươi đáng giá được nắm giữ.]

"... Thông Thiên, mày không bán thuốc giả nữa, đổi qua bán sách lậu hả?"

[Có học hay không, một câu nói.]

Diệp Chi Châu vô cùng có cốt khí mà lắc lắc gương nhỏ, lắc đầu: "Không học không phải là người! Công pháp này, làm ơn cho tao một phần." Luyện đan chế bùa là rất thực dụng, nhất định phải học được.

Gương nhỏ uốn éo trong tay cậu, bắn ra màn sáng: [Quyền hạn ký chủ không đủ, không có cách nào sao chép công pháp, xin ký chủ nỗ lực làm nhiệm vụ.]

"..." Khốn nạn! Hoá ra là treo cá khô cho cậu ăn cơm trắng!

Hiền Võ học viện là nơi mà toàn bộ võ giả Hoa quốc luôn ngóng trông đến. Chỉ cần thiên phú ngươi đủ hoặc là thực lực đạt tiêu chuẩn, cổng lớn của nó vĩnh viễn mở rộng vì ngươi, tài nguyên bên trong vô tận cho ngươi lấy dùng, chỉ cần ngươi kiếm lời rồi trả lại trường điểm cống hiến đủ là được.

Diệp Chi Châu hiện tại đang đứng trước cổng lớn của Hiền Võ học viện, nhìn tới nhìn lui đám học viên toả ra hơi thở cường đại, tự tin bước vào đại môn, một tiếng sau thì biệt khuất đi ra. Cậu nghi ngờ nhìn bàn tay mình, lại dùng sức ấn ấn tiểu hoả cầu trong đan điền, cau mày ngồi bên luống hoa ven đường, trong đầu đầy dấu hỏi chấm. Làm sao lại đo lường ra thể chất phế như cũ, cái máy kiểm tra kia hỏng rồi sao? Hiệu quả của Tẩy Tuỷ đan cường đại như vậy, tiểu hoả cầu trong đan điền không phải là giả, thân thể sao vẫn là tư chất người thường?

Tiểu thú trong lòng cậu lười biếng lộn mèo, sung sướиɠ hừ hừ vài tiếng.

Mắt thấy từng nhóm từng nhóm học viên tới báo cáo, vẻ mặt của cậu càng ngày càng khổ, ánh mắt cũng càng ngày càng mê man. Không chính thức đi vào trường, đại kế rút hồn kì làm sao tiến hành tiếp được đây? Vài nữ chủ còn lại có thể toàn bộ đều ở trong học viện...

Ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua một vài sạp quán nhỏ rải rác xung quanh, ánh mắt cậu nhất thời sáng lên. Diệp Chi Châu lật qua lật lại không gian, đem đám trang sức nhận được từ lúc còn làm Vương phi ra, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng chọn được vài món ưng ý.

Con gái thích nhất là cái gì? Quần áo, mỹ phẩm, trang sức và túi xách các loại chứ còn gì! Nữ võ giả ở thế giới này tuy rằng không quá chú trọng quần áo, cũng không thường xuyên dùng túi xách, mỹ phẩm cũng thuộc loại sơ cấp, nhưng đồ trang sức thì sao? Coi như lúc luyện võ không tiện mang, nhưng lúc ra phố đi dạo chẳng lẽ không phải là tử tế trang điểm chuẩn bị một chút? Chỉ cần lợi dụng hợp lý, đống trang sức trong không gian của cậu sẽ không bao giờ là phế, mà là cầu nối giúp cậu liên lạc với nhóm nữ chủ.

Nghĩ đến liền làm! Diệp Chi Châu lấy từ không gian ra một cái chăn mỏng, trải lên mặt đất, bày một vài đôi bông tai xinh xắn tinh xảo, đặt thêm một cái đèn nhỏ bảy màu lấp lánh trên góc chăn thêm thu hút, rồi kéo cổ họng gào lên: "Tới xem một chút a! Nữ sinh đánh nhau cũng nên chuẩn bị bông tai! Đảm bảo loé mắt địch nhân, bách phát bách trúng!"

Câu từ quảng cáo quá dũng mãnh, nữ sinh đi ngang qua cũng có mấy người dừng lại, sau đó bị đèn nhỏ bảy màu hấp dẫn, tò mò đi tới.

Có khách tới cửa, cậu bắt đầu nhiệt tình chào mời, hoàn toàn vứt bỏ da mặt, cầm đồ trang sức lên tỉ mẩn đưa ra lời khuyên rồi giúp người ta chọn lựa trang sức, lại lợi dụng cả tiểu thú đang mơ hồ mông lung buồn ngủ, giơ nó lên nói: "Xin nhờ các vị tiểu thư vào học viện tuyên truyền giúp ta một chút, ngày nào ta cũng sẽ đến đây mở sạp. Ngươi xem nó đi nè, yêu thú này ta nuôi, nó đặc biệt là tham ăn, ta phải kiếm đủ khẩu phần cho nó đấy!"

Tiểu thú tức giận phun khói, hừ hừ cắn cậu.

Nữ sinh bị cậu chọc cười, còn bị tiểu thú đâm trúng điểm manh, dồn dập cầm bông tai mua được đảm bảo giúp cậu tuyên truyền.

Hàng hoá bày ra không bao lâu thì bán hết, chỉ ngoại trừ mấy đôi đặc biệt đẹp nhưng giá "chát", Diệp Chi Châu đối với chuyện này hết sức hài lòng, sau này ngày nào cũng đặt mấy đôi giá trên trời kia ở những chỗ dễ thấy nhất.

Ba ngày sau, vai chính nhập học, thời gian báo danh của Hiền Võ học viện cũng vừa vặn kết thúc. Cậu thu hồi sạp hàng, đếm số tiền thu được từ việc bán sạp và nặc danh gửi đồ tới phòng đấu giá, thổ hào mua một cửa hiệu hai tầng, mặt tiền trên phố, cách Hiền Võ học viện chỉ một con phố, bắt đầu bán ra đồ trang sức bản giới hạn.

Một tháng sau, nữ chủ thứ nhất Hồng Âm liền tới đầu tiên.

Hồng Âm, võ giả Địa giai Bát cấp, là lão sư mới nhậm chức ở Hiền Võ học viện, tướng mạo phổ thông vóc người nóng bỏng, thiết lập ngự tỷ.

Đảo qua tư liệu trong đầu, Diệp Chi Châu cười cười tiến lên đón, chào hỏi: "Cô nương muốn cái gì? Loại hình trang sức gì ta cũng có, đảm bảo có thể khiến cô nương hài lòng."

"Ồ?" Hồng Âm mắt hàm ý cười liếc mắt nhìn cậu một cái, giơ tay làm thủ thế móc mắt: "Gần đây có một học viên cả ngày đều tiếp cận ta, rất là phiền, có loại ám khí hình trang sức không? Tốt nhất là loại có thể thủ tiêu người mà không bị phát hiện."

Lão sư, ý tưởng của ngươi rất nguy hiểm đó nha!

Đại khái đoán được thân phận của học viên kia, tinh thần cậu chấn hưng, dùng sức gật đầu: "Ám khí hình dạng trang sức đương nhiên là có. Thế nhưng, phong cách hơi lạnh lẽo cứng rắn, cô nương có để ý hay không?" Ám khí hình trang sức đều là cậu mò được từ trong kho hàng của Tử Kim vệ, toàn bộ đều là trân phẩm, có thể gϊếŧ người trong vô hình. Nếu như vị nữ chủ này mua về, sau không cẩn thận dùng thứ đồ chơi nhỏ này gϊếŧ chết vai chính... Hình ảnh quá đẹp, không nhịn được chảy nước miếng!

"Thật sự có?" Hồng Âm cau mày, đột nhiên lườm cậu một cái, thở dài: "Đánh cược thua rồi. Aizzz, xem ra trang sức này không muốn cũng phải mua rồi."

Diệp Chi Châu từ trong ảo tưởng tốt đẹp đi ra, nghi nhờ nháy mắt hai cái.

"Tiểu lão bản chớ có để ý. Học trò của ta cùng ta đánh cược, nói trang sức ngươi bán rất đầy đủ, muốn dạng gì cũng có. Ta không tin, nên cùng nàng đánh cược, còn đáp ứng nếu thua sẽ mua trang sức cho nàng. Ngươi xem, giờ ta thua rồi." Hồng Âm cười bất đắc dĩ, trong mắt mang theo chút sủng nịnh, nói rồi quay đầu cao giọng hô với bên ngoài: "Được rồi, chớ có né đi, tiến vào đây mau, thích cái nào thì ta mua cho ngươi."

"Âm Âm là tốt nhất nha!" Thiếu nữ thân hình cao gầy, búi tóc trên đầu gọn gàng xinh đẹp cười khẽ bước vào, thân mật kéo cánh tay Hồng Âm phất phất tay với Diệp Chi Châu: "Chào tiểu lão bản, ta nghe nói ngươi nơi này có vài bộ trang sức bán giá trên trời, ta có thể xem một chút không?"

Cao gầy, thích cười, vô cùng giàu có, còn mặc y bào võ giả ám kim, dung mạo không hề tầm thường, là hoa khôi ban sơ cấp kiêm nữ thần toàn học viện Hiền Võ, nữ chủ thứ hai, trưởng tôn nữ Cơ gia – đỉnh cấp thế gia tại hoàng thành, Cơ Mộng Tuyết.

Quá tốt, một lần dụ được hai vị nữ chủ!

Cậu gật gật đầu, từ sau quầy lấy ta mấy ái hộp và hai tấm thẻ tinh thạch, cười nói: "Đồ trang sức ở đây, hai vị cứ từ từ xem. Mặt khác, cách 7 ngày, bản điếm sẽ tổ chức một ngày hội kể chuyện, hội viên có thẻ liền có thể tham gia miễn phí. Đây là thẻ hội viên, hi vọng đến lúc đó, hai vị sẽ nể mặt mà đại giá quang lâm."

Cơ Mộng Tuyết đặt lực chú ý lên trang sức, căn bản không có chú ý tới thẻ tinh thạch, ngược lại Hồng Âm cảm thấy có hứng thú, cầm một cái lên nhìn: "Hội kể chuyện? Là kể chuyện gì?"

"Chuyện xưa loại gì cũng có, chỉ cần ngài ưa thích."

"Có chuyện khủng bố một chút không? Đến lúc đó, ta muốn mang bạn gái tới nghe, ngươi hiểu..."

"... Có." Lão sư ngươi thật âm hiểm!

"Vậy thì tốt, thời điểm đó nhất định ta sẽ đến."

Cơ Mộng Tuyết rất nhanh lựa chọn được đồ mình thích, Hồng Âm lén hướng cậu làm một thủ thế bảo mật, trả tiền rồi ôm hộp trang sức, nắm tay Cơ Mộng Tuyết rời đi.

Diệp Chi Châu thu tiền cẩn thận, hơi nghi hoặc cuộn cuộn lọn tóc, trong lòng luôn cảm thấy không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào đây... Ánh mắt đảo qua bảng tuyên truyền đặc biệt chế ra vì hội kể chuyện, linh quang trong đầu loé lên, cậu kinh hô thành tiếng: "Mang bạn gái?" Hồng Âm là nữ, mang bạn gái tới là sao? Đây rốt cuộc là vô ý nói sai hay là... Mới vừa rồi, xác thật Cơ Mộng Tuyết với Hồng Âm rất thân mật với nhau... Không đúng không đúng, có thể là bạn thân thì sao? Hình ảnh Khương Nguyệt và Khương Vân đột ngột hiện lên, cậu vuốt mặt, không muốn tiếp tục đoán nữa.

Nếu như là thật... Vậy hoá ra, vai chính thế giới này thật ra là thích thu thập hoa bách hợp mỹ lệ thơm hương sao?

Sau khi Hồng Âm và Cơ Mộng Tuyết tới được một tuần, hai vị nữ chủ khác là Liên Hoa và Ngao Phượng cũng xuất hiện. Diệp Chi Châu nhân cơ hội liền chào mời thẻ hội viên và hội kể chuyện. Lại thêm một tuần nữa, vai chính – đã bị phế đi linh kiện – mang theo một em gái mặt tròn chạy tới vung tiền ở cửa hàng của cậu, cậu cũng như thường lệ đưa thẻ hội viên, trong lòng thì mong ngóng em gái bên cạnh sớm ngày tỉnh ngộ mà rời bỏ vai chính.

Một tuần trôi qua, Diệp Chi Châu sửa sang xong bản thảo, liếc mắt nhìn bên dưới thấy bốn vị nữ chủ và Liên Dực Chính bồi em gái cuối cùng cũng đến đủ, tự tin sờ sờ lớp nguỵ trang trên mặt, vỗ vỗ miếng gỗ bắt chước kinh mộc đường, mỉm cười: "Ngày hôm nay, chúng ta không nói đến "Võ Thánh bá đạo yêu ta", cũng không kể chuyện ngược luyến 10 năm mới đoàn tụ. Đương nhiên, ta cũng không kể chuyện trở về quá khứ làm bá chủ... Mọi người bình tĩnh, không nên nóng nảy, hôm nay chúng ta kể chuyện xưa tương đương thực tế, gọi là ngược chết tra nam, hi vọng mọi người ưa thích."

Nhóm nữ chủ ánh mắt sáng lên, còn vai chính thì lặng lẽ nhíu lông mày.

Diệp Chi Châu dùng dư quang liếc gã, âm thầm cười lạnh, ho khan một tiếng rồi mắt đầu kể.

Ngày xửa ngày xưa a, có một vai chính rất vô dụng, đột nhiên có một ngày bắt được một quyển tà công, nháy mắt liền biến thành một thiên tài. Sau khi thực lực tăng vọt, gã đầu tiên là huỷ dung mạo hôn thê, tiếp theo chiếm chiếm đoạt thuần khiết của một đôi hoa tỷ muội. Thi vào được học viện đỉnh cấp cũng không chuyên tâm học tập, trái lại, bên này hống hống hoa khôi lớp, bên kia thông đồng lão sư, rảnh rỗi thì thả thính em gái khác, tay trái ôm Đại tiểu thư, tay phải ôm cao lãnh mỹ nhân, ngày tháng trôi qua êm đềm. Về sau, tất cả là vì bộ công pháp kia, nên đám em gái tất cả đều khăng khăng một mực với gã, một chút cũng không thèm để ý bản thân chia sẻ nam nhân với người khác.

Các nữ sinh nghe đến đó đều nổi giận, dồn dập nguyền rủa tra nam không được chết tử tế, mà đám em gái bị lừa gạt quá ngu ngốc. Vai chính nghe được thì mừng thầm trong lòng, liền phát tiền thưởng cho Diệp Chi Châu.

Đã từng tiếp xúc với vai chính là Hồng Âm và Cơ Mộng Tuyết thì suy nghĩ mấy đoạn nội dung trong lời kể, liếc mắt nhìn nhau, dư quang đảo qua Liên Dực Chính trong góc, ý vị thâm trường ho khan hai tiếng, cúi đầu uống trà.

Ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng, Diệp Chi Châu nhấp ngụm trà mới nói tiếp: "Đương nhiên, loại chuyện lợi dụng ngoại lực để đạt được thành tựu, cái gọi là ái tình viên mãn nhất định là không thể lâu dài. Các cô nương, ái tình là không thể chia sẻ, một đời một thế một đôi người, tương lai như vậy có ai là không ngóng trông?"

Thánh nữ Liên Hoa mang khăn che mặt ngồi ở một góc, trong nháy mắt hơi hoảng hốt, sau đó dần kiên định lên: "Đúng vậy, nam nhân dựa vào cái gì mà có thể thú được nhiều thê tử, nữ nhân lại không thể chống đối? Có vài nữ nhân thậm chí cả đời là bị thân phận trói buộc, ngay cả ái tình cũng không thể có được, rất không công bằng. Giáo điều này đó, tất cả đều là thuốc độc, dần dần ăn mòn tự do và linh hồn của chúng ta."

[Liên Hoa cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Hồng Âm đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn Liên Dực Chính đen mặt ngồi trong góc, lành lạnh lên tiếng: "Đúng vậy, nhất là nam nhân thông đồng khắp nơi còn tự cho là lãng tử, các cô nương không ngừng phá, gã còn tưởng chính mình tiêu sái lắm đây. Thật buồn nôn!"

"Không thể để cho loại đấy đẻ trứng được!" Cơ Mộng Tuyết nhỏ giọng bổ sung, nhận được nụ cười và ánh nhìn của Hồng Âm.

[Hồng Âm, Cơ Mộng Tuyết cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Liên Dực Chính mặt chợt đỏ chợt

tráng, hết sức khó coi, nhưng nghĩ tới bản thân đột nhiên xảy ra vấn đề về thân thể, liền biệt khuất đè nén tức giận.

"Trên đời còn có loại nam nhân này?" Lông mày anh khí của Ngao Phương hơi nhíu lại, hừ hừ cười: "Ngao Phượng ta ngược lại nhìn không lọt loại rác rưởi đấy. Coi như là Đại tiểu thư trong truyện kia bị mất trong sạch thì thế nào? Tự ta có thể nuôi sống chính mình, thực lực cũng đủ, đến lúc đó gϊếŧ chết tra nam, tự mình tiêu dao qua ngày."

[Ngao Phượng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Lần đầu tiên dùng ngôn từ gây xích mích đã thu được hiệu quả tốt như vậy, Diệp Chi Châu hết sức hài lòng, bận rộn trấn an một vài em gái táo bạo đang bốc hoả, chờ các nàng yên tĩnh rồi cặn kẽ kể nốt phân đoạn ngược tra còn thiếu.

Hội kể chuyện kết thúc mỹ mãn, các nữ sinh ai nấy cũng đều hăng hái vô cùng, Liên Dực Chính thì vẫn luôn trầm mặt, trước khi rời đi còn mặt mày âm trầm liếc nhìn Diệp Chi Châu một cái.

Diệp Chi Châu coi như không thấy, chỉ chờ lúc Hồng Âm đi ngang qua thì kéo nàng lại hỏi nhỏ: "Áo bào đen kia chính là học viên của ngươi? Gã tên là Liên Dực Chính?"

"Chính là gã." Hồng Âm cau mày, trong mắt không nén nổi ghét bỏ: "Nhân phẩm học viên này có chút vấn đề, ngươi như thế nào lại hỏi đến?"

Diệp Chi Châu cẩn thận quan sát chung quanh, hạ thấp giọng giải thích: "Thực không dám giấu giếm, chuyện kể hôm nay chính là ta lấy linh cảm từ gã. Trước ta có một vị thân thích đến từ hoàng thành, nói một vài sự tình của gã, hơn nữa lúc trước ngươi có nói... Ngươi và Mộng Tuyết vẫn nên cẩn trọng một chút, ta cảm thấy gã không phải người hiền lành gì, mới vừa rồi ánh mắt gã liếc ta cũng đáng sợ lắm."

Hồng Âm kinh ngạc: "Nửa đoạn truyện vai chính huỷ dung hôn thê, chiếm đoạt thuần khiết tỷ muội nhà người ta là chuyện thật sự đã xảy ra? Liên Dực Chính làm ra sao?"

"Đã xảy ra, thế nhưng không thành, đôi tỷ muội kia trùng hợp được thân thích ta cứu được." Cậu dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Đôi tỷ muội kia tên là Khương Nguyệt và Khương Vân, là người Liễu Châu, trong nhà từng có một vị hiền thánh, ở quê nhà rất có tiếng, sau khi nghe ngóng có thể hỏi thăm một chút. Còn có, Liên Dực Chính kia còn từng nỗ lực chiếm tiện nghi của một vị nữ tộc trưởng trẻ trung xinh đẹp, sau đó bị thôn dân phát hiện, đánh một trận rồi quăng ra ngoài... Lúc gã đến báo danh, có phải trên người có dấu tiên thương?"

Hồng Âm trầm mặt, phẫn nộ vỗ bàn: "Lẽ nào có lý đó! Vốn tưởng rằng chỉ là một nam nhân hơi hoa tâm một chút, không nghĩ tới hoá ra lại hư hỏng như vậy. Học viện sao lại thu loại cặn bã như vậy? Quan phủ sao không quản tên hung đồ đó?"

Cơ Mộng Tuyết còn đang xem trang sức một bên, bị tức giận hiếm có của nàng kinh động, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao lại tức giận thế?"

"Quay về thì kể cho ngươi." Hồng Âm biểu tình hoà hoãn, sờ sờ mái tóc của nàng, nhìn Diệp Chi Châu tiếp tục hỏi: "Các vị cô nương kia không có báo quan sao? Chỉ cần báo quan, ta có thể nhượng học viện cho gã nghỉ học."

"Sao có thể báo quan được? Không bằng không chứng, hơn nữa gã còn là người Liên gia... Có người Chi gia là giáo huấn, ai dám đắc tội Liên gia? Huống chi, Liên Dực Chính bây giờ là tư chất Thiên giai cộng thêm thân thể võ tinh thuần khiết, một thiên tài như vậy, người phía trên dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết phải làm sao, chỉ có thể kêu người xung quanh cẩn trọng một chút." Diệp Chi Châu tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài nói: "Hơn nữa ta cũng chỉ là nghe nói, các ngươi nên chú ý nhiều một chút, hôm nay ta kể chuyện này, chính là để nữ sinh các ngươi cảnh giác thêm trong lòng."

"Ngươi là có lòng." Hồng Âm nghe vậy cũng bất đắc dĩ: "Làm sao cố tình lại là thân thể võ tinh thuần khiết, lão Cổ trong học viện... aizzz..."

Cơ Mộng Tuyết nhìn người này, lại nhìn người kia, không nhịn được cười: "Ôi chao, các ngươi sầu cái gì a? Quên mất nhà ta là cái gì rồi sao? Một Liên gia nho nhỏ mà thôi, nếu như gã thật sự phạm lỗi, coi như là mười cái Liên gia cũng che không nổi. Còn có cái gì thân thể võ tinh thuần khiết, loại tư chất này dù hiếm, cũng không có hiếm như Thiên Thánh giả. Được rồi Âm Âm, chớ có phiền lòng, ngươi như vậy ta còn đau lòng hơn."

[Cơ Mộng Tuyết cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ ba đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu quay đầu nhìn nàng, tâm tư trong đầu bay loạn. Cơ gia, siêu cấp đại gia tộc của Hoa quốc, mỗi đời đều sẽ có một Thiên Thánh giả... Lẽ nào, người yêu là người nhà Cơ gia này?

.........