Dịch: Kogi
Sau khi tuyết ngừng rơi, An Minh Hối liền cùng Xích Nha thong thả đi lêи đỉиɦ núi như đang tản bộ, thực ra đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đi con đường này, thậm chí còn có thể nói là đã quá quen thuộc.
Anh ngẩng đầu nhìn đỉnh núi ở ngay trước mặt mình, bất lực nói: "Dù ngươi thích ngọn núi này đến mấy đi nữa cũng không đến mức cứ dăm ba bữa lại phải lên đi dạo một vòng chứ."
An Minh Hối chưa nói xong, Xích Nha đã giơ ngón tay chỉ thẳng vào chỗ cao nhất trên đỉnh núi, phấn khởi nói: "Ta muốn giao phối với hồ ly bự ở đó!"
"..." Lại một lần nữa cạn lời, anh luôn lấy làm khó hiểu vì mức độ nhiệt tình thái quá và những ý tưởng lạ lùng của Xích Nha trong chuyện này, "Đừng có quậy."
Nhưng ngoài chuyện này ra, An Minh Hối cũng biết lý do tại sao Xích Nha lại thích ngọn núi ấy, dù sao đây cũng là nơi có ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Sáng sớm hôm nay, sau khi khôi phục trí nhớ, Xích Nha từng thuận miệng nói một câu: Rất nhiều người trên tiên giới đều vô cùng ngoan cố, nếu không dạy dỗ tử tế thì sẽ không chịu dừng tay.
Mấy năm nay dây dưa với người tiên giới, coi như anh đã hiểu một cách sâu sắc câu nói này.
Lần đầu tiên đặt chân đến ngọn núi tuyết này là năm thứ hai kể từ khi bọn họ rời khỏi khu rừng, lúc đó bọn họ bị tiên giới truy đuổi bất ngờ nên không phản ứng kịp, cả hai đều bị thương nhẹ, sau khi giải quyết xong đám truy binh thì đi vào ngọn núi tuyết này.
Đã mấy năm trôi qua nhưng An Minh Hối vẫn nhớ như in cảnh tưởng lúc đó, mặc dù ban đầu không chống đỡ được vì bị tập kích đột ngột, nhưng cũng chỉ giằng co trong một khoảng thời gian rất ngắn. Khi đó anh chỉ bị trầy chút da, xử lý sơ qua là ổn, nhưng phản ứng của Xích Nha thì cực kì...
"Chảy nhiều máu quá, có phải hồ ly bự đau lắm đúng không?" Xích Nha cẩn thận đỡ cánh tay bị thương của An Minh Hối, nhẹ nhàng như thể hơi mạnh tay là anh sẽ tệ hơn, cậu sợ đến mức chỉ chực khóc: "Xin lỗi, xin lỗi, ta không chú ý đến bọn họ...Ngươi mau nằm xuống đi, trước hết phải cầm máu đã, còn phải băng bó nữa..."
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần lo lắng thế đâu." Không phải anh nói thế để trấn an Xích Nha mà sự thật đúng là như vậy. Miệng vết thương không quá nghiêm trọng, hơn nữa anh còn là yêu quái, tốc độ tự lành nhanh hơn người thường rất nhiều, dù có mặc kệ thì cũng chỉ cần vài ngày là lành hẳn.
Trong khi đó bắp chân Xích Nha bị phép thuật cắt một đường sâu hoắm, tuy không dài nhưng vết thương rất sâu, liên tục có máu rỉ ra từ đó, vì cậu đang mặc đồ đỏ nên không nổi bật lắm nhưng cũng không thể khiến người ta dễ dàng bỏ qua.
An Minh Hối định xử lý vết thương cho Xích Nha trước, nhưng Xích Nha cứ như bị ma nhập, vừa giữ bả vai và cánh tay không bị thương của anh, vừa trài một tấm thảm dày ra trước mặt, còn mình thì quỳ trên nền tuyết, bắt anh nằm xuống gối đầu lên đùi mình, líu ríu lẩm bẩm: "Không được, không thể, nếu bị thương mà không xử lý ngay thì sẽ chết, hồ ly bự không được chết, nhất định không được."
"Xích Nha? Ta thực sự không sao, ngươi cầm máu cho mình trước đi đã." An Minh Hối bị kéo nằm xuống, thấy tâm trạng của Xích Nha không ổn lắm nhưng lại cực kì cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương của anh, anh biết giờ mình có nói gì cũng vô ích, thà rằng cứ theo ý đối phương, mau chóng xử lý vết thương nhỏ này cho xong đi.
Sau khi xử lý xong vết thương trên cánh tay, An Minh Hối vừa ngồi dậy đã thấy chỗ Xích Nha quỳ thấm đỏ một mảng máu tươi, lại ở ngay trên nền tuyết trắng nên nhìn mà phát hoảng.
"Ngươi ngồi vào đây, để ta xử lý vết thương trên đùi giúp ngươi." Thấy Xích Nha vẫn còn do dự, An Minh Hối liền nói: "Nhanh lên, không thì ta sẽ giận đấy."
Bị anh dọa sợ, lúc này Xích Nha mới dè dặt ngồi lên thảm, vành mắt ửng đỏ, sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt An Minh Hối, liên lục lí nhí lặp đi lặp lại một câu: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Lúc đó anh cảm thấy dáng vẻ Xích Nha bị dọa đến mất hồn mất vía hơi đáng thương, nhưng cũng có chút buồn cười, anh vừa băng bó vết thương cho cậu vừa nói không sao, mình không tức giận.
Sau đó gió tuyết nổi lên, anh cõng hổ con đi đứng bất tiện đi tìm một hang núi, sau khi bày một số phép thuật ở cửa hang thì coi đây là điểm dừng chân tạm thời, anh nhìn thiếu niên chẳng mấy khi yên tĩnh được một chốc đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, cười chọc ghẹo: "Trước khi vết thương lành hẳn, tốt nhất là ngươi phải ngoan như bây giờ, không được tự ý đi lại, cũng không được biến về hình thú, nếu không nhỡ vết thương rách ra ta lại phải bôi thuốc băng bó lại giúp ngươi."
"Ta biết rồi." Xích Nha khẽ đáp lại, sau đó rón rén kéo vạt áo anh tựa như sợ anh bỗng dưng biến mất: "Nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ta sẽ bảo vệ hồ ly bự, ngươi đừng giận nữa được không?"
"Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã." Lau giọt nước mắt đang đọng ở vành mắt thiếu niên, An Minh Hối ôn hòa nói, "So với ngươi vết thương của ta chỉ là vết thương nhỏ, chuyện bé bằng hạt vừng sao phải rơi nước mắt? Trời cũng không còn sớm nữa, ngủ một giấc đi."
Huống hồ vết thương của Xích Nha trông thì đáng sợ nhưng thực chất cậu cũng không phải người thường, chút thương thế này chẳng mấy cũng khép lại ngay, còn những kẻ cố gắng truy bắt bọn họ đều bị Xích Nha chém gϊếŧ gần hết, cái giá phải trả đắt hơn bọn họ rất nhiều.
Đêm hôm ấy Xích Nha ngủ không yên giấc, ban đầu cứ mở to mắt nhìn An Minh Hối, nếu không phải anh phát hiện ra, giơ tay qua vuốt mắt cậu thì chắc con hổ ngốc này sẽ nhìn chằm chằm suốt đêm mất.
Mặc dù sau đó bị anh che mắt nhưng Xích Nha vẫn không nỡ ngủ, mãi đến lúc rạng sáng mới thϊếp đi vì mệt quá.
Sáng sớm, An Minh Hối tỉnh giấc vẫn thấy Xích Nha đang ngủ say, anh liền nhẹ nhàng đứng dậy ra ngoài hang săn thú, không đánh thức Xích Nha có vẻ yếu ớt hơn bình thường vì mất máu nhiều.
Ở nơi lạnh giá này có rất ít động vật sinh sống, vì vậy mặc dù săn thú là một việc quá đỗi đơn giản với một con yêu quái, nhưng An Minh Hối vẫn mất kha khá thời gian mới bắt được hai con thỏ. Anh và Xích Nha một là yêu quái, một là linh thú trên trời, vốn dĩ không cần phải ăn uống, nhưng anh nghĩ hôm qua hổ con bị thương, trông có vẻ bị hoảng sợ nữa, vì vậy nấu một bữa ngon bồi bổ cũng tốt.
Nhưng lúc anh xách hai con thỏ đã xử lý xong xuôi về hang thì lại thấy Xích Nha đang ôm chiếc áo khoác anh đắp lên người cậu trước khi đi, vẻ mặt hoang mang bất an nhìn chằm chằm về phía cửa hang, nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hồ ly bự, hồ ly bự...Đừng bỏ mặc ta...Ta biết lỗi thật rồi...Về đây đi được không..."
Khi anh xuất hiện trong tầm mắt Xích Nha, Xích Nha lập tức mở to hai mắt, trông có vẻ đang định đứng dậy chạy qua ôm anh, nhưng không hiểu sao cậu bỗng khựng lại, tiếp tục ôm quần áo của anh ngồi yên tại chỗ, tội nghiệp nhìn anh nói: "Hồ ly bự, hồ ly bự lại đây ôm ta được không, ta sẽ nghe lời, không đi lại, không biến về nguyên hình..."
An Minh Hối chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn lập tức thả con thỏ xuống đi tới ôm hổ con sợ đến mức toàn thân run rẩy vào lòng: "Thế này là sao hả? Ta chỉ đi bắt hai con thỏ thôi mà, sao ngươi đã khóc thế này rồi?" Thấy cấm chế ở cửa động không bị tổn hại gì, không giống như là có người từng đi qua đây.
"Meo áu... Hôm qua ta phạm lỗi, ngươi nói ta không được đi, còn nhân lúc ta ngủ biến mất." Xích Nha vòng tay ôm chặt eo anh, ra sức ngửi mùi trên người anh, dường như như chỉ có làm như vậy mới tìm lại được cảm giác an toàn đã mất: "Ta cứ tưởng, tưởng là ngươi đi rồi, còn không cho ta đi tìm ngươi..."
Rõ ràng từ khi gặp nhau đến giờ đã chung sống với nhau một thời gian dài, nhưng mãi đến lúc này, An Minh Hối mới buộc phải thừa nhận lần này mình thua nhân vật chính thật rồi.
Sở hữu sức mạnh khiến cả tiên lẫn yêu đều phải khϊếp sợ, nhưng hàng ngày vẫn lẽo đẽo bám theo một con hồ yêu, phơi bụng xin âu yếm, chỉ vì anh hơi trầy da mà lo lắng như trời sắp sập đến nơi, tưởng là anh bỏ rơi mình mà dù hoang mang lo sợ đến cực độ, vậy mà vẫn nhớ rõ yêu cầu anh chỉ tiện miệng nói ra, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
"Ngươi đường đường là Bạch Hổ tiên quân tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà lại khóc nhè như con mèo thế này." Kể ra thì có là là do phương pháp giáo dục của anh có vấn đề, sao có thể dùng cách nuôi dạy trẻ con để áp dụng với một con hổ cơ chứ: "Huống hồ đạo lữ của ta không thể là một con quỷ khóc nhè được."
Để trấn an hổ con, An Minh Hối cúi xuống, lần đầu tiên chủ động hôn cậu, thậm chí còn vươn lưỡi vào thăm dò miệng đối phương trước khi cậu kịp hoàn hồn, dịu dàng vuốt ve chơi đùa đầu lưỡi ấm áp.
Đôi mắt xanh lam pha màu xám tro của Xích Nha trợn tròn, sau khi ý thức được tình hình thì sợ hãi lập tức thay bằng sung sướиɠ, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của An Minh Hối, không ngừng liếʍ mυ"ŧ quấn quýt anh.
Hồi lâu sau nụ hôn dài này mới kết thúc, Xích Nha vẫn hơi lưu luyến, túm vạt áo An Minh Hối chờ mong hỏi: "Hồ ly bự, có phải ban nãy ngươi nói ta là đạo lữ của ngươi không vậy?"
"Tạm thời coi là vậy đi, sao bây giờ tự nhiên ngươi lại tinh nhanh thế." Anh mỉm cười xoa đầu Xích Nha, vuốt mượt mái tóc màu bạc của cậu: "Được rồi, thỏ vẫn đang ở cửa hang kìa, buông ta ra để ta đi nướng thịt thỏ cho ngươi ăn nhé?"
Thiếu niên bị niềm vui bất ngờ rơi trúng đầu sao còn nghĩ đến thỏ, vừa nghe anh nói muốn đi liền nắm chặt tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh vừa khóc xong còn hơi đo đỏ, khuôn mặt bình thường trông xinh xắn đáng yêu giờ lại có nét mơ màng, vừa nhìn đã khiến người ta nổi lên dự cảm không lành.
"Không muốn ăn thỏ, ta muốn ăn thứ đó của hồ ly bự trước, ta muốn hồ ly bự giao phối với ta!"
Hồ ly bự: "..."
Xích Nha cực kì cực kì đam mê giao phối, đây là điều không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Còn đối với An Minh Hối, đây quả thực cũng không phải chuyện gì tồi tệ đáng bị tránh né, những người yêu nhau muốn gần gũi nhau hơn, ham muốn vừa phải lại càng không còn gì phải bàn cãi.
Nhưng tính từ "vừa phải" này vô cùng quan trọng.
Thực ra vừa bước chân vào hang núi này An Minh Hối đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đồng thời lại một lần nữa cảm thấy khó hiểu vì ham muốn vô độ của hổ con nhà mình.
An Minh Hối ngồi trên thảm, ngoài cửa hang gió tuyết rít gào, còn trong hang lại tràn ngập hơi thở mờ ám, thiếu niên khỏa thân đang cúi người vùi đầu vào giữa hai chân anh say mê liếʍ mυ"ŧ dương v*t dựng thẳng.
Xích Nha dùng tư thế của động vật giống cái chuẩn bị giao phối với giống đực ghé vào giữa hai chân anh, cặp mông vểnh lên thật cao, một chiếc đuôi trắng dài mảnh mọc ra từ xương cụt của cậu, uốn thành độ cong không tưởng đâm vào khe mông, làm động tác đâm rút khiến người ta vừa nhìn đã mặt đỏ tim đập.
"Mùi vị của hồ ly bự..." Thiếu niên vùi đầu giữa hai chân anh, đôi tai thú tròn trịa trên đỉnh đầu thỉnh thoảng lại rung rung, trong lúc liếʍ mυ"ŧ thỉnh thoảng còn nghe cậu rêи ɾỉ, "Thích quá..."
Từ góc độ của An Minh Hối, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt say mê không chút giấu giếm của Xích Nha, biểu cảm này đã không còn xa lạ đối với anh, nhưng mỗi khi bắt gặp vẫn ít nhiều cảm thấy mất tự nhiên, thỉnh thoảng còn bất giác hoài nghi rốt cuộc mình là hồ yêu hay bạc hà mèo.
"Được rồi." Nghe tiếng nước lép nhép thỉnh thoảng vang lên, An Minh Hối không kìm được mở miệng ngăn lại.
Làm trơn thế này phải nói là quá đủ.
"Nhưng ta muốn ăn nữa cơ... Meo áu..." Xích Nha vẫn ngậm thứ đó, ngẩng mặt lên trông chờ nhìn anh, tiếng nói phát ra khá mơ hồ, khi nói khoang miệng cậu rung nhẹ khiến da đầu anh tê dại: "Chỗ này của hồ ly vừa nóng vừa cứng, ngon lắm."
"Hồ ly vội à? Vậy ta không ăn nữa."
Dứt lời, Xích Nha ngoan ngoãn ngẩng đầu, nằm ngửa xuống đất, hai đùi tự động mở thành hình chữ M, để lộ miệng huyệt đang ngậm chóp đuôi của mình cho An Minh Hối thấy.
"Nhanh lên, ta đã tự chuẩn bị xong rồi đó." Trên khuôn mặt hồng hào của Xích Nha là nụ cười rạng rỡ, mắt nhìn chăm chăm vào dương v*t bóng loáng mình vừa mới liếʍ: "Hồ ly bự mau rút đuôi ra cho ta, rồi nhét của ngươi vào đi."
An Minh Hối ho khan một tiếng, vươn tay rút chiếc đuôi đang cắm trong miệng huyệt ra, cúi người đem vật kia của mình cắm vào miệng huyệt mềm mại ấm nóng đến tận gốc.
"A a..." Xích Nha rêи ɾỉ, hai chân lập tức quấn vào eo anh, mặt càng ngày càng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Sướиɠ quá... Hồ ly bự... A a... Sờ đuôi ta được không..."
Vừa nói, chóp đuôi vẫn còn ẩm lướt liền dịch đến gần tay anh, làm nũng cọ nhẹ vài cái rồi luồn luôn vào lòng bàn tay như chờ được âu yếm.
Mỗi lần cắm vào, An Minh Hối đều có thể cảm nhận được thịt non bên trong chèn ép, chiếc đuôi trong lòng bàn tay cũng không yên phận, anh bất lực thở dài rồi đáp ứng yêu cầu của Xích Nha, nhẹ nhàng tuốt chiếc đuôi linh hoạt mà nhạy cảm.
Ngay lập tức, tiếng rên ngọt ngào của Xích Nha càng trở nên phóng túng hơn, hai đùi không tự chủ được kẹp chặt hông anh, miệng kêu gào: "Ư a a... Hồ ly bự, hồ ly bự... Chỗ đó thích quá, cắm chỗ đó nữa đi..."
Làm chuyện đó tất nhiên là sẽ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, An Minh Hối đương nhiên cũng rất thoải mái, nhưng anh vẫn cảm thấy kinh ngạc vì Xích Nha tiếp nhận nó một cách quá dễ dàng, dù sao đối phương cũng chưa từng tỏ ra ngại ngùng hay khó chịu với chuyện ấy.
Trái lại thỉnh thoảng bị anh thơm nhẹ lên tai thì sẽ đỏ mặt vùi vào lòng anh.
"Kêu lớn tiếng như vậy, không thấy xấu hổ à?" Vừa lắc eo cắm rút An Minh Hối vừa trêu Xích Nha.
"Ha a, a, tại sao phải xấu hổ chứ, meo áu... Chuyện thoải mái như thế này..." Mắt Xích Nha ngấn lệ vì động tác mạnh mẽ của anh, tuy cậu trả lời giật cục, nhưng lại vô cùng thản nhiên, đồng thời không ngừng chuyển động hông phối hợp với động tác của anh: "Muốn nữa, muốn sâu hơn nữa, a a... Hồ ly bự..."
Không biết có phải thể chất của Xích Nha tương đối nhạy cảm hay không, mà mỗi lần An Minh Hối cắm mạnh vào, cậu sẽ tràn ra một ít nước mắt sinh lý, đến tiếng kêu cũng mang theo giọng mũi nghẹn ngào. Nhưng khi An Minh Hối thấy cậu khóc đáng thương quá, định thả chậm động tác lại, cậu sẽ lại quấn lấy hồ ly bự đòi mạnh hơn, nhanh hơn.
Bị anh cắm vào hậu huyệt, tuốt đuôi, Xích Nha chẳng mấy chốc đã bật khóc bắn ra, đuôi kích động vẫy liên hồi.
An Minh Hối cảm thấy hạ thân bị hậu huyệt lên cao trào thít chặt nhưng anh vẫn giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm rút ra cắm vào, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ cái tai rung rung của Xích Nha, lưỡi đảo một vòng trong vành tai cậu, khẽ cười nói: "Thế này thì sao? Cũng không thấy xấu hổ ư?"
"A a a... Hồ ly bự hồ ly bự..." Vẫn đang trong dư vị cao trào, đột nhiên bị liếʍ lỗ tai như vậy khiến Xích Nha bị kí©h thí©ɧ đến mức duỗi thẳng ngón chân, giơ tay lên ôm chặt cổ An Minh Hối, dương v*t đằng trước bắt ra từng luồng dịch nóng hổi, dính ướt bụng hai người.
Hậu huyệt đang ôm trọn dương v*t của anh càng thít chặt hơn sau khi bị kí©h thí©ɧ, thịt non bị ma sát sưng đỏ bên trong không ngừng đè ép thằng nhỏ của anh, An Minh Hối lơ là một cái đã bị cậu hút bắn ra.
An Minh Hối nhìn thiếu niên chẳng mấy khi ngoan ngoãn ôm mình sau khi làʍ t̠ìиɦ xong giờ đang đỏ mặt vùi trong lòng mình, mỉm cười rút dương v*t chôn trong huyệt của cậu ra, nói: "Vậy hôm nay dừng lại ở đây nhé."
"Tại sao?" Xích Nha mới rồi còn xấu hổ nghe xong câu này lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mơ màng cùng nụ cười si mê khiến du͙© vọиɠ đối phương tăng cao: "Vừa bắt đầu thôi mà, còn làm thêm được mấy lần nữa."
Vừa dứt lời, An Minh Hối liền cảm thấy hạ thân mình bị thứ gì đó lông lá cuốn lấy, cúi xuống nhìn mới phát hiện ra là đuôi Xích Nha đã lặng lẽ quấn lên từ bao giờ, lúc này đang không ngừng tuốt động.
Vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau thân mật, Xích Nha thử dùng sức lật người đè anh xuống dưới, hai đùi dâʍ đãиɠ dạng hai bên hông anh, đuôi vẫn bao lấy thứ vừa tiết ra chưa kịp cương lại, nhìn từ góc độ của anh còn có thể thấy chất lỏng màu trắng chậm rãi chảy ra từ hậu huyệt chưa hoàn toàn khép chặt của Xích Nha.
"Hồ ly bự mệt sao? Vậy để ta tự làm cũng được." Xích Nha dùng cả tay lẫn đuôi vuốt ve chỗ đó, thầm thúc giục nó mau cương lên: "Nếu ta làm tốt thì có thể lại hôn tai ta được không?"
Đến khi hạ thân An Minh Hối bắt đầu dựng thẳng, Xích Nha vội vàng điều chỉnh tư thế và góc độ của mình, đỡ dương v*t của anh chống sau hậu huyệt mình rồi ngồi xuống.
"Méo áu... Hồ ly bự... Sướиɠ quá, thoải mái quá..."
Tiếng nước và tiếng da thịt va chạm không ngừng vang lên trong hang núi, thiếu niên vóc người thon thả dạng chân ngồi trên người một thanh niên khác, lần nào cũng đυ.ng mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của mình, sung sướиɠ đến thất thần, nhưng vẫn không ngừng động tác giao hợp một khắc nào.
An Minh Hối xoa nhẹ chiếc đuôi luồn vào tay mình, nhìn dáng vẻ động tình của Xích Nha, có linh cảm lần này e là mình lại không dứt ra được rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật kí công tác của hồ ly bự
Có lẽ là do kinh nghiệm và suy nghĩ của mình vẫn quá nông cạn.
Suy cho cùng hổ cũng vẫn là mãnh thú hệ ăn thịt.
Nhu cầu của Xích Nha với phương diện nào đó không nhắc đến nữa, nói ra... thực sự hơi đồi phong bại tục.