“Ngươi có muốn thử không?"
Hạ Du lắc đầu liên tục, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét, ai nhìn cũng thấy nàng không hề thích cá.
“Ngươi không thích cá à?”
Hạ Du lại lắc đầu, nghĩ một lúc, trước khi Diệp Nguyệt Như tiếp tục truy hỏi, nàng chủ động nói ra đáp án.
“Cũng không hẳn là không thích, chỉ là cá nướng không gia vị thì rất ghê.” Nói đến chữ “ghê”, mặt Hạ Du lộ rõ vẻ ghê tởm. Hai con cá nướng tanh mùi mà nàng ăn khi xưa là điều mà nàng không bao giờ quên được.
Mùi tanh đến mức chỉ cần ngửi thấy là nàng lại nhớ đến cái mùi vị đó, dạ dày liền cuộn lên, muốn nôn.
Trời biết nàng đã dùng bao nhiêu nghị lực để nuốt hai con cá đó xuống. Nàng thề rằng chưa từng ăn thứ gì dở hơn hai con cá tanh lòm lòm đất đó.
Ngay cả thuốc cũng không khó uống bằng mùi tanh đó.
Diệp Nguyệt Như tỏ ra hứng thú: “Ngươi đã từng ăn rồi à?”
"Ừm.”
“Ở đâu? Khi nào? Tại sao ta không biết?"
Hạ Du đáp: “Ta từng tự mình nướng cá, không có gia vị, mùi vị khó mà diễn tả."
Sau khi bỏ trốn khỏi Thiên Nguyệt Cung, đúng là có một khoảng thời gian dài nàng ta không biết Hạ Du sống ra sao, nên nàng ta cũng không thấy nghi ngờ.
“Ngươi yên tâm, tay nghề của ta rất tốt."
Hạ Du cố gắng cười gượng.
“Ta cũng đã lâu rồi không xuống núi. Sư muội, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi Giang Nam ngắm hoa trên hnhiều. Kể từ khi Hạ Du chết, thế giới của Diệp Nguyệt Như trở nên xám xịt, không còn chút màu sắc nào. Niềm vui duy nhất của nàng là ở lại Thiên Nguyệt Cung, ngồi trong hầm băng canh giữ thi thể của nàng ấy, thổ lộ hết tâm can với nàng ấy.
“Ngươi muốn đưa ta đến Giang Nam?" Hạ Du lập tức ngạc nhiên, nàng chỉ mới đến Giang Nam của thế giới này một lần, bèn nói: “Ta nhớ người trong giang hồ nói rằng các môn phái chính đạo đều tập trung ở Giang Nam, ngươi là cung chủ Thiên Nguyệt Cung, đi Giang Nam thật sự không sao chứ?”
“Sư muội lo lắng cho ta sao?"
Hạ Du không nói gì.
Quan tâm chắc chắn là có, vì dù sao Diệp Nguyệt Như cũng là mục tiêu của nhiệm vụ, không quan tâm thì không được. Nếu nàng chết, nhiệm vụ của nàng chắc chắn sẽ thất bại ngay lập tức.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Diệp Nguyệt Như là nữ chính, có lẽ không dễ chết như vậy. Dù sao Giang Nam vốn là đại bản doanh của Diệp Nguyệt Như.
Chỉ là bây giờ không biết còn như vậy nữa không.
Diệp Nguyệt Như không nghe thấy câu trả lời của nàng ấy cũng không tức giận, chỉ cần Hạ Du ngồi bên cạnh nàng, lòng nàng đã thấy yên ổn. Dù nàng ấy không muốn nhận nàng, nhưng chỉ cần Hạ Du chịu ở lại, nàng cũng có thể chịu đựng được.
Dù sao năm đó chính nàng đã tự tay gϊếŧ chết nàng ấy.
Hạ Du chắc chắn thất vọng về nàng đến tột độ, đến mức muốn chết, cũng là vì quá thất vọng, nên mới cố tình chết trong tay nàng.
Diệp Nguyệt Như đã không còn là bản thân của ngày xưa nữa.
Năm đó công lực của Hạ Du hơn hẳn nàng, làm sao nàng có thể đánh bại Hạ Du, lại còn một kiếm chính xác đâm vào tim nàng ấy?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất... Hạ Du đã cố tình buông xuôi.
Nàng đã cố ý để mình gϊếŧ chết nàng ấy.
Diệp Nguyệt Như vẫn mãi mắc kẹt trong quá khứ, không thể thoát ra. Sau nỗi hận thù là cảm giác tội lỗi sâu sắc, cảm giác tội lỗi đè nặng khiến nàng không thở nổi, cùng với sự tự trách nặng nề.
Bản chất thánh mẫu không dễ loại bỏ, nhưng sau loạt hành động của Hạ Du, Diệp Nguyệt Như đã thực sự hắc hóa. Tuy nhiên, phần thánh mẫu vẫn còn đó, và sau khi tự cho rằng mình đã khám phá ra chân tướng, nàng bóp méo tất cả mọi thứ. Sự căm hận dành cho Hạ Du biến thành nỗi áy náy sâu sắc.
Nàng thậm chí không còn bận tâm đến tất cả những tổn thương mà Hạ Du đã gây ra cho mình, tự tìm đủ mọi lý do để biện minh cho nàng ấy, tẩy trắng cho nàng ấy.
Trước kia, Diệp Nguyệt Như chỉ khao khát tự do, nhưng giờ đây, trong mắt nàng chỉ còn lại Hạ Du.
“Ta đã gặp Lý Thanh Thảo, cơ thể ngươi quá yếu, ta đã bảo nàng điều chế một số thuốc bổ xương cốt. Đến lúc đó ngươi mang theo, mỗi ngày ăn một viên, qua một thời gian, cơ thể ngươi sẽ khỏe lại.”
“Có đẳng không?”
“Ta biết ngươi không thích đẳng, yên tâm, ta đã cho thêm mật ong làm phụ liệu, chắc chắn sẽ có vị ngọt."
Hạ Du suýt chút nữa theo phản xạ nói lời cảm ơn, nhưng may mắn nàng kịp nuốt lại lời đó.
“Ta bắt đầu tin lời nàng nói rồi.”
"Ai?"
“Người nói ngươi là người tốt đó.” Hạ Du lấy hết can đảm, nhìn Diệp Nguyệt Như nói: “Chắc chắn trước đây ngươi là một người rất tốt, rất dịu dàng.”
Diệp Nguyệt Như nghiêng đầu nhìn nàng: “Vậy còn bây giờ, ta không tốt sao?"
“Tốt, nhưng ngươi chỉ tốt với mình ta.” Hạ Du nhỏ giọng nói.
“Ngươi muốn ta đối xử tốt với người khác nữa sao?"
“Ta không có ý đó!” Hạ Du cắn môi, nói: “Ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Mệt mỏi?
Nghe thấy câu hỏi này, nụ cười dịu dàng của Diệp Nguyệt Như, vốn cố tình để lộ khi nàng nói rằng thích mình là người tốt, chợt tan biến. Nàng nhìn thẳng vào nàng ấy.
Mệt, quả thực rất mệt.
Lòng mệt mỏi.
Không ai có thể tin tưởng, sự tuyệt vọng với thế giới khiến nàng không thể thở nổi, vì vậy nàng đùa giỡn với mạng sống, không xem ai ra gì, bởi nàng đã không còn quan tâm đến sống chết nữa.
Nàng đã trải nghiệm tâm trạng của Hạ Du năm xưa.
Cũng hiểu tại sao nàng ấy lại chọn cách chết trong tay mình như vậy. Nói cho cùng, Hạ Du mới là người ích kỷ nhất.
Nàng đã bỏ lại mọi thứ cho mình.
“Gánh vác quá nhiều sẽ rất mệt, ta hy vọng ngươi có thể vui vẻ hơn, đừng mang theo áp lực, đừng cười một nụ cười giả tạo nữa.”