Chương 50: Quá khứ

Nhắc đến chuyện xưa với Thịnh Hi phải quay về 25 năm trước.

Lúc đó, Yến Xuyên mười chín tuổi và là tên tiểu tử không cha không mẹ, nghèo khó, một mình lên thành phố kiếm việc làm, tài sản trong người cũng không đến 200 tệ.

Ông học người ta cách buôn bán, ngồi xe lửa đi phương nam nhập hàng, lại lấy về phương bắc bán, ý tưởng không tồi, ngày đầu tiên liền kiếm lời, kết quả còn chưa cầm nóng hổi, đêm đến lại bị một đám côn đồ ở cuối ngõ cướp sạch.

Tiền không có, hàng không có.

Ông nằm ở ngõ nhỏ nghi ngờ người đời, được một đám nữ sinh đi ngang qua cứu, trong đó có một người, chính là Thịnh Hi.

Thịnh Hi lớn lên rất đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã kinh ngạc, so các minh tinh điện ảnh thấy trên tivi còn đẹp hơn. Thịnh Hi thanh toán tiền thuốc men cho ông còn, chăm sóc cẩn thận. Biết được cảnh ngộ của ông, còn mượn tiền cho ông, cổ vũ ông làm lại từ đầu.

Tiểu từ từ khe suối bò ra tới bùn, làm sao chịu được mê hoặc, nào chịu được như vậy dụ hoặc, lòng không có cách nào áp chế , hương thơm mỹ lệ có lực hấp dẫn trí mạng.

Vì thế việc đầu tiên làm khi có tiền chính là mời Thịnh Hi ăn

cơm xem phim, tâm ý nhỏ bé vụng về biểu đạt.

Thịnh Hi đồng ý, ông mừng rỡ như điên, cùng Thịnh Hi nói đến tình yêu.

Thịnh Hi là thần may mắn, Yến Xuyên cho là như vậy.

Bởi vì từ sau khi gặp được bà, mỗi việc ông làm đều vô cùng thuận lợi, kiếm được túi tiền đầu tien, sau đó lại khai trương cửa hàng, mở xưởng, thành lập công ty.

Chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi, ông từ một tên tiểu tử với hai bàn tay trắng, biến thành doanh nhân có giá trị con người hàng trăm vạn.

Cuối cùng ông cũng có đủ tự tin đến tìm cha mẹ của bà để hỏi cưới, lên kế hoạch tìm ngày lành đến gặp ho, muốn cưới con gái họ về nhà. Thế nhưng trong yến tiệc thương nhân lại gặp được bà đi theo chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thế, với thân phận là con gái của chủ tịch ——Bạn gái của ông lại xuất hiện ở chỗ này?

Thịnh Thế là tập đoàn gì chứ?

Thành phố J đứng đầu xí nghiệp, sản nghiệp trải rộng cả nước. Sau lưng

Thịnh gia càng là trăm năm thế gia, nội tình thâm hậu cổ xưa gia tộc.

Nếu nói Thịnh gia là trần nhà thì Yến Xuyên kia chỉ là bùn đất bụi, bụi bặm không chớp mắt.

Khác nhau một trời một vực.

Nhớ tới quá khứ, hóa ra ông luôn cho rằng may mắn, cho đó là thành tựu, thì ra là Thịnh Hi xem ông đáng thương, bố thí một chút nước mà thôi.

Yến Xuyên không thể chịu đựng được lừa gạt, cực độ tự tôn, lại cực độ tự ti.

Không màng Thịnh Hi giải thích, ông mạnh mẽ buông lời chia tay.

Ngày hôm sau ông bị đánh mê man mang về Thịnh gia, nhìn biểu tình cố chấp của nữ nhân trước mặt, ông lúc này mới hiểu, Thịnh Hi chưa

bao giờ là bách hợp thuần khiết, mà là một đóa mê hoặc giống như hoa anh túc, bên trong tâm giấu kịch độc.

Yến Xuyên dùng hết các biện pháp, bất luận như thế nào cũng không qua lại,

Thịnh Hi cũng không chịu buông tha. Ông lại là kiểu không chịu thua người , Thịnh Hi càng trói buộc thì ông càng dứt khoát rời đi.

Ông có ý định cùng cha mẹ cô thương lượng, bọn họ không có khả năng muốn gả nữ nhi cho một thương nhân nhỏ bé.

Nhưng mà sự thật làm ông thất vọng, cha mẹ Thịnh Hi chẳng quan tâm.

Mẹ Thinh Hi đã mất từ sớm, cha cưới vợ kế, còn có

rất nhiều tình nhân, vì thế không có người dám quản nàng. Cha Thịnh đối với tật của con gái có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, chỉ cần đừng làm mất mặt ông là được.

Cho nên chỉ là một nam nhân, nữ nhi muốn là được, muốn

kết hôn liền kết hôn.

Thịnh Hi đem Yến Xuyên cầm tù một năm, một năm này nàng dùng tất cả mọi cách, thuyết phục, cảm động Yến Xuyên, tất cả đều không làm nên chuyện gì.

Thịnh Hi ánh mắt càng ngày càng lạnh, đến mùa đông, bà đem Yến

Xuyên trói lại đưa lên xe dâu, hoàn thành hôn lễ.

Sự việc phát sinh một năm này cũng đủ làm Yến Xuyên căn bản đối với Thịnh

Hi từ yêu chuyển sang hận, cho nên hôn sau quan hệ cũng không trở nên tốt đẹp, đến tận khi Thịnh Hi mang thai, Yến Xuyên mới bừng tỉnh hóa ra ông cùng đã phát sinh cảm giác.

Nhìn Thịnh Hi bụng từng ngày một lớn, cả người tràn ngập bộ dạng của người mẹ, Yến Xuyên trong lòng băng lạnh cũng tan chảy, không biết là

bởi vì đứa con hay là vì điều gì, thái độ của ông với bà có chuyển biến,

bắt đầu đối tốt với bà.

Tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, tuy không còn ngọt ngào như ngày đầu, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.

Yến Xuyên rèn sắt khi còn nóng, nói với Thịnh Hi muốn ra ngoài làm việc, quay lại kinh doanh công ty của mình.

Thịnh Hi nghĩ không muốn phá bỏ tình cảm mới tốt lên của hai người, cố nén tâm trạng không tốt mà đồng ý, sau đó lại phái người đi theo dõi ông.

Bệnh đa nghi là một cái cố chấp hình thành đặc điểm nhân cách, bọn họ

vĩnh viễn không có cách nào tin tưởng người khác.

Thịnh Hi phái người theo dõi hành tung của Yến Xuyên, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải báo cáo cho bà, qua hình ảnh mà biết được nhất cử nhất động của ông, cố gắng áp chế tâm tình mới có chút thoải mái.

Dần dần bà phát hiện có một nữ nhân thường xuyên đi lại gần gũi với Yến Xuyên, nữ nhân kia là giám đốc của một công ty khác, cùng ông phụ trách một hạng mục mới. Hai người cơ hồ

mỗi ngày đều phải gặp mặt, không chỉ có nói công việc, còn cùng nhau ăn

cơm trưa.

Nhìn ảnh chụp hai người đều là cười vui vẻ, Thịnh Hi ghen ghét đạt tới đỉnh điểm, thời gian mang thai cảm xúc vốn đã không ổn định, bà kích động yêu cầu Yến Xuyên không được gặp mặt nữ nhân kia, vì thế không cẩn thận bại lộ việc bà cho người theo dõi ông. Yến Xuyên không thể chịu đựng được hàng ngày đều bị dám sát, ông có tức giận cũng không thể làm gì được bà, chỉ dọn tới phòng khách ngủ, cũng không nói chuyện với bà.

Tình cảm tự hồ như băng lạnh.

Tình cảm lần thứ hai chuyển biến là khi Yến Tư Kỳ sinh ra, cả người nhỏ nhỏ mềm mềm, hắn thừa hưởng các nét đẹp của cả ba và mẹ, cứ thế chọc vào tim ông. Bộ dạng Thịnh Hi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh làm ông đau lòng không thôi.

Yến Xuyên tự hỏi thật lâu sau đó quyết định cho đoạn tình cảm này một cơ hội nữa.

Bất luận thời điểm nào, chỉ cần Yến Xuyên quay đầu, Thịnh Hi đều ở đây chờ ông.

Cho nên Yến Tư Kỳ lúc còn nhỏ, mơ hồ cũng nhớ rõ đoạn hạnh phúc ngắn ngủi trong ngôi nhà của mình.

Nhưng đến năm hắn ba tuổi, trong nhà xảy ra bi kịch, ác liệt cãi vã.

Nguyên nhân là Yến Xuyên ngẫu nhiên phát hiện một sự việc trong lúc ông cùng lão Tống nói chuyện phiếm, biết được ba năm trước nữ giám đốc làm cùng hạng mục với ông qua đời. Ông tò mò hỏi chuyện, lão Tống lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn qua ông rồi lảng tránh.

Yến Xuyên lại nổi lên lòng nghi ngờ, nhiều mặt điều tra. Hóa ra, ba năm trước đây, nữ giám đốc bị lộ là tiết lộ bí mật công ty, tội phạm gián điệp kinh tế, bị bắt ngồi tù. Mà trong lúc bị thẩm vấn, cha mẹ trong nhà không chịu nổi đả kích mà qua đời, nữ giám đốc sau đó cũng chết trong nhà giam.

Ông nhờ người tìm hiểu vụ án, nhưng ánh mắt của lão Tống kia làm lòng ông không thoải mái, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nên cho người đi điều tra. Cuối cùng tìm hiểu nguồn gốc, lại tìm ra dấu vết của Thịnh Hi.

Yến Xuyên giận tím mặt, chất vấn Thịnh Hi, Thịnh Hi thừa nhận do bà làm, nhưng cũng giải thích là nữ giám đốc xác thật là phạm tội, chẳng qua bà ở trong đó dẫn đường một chút, bỏ thêm chút lửa mà thôi.

Yến Xuyên không tin, Thịnh Hi ở trong mắt ông đã biến thành quái vật, là một ác ma, ông cho rằng tất cả mọi chuyện là do bà ở phía sau dở trò, là bà hãm hại nữ giám đốc kia.

Ông có thể chịu đựng mình bị cầm tù, bị theo dõi nhưng không thể vì bà ghen ghét mà gϊếŧ hại

vô tội người.

Ông cảm thấy cả người rét run, bà đên người còn dám gϊếŧ thì còn có cái gì không dám làm sao?

Loại cực đoan này ông không yêu nổi.

Ông muốn ly hôn, bà đương nhiên sẽ không đồng ý.

Từ đó về sau, trong nhà chỉ toàn tiếng cãi cã, vĩnh viễn cãi nhau, quăng ngã đồ vật, rùng mình.

Trong mắt Yến Tư Kỳ, mẹ của anh vĩnh viễn là nhìn bóng dáng ba mình rời đi sau đó ngồi ở trên sô pha, bậc lửa hút thuốc, ánh mắt lạnh lẽo trống rỗng, đến khi ba về, mới giống một con người mỹ lệ tự nhiên thêm vài phần sinh khí.

Nhưng vẫn là tuần hoàn vãi nhau, quăng ngã đồ vật, rùng mình.

Hai người tựa như hai đường cao su đen trắng, mở không ra, kéo không đứt nhưng lại không có cách nào hòa làm một, cứ như vậy vô cùng khó chịu mà dây dưa với nhau.

Bọn họ sau so với trước càng trở nên điên cuồng hơn, thậm chí có thời

điểm, Yến Xuyên còn hoài nghi có phải Thịnh Hi bị bệnh, đã biến thành một người điên.

Bằng không sao ông có thể cuồng loạn, lạnh nhạt lại quyết

tuyệt mà đối đãi với tình cảm chân thành của nữ nhân như vậy, nhưng

ý tưởng này một khi hiện lên, ông càng cảm thấy mình điên rồ hơn, hẳn là thế nhưng so với việc còn yêu bà thì việc này còn điên rồ hơn.

Ông hận bà.

Ông dùng thời gian hai năm, điên cuồng khuếch trương công ty, lại lợi

dụng thân phận con rể Thịnh gia, kết bạn với rất nhiều mối quan hệ trong xã hội thượng lưu, tiếp nhận không ít nghiệp vụ từ Thịnh thế để phát triển công ty của chính mình.

Thậm chí còn sắp xếp người của mình vào Thịnh Thế, nắm giữ rất nhiều cơ mật.

Chờ đến khi ông cánh chim đầy đặn, rốt cuộc có tư cách chống lại phụ thân của Thịnh Hi, ông đưa ra điều kiện duy nhất —— dùng lý do an dưỡng thân thể, đem Thịnh Hi ra nước ngoài.

Yến Tư Kỳ lựa chọn cùng mẹ rời đi, bởi vì từ lúc năm tuổi trong mắt hắn, ba để lại cho hắn chỉ bóng dáng cao lãnh.

Ngày tiễn Thịnh Hi đi, đang là mùa đông tuyết rơi, bà nhìn hắn nói : Yến Xuyên, rời khỏi ông tôi sẽ chết.

Dùng việc tự sát để uy hϊếp đã quá nhiều, Yến Xuyên rũ mắt, chỉ nói: cô đi đi.

Ở lại nước Anh đến năm thứ năm, Thịnh Hi cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm , chết vào mùa đông tuyết rơi.

Mà đến khi Yến Tư Kỳ phát hiện ra, liền ngơ ngác ngồi bên cạnh mẹ, dưới thân phủ kín từ bồn tắm tràn ra ngoài là màu đỏ máu loãng, khi đó cách thời gian bà tử vong đã là 10 tiếng.

——

“Chú cho rằng đã thoát khỏi Thịnh Hi, nhưng sau khi bà ấy chết, chú mới phát hiện ra cả đời này chú cũng không thể thoát khỏi.” Khi Yến Xuyên nói những lời này, sắc mặt cùng ngữ khí đều mười phần bình tĩnh, tựa như thuật lại sự việc của người khác.

Nhưng Tống Ngu thấy, ngón tay nắm chén trà của ông run nhè nhẹ.

Tống Ngu nhấp môi, “Con nhớ rõ lúc trước Yến Tư Kỳ cãi nhau với người có nói qua một câu, nếu người chịu nghe điện thoại của bà……”

“Đúng vậy.” Yến Xuyên nhéo nhéo mũi, “Thời điểm ở nước ngoài, Thịnh Hi thường xuyên gọi điện thoại cho chú, muốn nhìn thấy chú, nhưng lần nào chú cũng từ chối. Là do chú liên tục từ chối làm Thịnh Hi cảm thấy tuyệt vọng, mới có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn như bây giờ.”

Tống Ngu rũ rũ mắt, trong lòng phức tạp vạn phần, không biết làm gì với cảm xúc này.

Yến Xuyên nói: “Chú nói con biết chuyện này, cũng không phải dùng chuyện năm xưa để làm phiền lòng con, cũng không nghĩ làm con sợ hãi. Mà chú muốn nói với con, lấy chú làm gương, Yến Tư Kỳ so với mẹ nó càng cố chấp hơn, càng cực đoan hơn, nếu con làm tốt thì có thể cùng nó bên nhau cả đời, nhất định phải cho nó cảm giác an toàn. Người như bọn họ vô cùng tham lam, con phải cho nó đủ nhiều tình yêu, làm bạn, trung thành, kiên nhẫn, thiếu một thứ cũng không được.”

Tống Ngu trầm mặc thật lâu sau, ngước mắt nhìn Yến Xuyên, “Không phải,

là họ là dựa vào tình yêu mới có thể sống sót, kỳ thật chỉ cần một chút tình yêu, là có thể làm cho bọn họ kiên trì tới cuối cùng. Tiền đề là, người đó có muốn nói ra với họ hay không.”

Đến khi xuống lầu, Tống Ngu quay đầu lại hỏi Yến Xuyên một câu

“Chú có hối hận không?”

Yến Xuyên hơi hơi lay động chén trà, nhìn chằm chằm lá trà trôi nổi bên trong, chỉ nói: “Đừng để Yến Tư Kỳ đi lên con đường kia.”