Chương 49: Cái chết của Thịnh Hi

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết có chút âm u, Tống Ngu cố ý cầm theo một cây dù để ở trên xe, phòng ngừa trời đổ mưa.

Mẹ của Yếu Tư Kỳ được chôn cất ở nghĩa trang công cộng Kinh Giao.

Tháng hai năm ấy, trong một lần ngẫu nhiên, Tống Ngu mới biết được hóa ra mẹ của Yến Tư Kỳ qua đời năm hắn mười tuổi, Tống Ngu cũng kinh ngạc nếu tính theo tuổi của Yến Tư Kỳ thì nhiều nhất lúc đó mẹ của hắn mới ba mươi tuổi, vì sao lại mất sớm như vậy?

Là do bệnh tật hay là ngoài ý muốn? Tống Ngu không hỏi, bởi vì cậu nhìn ra được, chuyện mẹ hắn qua đời trong lòng hắn cũng đau xót, sẽ làm xát muối vào vết thương của hắn.

Lúc ở trên đường, trời mới chỉ âm u, đến khi tới nghĩa trang thì trời đã nổi mây đen.

Đặt bó hoa cúc trắng ở trước bia mộ, Tống Ngu nhìn người phụ nữ đoan trang trên bia ảnh, Cho dù lúc trước ở Yến gia có nhìn qua ảnh một lần nhưng lúc nhìn ảnh này vẫn cảm thấy kinh diễm. Hai bước ảnh gần như là một, có thể nhìn rõ người phụ nữ có nhan sắc diễm lệ, giống một đóa bách hợp nở rộ, cao quý và mỹ lệ.

Tướng mạo của Yến Tư Kỳ, không tinh xảo và tự phụ như Yến Xuyên hẳn là di truyền từ mẹ.

“Chào dì, con là Tống Ngu, Yến Tư Kỳ là vị hôn phu của con” Tống Ngu nhìn bức ảnh chụp nhẹ giọng nói.

Nghe thấy cậu nói, sắc mặt vừa rồi còn đang lạnh nhạt của Yến Tư Kỳ đã khởi sắc không ít, hắn nắm lấy tay Tống Ngu , thấp giọng nói: “Mẹ, con muốn kết hôn với Tống Ngu, hôn lễ được tổ chức vào năm sau, trước tiên nói cho mẹ một tiếng. Con biết, người sẽ không để ý vì trong lòng người chỉ có ba con.”

Tống Ngu kinh ngạc quay đầu, lại phát hiện thần sắc của Yến Tư Kỳ không có biến hóa gì, cặp mắt đen thầm trầm kia, ai cũng không thể nhìn ra cảm xúc gì trong đó.

Yến Tư Kỳ cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tống Ngu, đối diện với ánh mắt đang nhìn hắn lo lắng, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, tỏ vẻ trấn an.

Tống Ngu mím môi dưới, quyết định để lại chút không gian cho Yến Tư Kỳ cùng mẹ của hắn.

“Anh cùng mẹ tâm sự, em qua bên kia chờ anh.”

Yến Tư Kỳ gật đầu, “Đừng đi xa.”

Tống Ngu: “Vâng.”

Cậu đi được vài bước lại đứng lại liếc mắt nhìn tới hướng Yến Tư Kỳ một cái, lại nhìn xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại nhưng không có ai đi xuống.

Yến Tư Kỳ quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng của Tống Ngu, ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau bụi trên bức ảnh.

“Mẹ đã từng nói với con, nếu yêu một người, thì phải giữ người đó lại bên mình, nếu không, liền chết cùng người đó, như vậy là có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng đến cuối cùng mẹ lại mềm lòng, nên người chết chỉ có mẹ. Khi đó con không hiểu, sau khi mẹ chết còn hận mẹ, oán hận vì sao lại bỏ ba bỏ con lại. Đến hiện tại con đã hiểu, nếu không có được người mình yêu thì sống không còn ý nghĩa nữa.”

Trên ảnh chụp, người phụ nữ thần sắc lãnh đạm, mặt không biểu cảm.

“Mẹ, con và người giống nhau, đều là bệnh cũng không nhẹ.” Yến Tư Kỳ rũ mắt cười cười, tiếng nói hơi khàn, “Nhưng con may mắn hơn người, Tống Ngu yêu con. Chúng con sẽ ở bên nhau thật lâu thật lâu.”

“Trời sắp mưa rồi, chúng ta đi thôi”

Tống Ngu nói: “Nói chuyện xong rồi à?”

“Ừ”. Yến Tư Kỳ dắt tay Tống Ngu, mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt.

Tống Ngu cười cười, cong lưng, nghiêm túc nói với di ảnh : “Dì ơi, dì cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Yến Tư Kỳ, chúng con sẽ thật hạnh phúc”

Bên cạnh phần mộ của mẹ Yến Tư Kỳ, còn có một bia mộ khác được lập, nhưng đằng sao không có mộ.

Tống Ngu tò mò hỏi một chút, Yến Tư Kỳ nhàn nhạt nói: “Là ba anh”

Tống Ngu nghẹn họng nhìn trân trối: “…… Chú ấy còn chưa mất, như vậy, không thích hợp”

“Mẹ để lại di ngôn, chờ sau khi ba mất, nhất định phải mai táng cùng mẹ.”

Tống Ngu há miệng thở dốc, nửa ngày chưa nói ra thành lời, xem ra mẹ của Yến Tư Kỳ, thật đúng thâm tình.

Yến Tư Kỳ cúi đầu xem cậu: “Sau khi chúng ta chết, cũng sẽ an táng cùng nhau.”

“Đó là đương nhiên.” Tống Ngu nói: “Bằng không nhờ người rải tro xuống biển, cũng thật lãng mạn”

Yến Tư Kỳ cự tuyệt: “Không được, như vậy anh sẽ tìm không thấy em.”

Tống Ngu cười đến mi mắt cong cong: “Kiếp sau anh còn muốn ở bên em à?”

Yến Tư Kỳ nói: “Phải, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, em vĩnh viễn đều là của anh.”

“Được thôi, thấy anh yêu em như vậy, em miễn cưỡng đồng ý.”

Yến Tư Kỳ híp mắt” “Miễn cưỡng?”

“Ha ha ha, không miễn cưỡng không miễn cưỡng!”

Hai người cười đùa đi xa, đi ngang qua chiếc xe hơi đã đậu từ lâu, cửa sổ xe phía sau bỗng nhiên hạ xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc —— Yến Xuyên.

“Chào chú Yến.” Tống Ngu lễ phép chào hỏi, cậu nhìn qua thấy bên cạnh ông đặt một bó hoa hồng trắng.

Ông ấy cũng là tới tế bái.

Yến Xuyên nhìn cậu gật gật đầu: “Các con đến gặp bà ấy rồi à?”

Tống Ngu nói: “Đã gặp rồi ạ.”

Yến Tư Kỳ đối mặt Yến Xuyên lúc nào cũng giương cung bạt kiếm: “Ông ở đây lâu như vậy, là do không dám gặp bà ấy sao?”

Vẻ mặt của Yến Xuyên thoáng chốc hạ xuống.

Cho rằng hai cha con lại muốn gây lộn, Tống Ngu vội vàng nắm lấy cánh tay Yến Tư Kỳ, trấn an cảm xúc của hắn.

Thật hiếm thấy, Yến Xuyên không có tức giận, mà thần sắc lộ vẻ phức tạp: “Con sắp lập gia đình, nói chuyện sao lại không ổn trọng như vậy?”

Yến Tư Kỳ không để ý đến lời ông ấy nói, mà khóe miệng lại khơi mào châm chọc: “Ông mau đi đi, bà ấy nhìn thấy hai chúng tôi sẽ không vui vẻ, chỉ có nhìn thấy ông mới có thể cao hứng.”

Yến Xuyên rũ rũ mắt, duối tay cầm lấy bó hoa, mở cửa xe đi xuống.

“Chờ một chút các con cũng đến nhà cũ ăn cơm, ba có chuyện muốn nói với Tống Ngu.”

“Nói cái gì?” Yến Tư Kỳ nắm chặt tay Tống Ngu, ánh mắt cảnh giác, như là sợ hãi Yến Xuyên nói ra cái gì đó ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Yến Xuyên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Ba nhìn giống gia trưởng phong kiến muốn chia rẽ tình cảm của hai người lắm sao?”

Tống Ngu ngăn Yến Tư Kỳ lại, xấu hổ mà cười cười: “Chúng con đứng ở cổng chờ chú ạ.”

Trời bắt đầu mưa to, tài xế mở cửa ở ghế lái xuống dưới, bung dù đi bên cạnh Yến Xuyên, Ông xua tay, một tay bung dù,một tay ôm hoa hồng trắng, một mình đi vào bên trong.

Khoảng 40 phút sau, Yến Xuyên từ bên trong ra tới, quần áo như cũ không chút cẩu thả, chỉ là tóc trước mặt có hơi ướt.

Hai chiếc xe một trước một sau xuất phát về Yến gia.

Đầu bếp của Yến gia đã chuẩn bị xong đồ ăn, ba người vừa về là đầu ăn cơm, không biết có phải quy định của Yến gia hay không mà mỗi lần tớiđây ăn cơm, Tống Ngu đều thấy không khí hoàn toàn yên tĩnh, lần đầu đó cậu có chút khẩn trương, cơm cũng chỉ ăn nửa chén.

Bị Yến Tư Kỳ phát hiện nên lần sau không cho cậu đến nữa, Tống Ngu không đồng ý, nói dù thế nào thì Yến Xuyên cũng là cha của hắn, về sau khẳng định sẽ thường xuyên tiếp xúc, cũng không thể không tới?

Sau nhiều lần, Yến Tư Kỳ cũng phát giác, ông ấy cũng không phải loại người gia trưởng ngày xưa. Mỗi lần bọn họ về đây, Yến Xuyên đều sẽ dặn nhà bếp làm đồ ăn họ thích, chuẩn bị đồ uống hoặc là trà sữa, đồ ngọt cùng trái cây thay đổi đa dạng. Hơn nữa Yến Xuyên lâu ở thương lăn lộn ở Thượng Hải lâu rồi, mắt nhìn thật cao, kinh nghiệm phong phú, cùng ông ấy nói chuyện phiếm, Tống Ngu luôn học được không ít.

Về sau dần quen thuộc, Tống Ngu cũng không bài xích đến Yến gia.

Dùng cơm xong, Yến Xuyên nói với Tống Ngu: “Cùng chú tới thư phòng, chú có một số việc muốn nói với con.”

Yến Tư Kỳ lập tức đứng dậy, Yến Xuyên nhìn hắn, “Ngồi xuống, đợi đi”

Ánh mắt Yến Tư Kỳ lạnh như băng: “Ông muốn cùng em ấy nói cái gì?”

“Nói một số chuyện mà cậu ấy chưa biết”

Yến Tư Kỳ nắm chặt nắm tay: “Em ấy không cần biết.”

Ánh mắt Yến Xuyên trở nên thâm trầm: “Con chắc chứ?”

Tống Ngu mờ mịt nhìn hai người, sau đó giữ chặt ta của Yến Tư Kỳ , nghiêm túc nói: “Anh không muốn nói cho em biết, em liền không nghe.”

Nếu là cậu ấy chất vấn Yến Tư Kỳ có chuyện gì gạt cậu, Yến Tư Kỳ khẳng định muốn cường bạo mà dẫn cậu ấy đi ngay, nhưng cậu lại nghe lời như vậy, Yến Tư Kỳ ngược lại không ra tay được, cánh môi mấp máy vài cái, không nói chuyện.

Yến Xuyên hiểu rõ tính cách của con trai mình, lấy Tống Ngu ra bắt ép Yến Tư Kỳ, hừ cười một tiếng, “Cùng ta đi lên đi.”

Yến Tư Kỳ nắm lấy tay Tống Ngu, lại buông ra, ngồi trở lại trên sôpha, lông mi hạ xuống che lấp cảm xúc ở đáy mắt, “Đi đi”

Vào thư phòng, quản gia bưng lên một khay trà, đóng cửa lại rời đi.

Yến Xuyên rót một ly trà đẩy qua: “Nếm thử đi”

Tống Ngu nhấp một ngụm, uống không ra vị gì, thoải mái thừa nhận: “Con không có rành về trà”

Yến Xuyên cười cười, chính mình nhấp một ngụm: “Trà Thiết Quan Âm là trà mà mẹ Yến Tư Kỳ thích nhất, lúc trước chứ học trà đạo, chính tay bà ấy dạy.”

Tống Ngu buông chén trà, “Mẹ Yến Tư Kỳ … là Thịnh Hi ạ?

Hôm nay nhìn trên bia mộ, mẹ của Yến Tư Kỳ tên là Thịnh Hi. Cậu nghĩ lại năm trước nhìn thấy ảnh chụp chung của Yến Tư Kỳ và mẹ hắn, trước mặt Thịnh Hi là làn khói nâu, đang hút thuốc, biểu tình lãnh đạm, ánh mắt suy sụp chán đời, tựa như cùng trà không chút liên quan.

Cậu ý thức được Yến Xuyên muốn đi vào vấn đề chính nên ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.

“Đúng vậy, hôm nay cháu đã gặp cô ấy.”

Yến Xuyên giương mắt, đem chén trà đặt lên bàn, phát ra một tiếng trầm vang: “Yến Tư Kỳ có nói cho cậu biết nguyên nhân cái chết của mẹ nó chưa?”

Tống Ngu lắc đầu: “Con chỉ biết dì mất khi còn trẻ, là do sinh bệnh sao?”

“Không, là do Thịnh Hi tự sát.”