Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Công Yêu Ta Như Mạng

Chương 44-2: Mà hiện tại thứ cậu có thể báo đáp Yến Tư Kỳ, chính là mỗi giây mỗi phút của quãng đời còn lại.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một bên Tống Ngu nói chuyện phiếm một bên dựng lỗ tai nghe tiếng động, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, cậu nhanh chóng giấu điện thoại xuống dưới gối đầu, thò đầu ra khỏi chăn, thân thể Yến Tư Kỳ trần trụi chân dài bước tới, trên cơ ngực rắn chắc no đủ có những giọt nước chưa lau khô.

“Giấu cái gì đó?” Yến Tư Kỳ nhìn Tống Ngu.

Tống Ngu chớp chớp đôi mắt: “Cái gì nha? À, vừa nãy chơi điện thoại, không giấu, cho anh xem nè.”

Cậu tám xong liền xoá khung chat, không chút dấu vết.

Yến Tư Kỳ tùy ý nhìn lướt qua màn hình, biểu tình nhàn nhạt.

“Em có thể giấu anh cái gì được.” Tống Ngu bò dậy khỏi ổ chăn, mở ngăn kéo, lấy máy sấy ra: “Em sấy tóc cho anh.”

Máy sấy kêu ong ong, Tống Ngu khảy khảy mái tóc ướt đen nhánh của thanh niên: “Yến Tư Kỳ, thứ bảy ngày mai chúng ta không tăng ca nhá.”

“Làm sao?”

“Hai đứa mình rất lâu rồi không đi ra ngoài chơi, nghe nói ở ngoại thành mới mở một cậu lạc bộ cưỡi ngực, vô cùng lớn, rộng mấy ngàn mẫu, không chỉ có mỗi trại nuôi ngựa, còn có khách sạn, nhà ăn, đủ loại biểu diễn, rất vui nha.”

Yến Tư Kỳ hạ mi: “Muốn đi?”

Tóc đã khô, Tống Ngu cất máy sấy, gật gật đầu: “Muốn đi.”

Yến Tư Kỳ ôm cậu tiến vào ổ chăn: “Vậy đi.”

Gần nhau, trên người thanh niên có hương cam quýt thanh đạm dễ ngửi quanh quẩn ở chóp mũi, mặt Tống Ngu đỏ lên, dán lên ngực Yến Tư Kỳ hưng phấn cười toe toét, nắm chặt nắm đấm, bước đầu tiên của kế hoạch, thành công!

Bàn tay Yến Tư Kỳ tiến vào áo ngủ Tống Ngu, không nhẹ không nặng mà xoa bóp thịt mềm bên hông: “Lộn xộn cái gì?”

“Ha ha… Ngứa……” Tống Ngu cười, vặn vẹo eo.

“Ai kêu em mặc áo ngủ, không phải nói em tắm sạch rồi chờ anh à?”

“Đúng là tắm sạch sẽ chờ anh, nhưng anh không có nói là không được mặc quần áo.” Tống Ngu nhỏ giọng giảo biện, cảm nhận được bàn tay bên hông tay dịch chuyển lên ngực, nhéo đầṳ ѵú cậu xoa nắn, cậu kêu lên một tiếng, lấy lòng nói: “Ông xã, ngày mai đi ra ngoài chơi, hôm nay chỉ làm một lần được không?”

Ngày mai có nhiệm vụ cần hoàn thành, cậu cũng không thể “Thân chịu trọng thương”.

“Được nha.”

Mắt Tống Ngu sáng rực lên, vốn tưởng rằng phải thương lượng một hồi, không nghĩ tới Yến Tư Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ như thế mà đáp ứng rồi. Cậu kích động hôn cái cằm sắc bén của Yến Tư Kỳ, lại hôn hầu kết gợi cảm nhô lên.

“Còn chọc anh?” Yến Tư Kỳ ôm eo cậu dùng sức ấn vào trong l*иg ngực, nhiệt độ cơ thể nóng hổi xuyên thấu qua tấm áo ngủ mỏng manh truyền toàn bộ đến thân mình của Tống Ngu.

Tống Ngu ngửa mặt nhìn Yến Tư Kỳ, ánh mắt sáng ngời lại ướŧ áŧ, cậu thật sự rất thích rất thích Yến Tư Kỳ, tưởng tượng đến trận cầu hôn ngày mai liền kích động hưng phấn, thậm chí muốn bò dậy đâm đá mấy cái.

Tuy vậy cậu cần kiềm chế tâm tình nhảy nhót, không thể bị Yến Tư Kỳ phát hiện, đành phải nghẹn lại, miễn bàn có bao nhiêu xao động.

Cậu cầm một bàn tay của Yến Tư Kỳ, lớn mật thả vào quần ngủ của mình.

Yến Tư Kỳ nhướng mày, đáy mắt hiện lên kinh ngạc: “Chủ động như vậy?”

Tống Ngu nhấp môi, loại sự tình này nhiều ít cũng có chút ngượng ngùng, tiểu tiểu thanh nói: “Chỉ một lần thôi.”

Yến Tư Kỳ đùa giỡn cậu: “Vậy em tự cởϊ qυầи áo đi.”

Tống Ngu cắn cắn môi, buông tay Yến Tư Kỳ, chậm rì rì cởi bỏ cúc áo ngủ, lộ ra khuôn ngực trắng nõn đơn bạc, còn có hai điểm đỏ bừng mê người. Hai viên hồng anh vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài, lập tức run run rẩy rẩy đứng thẳng lên.

Yến Tư Kỳ thấp giọng cười một cái, xoay người đè người xuống dưới thân, một bên vuốt ve eo mông của Tống Ngu, một bên khẽ hôn cánh môi mềm mại của cậu: “Thật ngoan.”

Ánh đèn đầu giường chiếu sáng một mảnh kiều diễm.

Ngày hôm sau, Tống Ngu thức dậy sớm, bởi vì quá hưng phấn, thế nhưng hiếm thấy dậy sớm hơn cả Yến Tư Kỳ.

Ánh mặt trời xuyên qua rèm trắng, dừng trên mặt Yến Tư Kỳ đối diện cậu, khi ngủ Yến Tư Kỳ không có sắc bén và lạnh nhạt lúc bàn chuyện làm ăn, cũng không có sự dịu dàng và săn sóc khi đối mặt với cậu. Chỉ là rất trầm tĩnh, giống như một đứa trẻ.

Thật ra hắn chỉ lớn hơn cậu một tháng thôi, đến hôm nay, cũng vừa tròn 22 tuổi.

Tống Ngu vươn một ngón tay, thật cẩn thận miêu tả ngũ quan thâm thúy của thanh niên.

Lông mi nhỏ dài không tính là dày, màu cũng không đậm, an an tĩnh tĩnh rũ ở mí mắt, tạo ra hai cái bóng nhỏ nhàn nhạt. Mũi cao thẳng thẳng tắp, cao cao đến óc thể làm người ta trượt trên đó. Môi có hình rất đẹp, sắc môi lạnh lẽo giống như hoa hồng có chút khô khốc.

Mọi người thường nói, người môi mỏng n phần lớn bạc tình phong lưu, còn rất khắc nghiệt.

Tống Ngu nghĩ, khắc nghiệt đúng là có một chút, Yến Tư Kỳ có thù tất báo, độc miệng lại lãnh khốc, nhưng bạc tình phong lưu…… Ừmmm, cậu không cảm giác được.

Bọn họ ở bên nhau gần bảy năm, số lần tách ra đếm trên đầu ngón tay, người khác đều nói *thất niên chi dương*, nhưng bọn họ ngay cả cãi nhau cũng gần như không có.

("Thất niên chi dương" - nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)

Yến Tư Kỳ có thể dung túng cho cậu tất cả ngoại trừ cái tính muốn thoát ra bên ngoài, thì gần như hữu cầu tất ứng, thậm chí tâm huyết dâng trào muốn làm một ngày tàn phế, Yến Tư Kỳ cũng có thể ôm cậu đi ăn uống tiêu tiểu. Cậu cũng tiếp nhận hết cảnh Yến Tư Kỳ thường nổi điên và du͙© vọиɠ khống chế đáng sợ, không hề phản kháng.

Loại hình thức ở chung kỳ dị này chẳng những không lưu lại tai hoạ ngầm cho tình cảm của bọn ọ, mà còn giúp cảm tình tăng đều mỗi ngày.

Yến Tư Kỳ mấy năm vẫn yêu cậu như một, chỉ cần có cậu ở đó, đôi mắt Yến Tư Kỳ vĩnh viễn dừng trên người cậu.

Yến Tư Kỳ yêu thâm trầm mà sâu nặng, thậm chí có chút cực đoan và cố chấp. Nhưng đúng là kiểu yêu “Không bình thường” này, cho cậu cảm giác an toàn không gì sánh kịp, làm hạt giống nhỏ như cậu bay đến thế giới xa lạ này đến cắm rễ tại mảnh đất có tên là “Yến Tư kỳ”, hưởng thụ ánh mặt trời hạt mưa, khỏe mạnh, hạnh phúc mà trưởng thành.

Mà hiện tại thứ cậu có thể báo đáp Yến Tư Kỳ, chính là mỗi giây mỗi phút của quãng đời còn lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »