Chương 40-1:

Thời điểm nhân viên đến dọn dẹp phòng vệ sinh, thấy Lý Linh bị đánh thành một bãi bùn lầy, nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Sau khi Lý Minh tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi muốn báo thù, điện thoại lại thu được một cái tin nhắn, mở ra thấy là một văn kiện, bên trong có chứng cứ anh ta trốn thuế, lậu thuế mấy năm nay, một khi những thứ này công bố ra ngoài, chờ đợi anh ta chỉ có lao ngục tai ương.

Người gửi là “Y”, còn kèm thêm một câu.

——【 Ông biết nên làm thế nào. 】

Cặp mắt âm lệ tàn nhẫn của thanh nhiên bỗng nhiên hiện ra trong đầu, Lý Minh rùng mình. Đối mặt với cảnh sát đến dò hỏi tình huống, vội che kín điện thoại, sợ bị phát hiện ra chứng cứ phạm tôi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, thiếu chút nữa lại lại hôn mê tiếp.

Nào còn dám giao lưu nhiều với cảnh sát, chỉ nói bản thân uống nhiều quá, té ngã ở phòng vệ sinh. Nhưng vết thương trên người anh ta rõ ràng là bị người đánh mà ra, nhưng đương sự không muốn truy cứu, cảnh sát tự nhiên cũng không tiện can thiệp, cứ như vậy không giải quyết được gì.

Trong lòng Lý Minh là vừa hận vừa sợ, lo lắng đề phòng hai tháng, thấy tất cả gió êm sóng lặng, mới dần dần yên lòng, nhưng không dám lại đi “Săn diễm”, sợ tái ngộ kẻ điên Yến Tư Kỳ.

Nhưng mà vào ngày nọ, trong công ty đột nhiên có người cục thuế tới, nói là nhận được cử báo trốn thuế lậu thuế, tiến hành điều tra chứng cứ.

Lý Minh bị đánh trở tay không kịp, sứt đầu mẻ trán, nào còn có thời gian lo lắng trả thù Yến Tư Kỳ. Đương nhiên cuối cùng vẫn ngồi xổm đại lao.

Ai có thể nghĩ đến chỉ là đùa giỡn cậu trai sinh đẹp một chút, đã bị người ta trực tiếp đưa vào ngục giam, Lý Minh hối hận xanh ruột cũng không làm nên chuyện gì.

——

Tống Ngu thực sầu, phi thường sầu.

Gần đây là xuân chiêu, trường học có rất nhiều công ty xí nghiệp tới thông báo tuyển dụng. Cậu cũng đi nghe xong rất nhiều toạ đàm, nhưng vẫn không tìm được công việc yêu thích.

Không phải người ta không cần cậu, hộp thư offer ( thư mời nhận việc ấy) của cậu đã có mười mấy lá, nhưng một cái cậu cũng không muốn đi.

Đơn giản là cậu học chuyên ngành máy tính, lời mời nhận được đều là một ít công ty internet lớn, mà ngành công nghiệp IT mọi người đều biết *996* là việc bình thường, ngẫu nhiên còn muốn *007*. Cùng với lời hứa sáng đi chiều về tuyệt đối không tăng ca của cậu với Yến Tư Kỳ căn bản là không được.

(“996” là viết tắt của giờ làm việc chế độ bắt đầu từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần, hiện đang áp dụng tại một số nước châu Á. 996 được đánh giá là làm việc theo chế độ vừa mệt vừa căng thẳng. Nhưng công việc ngày được coi là hiện hành và thành công lâu dài tại châu Á.)

(“007”: nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.)

Còn về việc đổi ý, vậy Tống Ngu trăm triệu lần không dám. Sáng đi chiều về đã là điểm mấu chốt của Yến Tư Kỳ điểm bên cạnh tả hữu hoành nhảy, nếu là mỗi ngày tăng ca không về nhà, Yến Tư Kỳ có thể dùng dây xích khoá cậu lại, trở thành một tên điên hắc hoá.

Cho nên Tống Ngu rất rất phiền não, cậu học biên trình, nếu không đi làm lập trình viên, vậy còn có thể làm gì chứ?