Chương 39-3: “Chỉ dùng nửa người nghĩ điều kinh tởm, lần này giúp ông tích đức, không cần cảm ơn.” (3)

“Không được, tớ còn muốn đi ăn buffet.” Tống Ngu buồn ngủ đến sắp thϊếp đi, mà vẫn còn nhớ thương cơm trong khách sạn.

Ở chỗ này một ngày tốn hai ngàn, không chỉ tiêu hết tiền thưởng, còn vận dụng một nửa tiểu kim khố, cậu không ăn bù sẽ cảm thấy không cam lòng.

Yến Tư Kỳ bất đắc dĩ, đành phải ôm người đi ra ngoài, dùng khăn tắm bao lấy, vào nhà gỗ nhỏ.

Ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, Tống Ngu khôi phục một chút sức sống, thay đổi áo tắm sạch sẽ, hứng thú tràn đầy lôi kéo Yến Tư Kỳ muốn đi ăn buffet.

“Nghe nói có tôm hùm lớn đó, tớ cần phải ăn một bữa.”

Yến Tư Kỳ cọ chóp mũi Tống Ngu, trêu chọc nói: “Bình thường cậu thiếu ăn à?”

“Không giống nhau.” Tống Ngu rung đùi đắc ý: “Tiền của cậu là tiền của nhà ta, mà hiện tại tiền của tớ đã chi ra rồi, tớ ăn nhiều một chút chính là cắt cái đuôi của tư bản chủ nghĩa, ăn nhiều lấy nhiều!”

Hai chữ “Nhà ta” làm tim Yến Tư Kỳ rung động, trời mới biết, hắn nằm mơ cũng muốn có một gia đình với Tống Ngu.

Hắn ôm lấy Tống Ngu, lại hôn thật sâu một hồi.

Tống Ngu thở không nổi, vỗ vỗ bả vai của Yến Tư Kỳ, mới có thể thả lỏng. Cậu cũng không giận, tay nắm tay Yến Tư Kỳ vô cùng cao hứng đi vào nhà ăn.

Nhà ăn người không ít, vào mua đông người tắm suối nước nóng phá lệ nhiều.

Hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, Yến Tư Kỳ nói: “Muốn ăn cái gì, tớ đi lấy.”

Tống Ngu liền nói ra mấy món ăn muốn ăn vừa rồi nhìn đến: “Cá hồi lóc xương, sushi trứng cá muối, con cua…… À, còn có tôm hùm đất!”

Yến Tư Kỳ gật gật đầu, đứng dậy đi khỏi.

Ánh mắt Tống Ngu đuổi theo bóng dáng của Yến Tư Kỳ, cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, chán muốn chết mà đánh giá nơi nơi, bỗng nhiên đối diện một người đàn ông ngồi xuống.

Nếu Yến Tư Kỳ tại đây, liếc mắt một cái là có thể nhận ra là người đàn ông mặc áo tắm màu nâu lúc trước gặp mặt ở hành lang.

Tống Ngu cũng không nhận thức anh ta, tưởng anh ta cũng là một vị khách, liền lễ phép mở miệng: “Xin lỗi, chỗ này có người.”

Người đàn ông mỉm cười: “Tôi biết, nam sinh kia là bạn của cậu sao?”

Diện mạo của người đàn ông cũng khá anh tuấn, chỉ là ánh mắt quá mức ngả ngớn, tươi cười cũng chói mắt, làm Tống Ngu cảm thấy không thoải mái.

Cậu nói thẳng: “Đúng vậy, cậu ấy là bạn trai của tôi.”

Ý cười của người đàn ông bất biến, trước kia ở hành lang nhìn thấy địch ý của nam sinh kia, nào còn không đoán quan hệ của hai người, tuy nhiên anh ta không để vào mắt.

Anh ta coi trọng Tống Ngu hơn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc tuấn tú này liền thích, sạch sẽ, xinh đẹp, giống như mèo được nuôi dưỡng, trong ánh mắt lộ ra ngây thơ và lười biếng. Làm lòng anh ta ngứa, nếu không bắt tới tay, trong lòng như thiếu một khối vậy.

“Hai người vẫn là học sinh, đi nghỉ sao?” Anh ta nhìn chằm chằm Tống Ngu, mơ ước trong mắt sắp tràn ra tới.

Tống Ngu hung hăng nhíu mày: “Chú à còn có chuyện gì sao? Bạn trai tôi sắp quay trở lại rồi, chú đừng chiếm vị trí của cậu ấy .”

Người đàn ông cũng không giận, hai ngón tay kẹp một tấm danh thϊếp đặt lên bàn, chậm rãi đẩy qua.

Tống Ngu vừa muốn từ chối, bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: “Chào, phiền chú tránh ra.”

Người đàn ông nhún nhún vai, đứng dậy tránh ra, lúc gần đi cho Tống Ngu một ánh mắt ý vị thâm trường và nụ cười tự cho là tiêu soái anh tuấn, nhìn hoài làm Tống Ngu buồn nôn.

Tuy nhiên cậu đã lập tức vui vẻ trở lại, bởi vì mâm trong tay Yến Tư Kỳ có một con tôm hùm lớn đỏ tươi, to như hai cái tay.

“Yến Tư Kỳ, cậu lấy ở đâu vậy, vừa rồi tớ không thấy có cái này.”

“Lúc tớ qua vừa vặn mang ra, số lượng có hạn.”

“Lợi hại!” Lực chú ý của Tống Ngu hoàn toàn bị tôm hùm hút đi, hết sức chăm chú bóc tôm hùm ăn.

Tấm danh thϊếp lẻ loi trên bàn lẻ, bị Yến Tư Kỳ cầm lên.

——chủ tịch công ty công nghiệp xx Lý Minh.

Phía dưới còn có một tấm thẻ phòng.

Ánh mắt Yến Tư Kỳ đột nhiên tối sầm, trên tay không tự giác dùng sức, thẻ phòng theo đó mà nứt.

Hắn nhìn về phía phương hướng người đàn ông rời đi, tìm kiếm thân ảnh Lý Minh, Lý Minh đang ăn cơm cùng những người khác, như cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn lại, bắt gặp tầm mắt âm trầm của Yến Tư Kỳ, sống lưng anh ta tê rần, theo bản năng nuốt nước miếng.

Nhưng lại cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, một sinh viên hai mươi tuổi mới ra trường, có thể có uy hϊếp gì. Chỉ ỷ vào một bộ tiểu bạch kiểm, tìm cái đối tượng xinh đẹp mà thôi.

Vẫn còn trẻ, ra xã hội liền biết, lớn lên tốt có ích lợi gì, nắm tiền trong tay mới là chân thật. Tuy nhiên chính mình cũng lớn lên không kém, còn có tiền, đồ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.

Lý Minh nắm chắc thắng lợi, một chút cũng không lo lắng Tống Ngu sẽ chướng mắt anh ta, bởi vì anh ta làm chuyện này lần đầu tiên, anh ta ăn cả nam lẫn nữ, thiên vị xinh đẹp, diện mạo thanh tú. Chỉ cần coi trọng, mặc kệ có đối tượng hay không, tất cả cũng có thể bắt tới tay.

Loại khách sạn suối nước nóng đắt tiền, là địa điểm săn diễm tuyệt hảo, người trẻ tuổi, sinh viên lui tới chiếm đa số, họ mới làn quen với thế giới này, tò mò, muốn hưởng thụ sinh hoạt xa xỉ cố tình lại không đủ sức, mà lúc này một người đẹp trai lắm tiền gọi là “Thân sĩ thượng lưu” chủ động đến gần, phần lớn sẽ dao động.

Cho dù có rụt rè, lần đầu tiên không câu được, nhiều vài lần, cuối cùng cũng thành công.

Quá dễ lừa, Lý Minh nắm chắc thắng lợi mà nghĩ.

Vài lần rượu vang đỏ xuống bụng, anh ta có chút say, lắc đầu đi vào phòng vệ sinh.

Cởϊ qυầи xả nước cứu thân, miệng anh ta huýt sáo, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cậu bé ấy, không biết cần thông đồng mấy lần mới có thể câu được, tâm thật ngứa nha.

Đầu anh ta toàn là ý tưởng hạ lưu, hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng vệ sinh đã bị khóa trái, phía sau xuất hiện một thân ảnh cao hơn cả anh ta.

Bỗng nhiên bị người đá té trên mặt đất, qυầи ɭóŧ Lý Minh còn chưa kéo lên, áo tắm mở tung ngồi trên sàn phòng vệ sinh, trên đó còn có một ít vệt nước không rõ, chật vật lại ghê tởm.

Khi anh ta thấy rõ trước mặt của nam sinh, giận tím mặt nói: “Mày dám đánh tao?”

Yến Tư Kỳ mặt vô biểu tình lại đá một chân, đá thẳng vào giữa háng Lý Minh.

Lý Minh hét lớn một tiếng, huyết sắc trên mặt trút hết, trán đều đổ mồ hôi, đau đớn kêu to.

“Mẹ máy, mày dám đánh tao, tao sẽ báo cảnh sát!” Sắc mặt Lý Minh dữ tợn rống lên.

Yến Tư Kỳ nắm cổ áo anh ta, con ngươi hẹp dài cuồn cuộn lửa giận đen kịt, giống như rắn độc nhìn chằm chằm Lý Minh, giọng nói lại mềm nhẹ dị thường: “Ông đoán xem, là tôi đánh phế ông trước, hay là cảnh sát tới trước.”

Lý Minh rùng mình một cái, sợ hãi, vạn nhất bị đánh chết tại đây trong chốc lát sẽ không có ai cứu anh ta.

Đầu lưỡi lướt qua hàm răng Yến Tư Kỳ, đầu gối đè lên ngực Lý Minh, nắm đấm như mưa dùng trên mặt Lý Minh, giọng nói lạnh như băng: “Ông dùng hai con mắt ghê tởm này nhìn cậu ấy? Còn nói chuyện với cậu ấy, ông cũng xứng à!”

Lý Minh bị đánh mặt mũi bầm dập, không nhịn được kêu thảm thiết: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không dám nữa.”

……

Ra sức đánh Lý Minh một trận, ném xuống đất như một con chó chết, Yến Tư Kỳ nhấc chân dẫm giữa háng Lý Minh, mặt vô cảm hung hăng dẫm đạp, cho đến khi nơi đó biến thành một đám máu thịt dơ bẩn.

Sau đó nhét thẻ phòng rách nát và danh thϊếp vào miệng Lý Minh.

“Chỉ dùng nửa người nghĩ điều kinh tởm, lần này giúp ông tích đức, không cần cảm ơn.”

Yến Tư Kỳ đứng ở trước bồn rửa tay, thong thả ung dung rửa vết máu trên tay, sau đó mở cửa, dường như không có việc gì mà đi ra ngoài.

Tống Ngu vui vẻ ăn uống thỏa thích, thấy Yến Tư Kỳ liền hỏi: “Sao cậu đi lâu như vậy?”

Yến Tư Kỳ lấy tôm hùm đất bóc cho cậu: “Phong cảnh bên kia không tồi, nhìn nhiều trong chốc lát, chờ tí nữa dẫn cậu qua”

“Ok.”