Chương 37: “Yến Tư Kỳ, cậu muốn bao nuôi tớ à?”

Tống Ngu gần đây rất bận, năm tư, các bạn học thi lên thạc sĩ, đi thực tập, cậu cũng tìm việc cho bản thân làm, đi theo một *giáo thụ* cùng chuyên ngành làm đầu đề thực nghiệm, giáo thụ là một học giả rất nổi tiếng trong lĩnh vực ấy, nếu cậu có thể trổ hết tài năng ở trong đầu đề, lấy được một ít thành tích, như vậy dựa vào bằng này sơ yếu lí lịch, sau khi cậu tốt nghiệp chắc chắn có thể tiến vào xí nghiệp lớn.

( Giáo thụ: giảng viên trong trường đại học, giáo viên trong trường đại học)

Bởi vậy gần đây cậu luôn đi sớm về muộn, phi thường bận rộn.

“Tống Ngu, có một số liệu của tổ thực nghiệm xuất hiện sai lầm, cần điều chỉnh lại một lần nữa, hôm nay chúng ta có khả năng phải làm suốt đem, em không sao chứ.”

Tống Ngu đang nhét cơm vào trong miệng, nghe thấy đàn anh mang đến tin dữ cho cậu. Mấy đàn anh cùng tổ đều là nghiên cứu sinh giáo thụ dẫn dắt, chỉ có mỗi cậu là sinh viên khoa chính quy, là giáo thụ nhìn vào thành tích chuyên ngành nổi bật của cậu mới nhận cậu vào, cho nên cậu một chút cũng không dám lười biếng, sợ cô phụ kỳ vọng của giáo thụ.

Nghe vậy, cậu chỉ do dự một cái chớp mắt, gật gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Đàn anh cười cười: “Vậy là tốt rồi, nhanh lên ăn, ăn xong nhanh về phòng thí nghiệm.”

Tống Ngu nhanh chóng ăn mấy ngụm, bưng mâm đồ ăn lên: “Em đi gọi điện thoại, trong chốc lát sẽ quay lại”

Đi ra nhà ăn, đi đến chỗ một cái ghế dài an tĩnh kế hồ nhân tạo, Tống Ngu móc di động ra gọi cho Yến Tư Kỳ.

Rất nhanh, đầu bên kia vang lên âm thanh từ tính: “Nhớ tớ?”

Yến Tư Kỳ mỗi lần đều không đứng đắn như vậy, Tống Ngu: “…… Ừm.”

Tiếng cười nhẹ của Yến Tư Kỳ phát ra: “Đợi cậu xong việc rồi báo cho tớ, tớ đi đón cậu.”

Tống Ngu mím mím môi, có chút không biết nên nói thế nào, gần đây cậu đi sớm về trễ, Yến Tư Kỳ đã rất không cao hứng, nếu nói với hắn hôm nay có khả năng làm suốt đêm, không biết hắn có tức giận hay không trời.

Nghe thấy Tống Ngu trầm mặc, Yến Tư Kỳ tựa hồ đã nhận ra gì đó, giọng nói hơi hơi trầm xuống: “Làm sao vậy? Chuyện gì?”

“Yến Tư Kỳ, tớ, tớ đem nay có lẽ không về được, có một tổ số liệu cần điều chỉnh một lần nữa.” Tống Ngu càng nói giọng càng nhỏ, cũng không phải sợ, chỉ là mỗi lần Yến Tư Kỳ tức giận thì rất khó dỗ, còn muốn nêu ra các loại tổn hại để lăn lộn mông cậu, gần nhất đầu đề đang ở giai đoạn kết thúc, cậu không muốn tại loại thời điểm này rớt dây xích.

Quả nhiên, nghe thấy Tống Ngu nói, Yến Tư Kỳ nửa ngày không mở miệng, nhưng hơi thở âm trầm, táo bạo đã xuyên qua điện thoại, rõ ràng truyền đến cho Tống Ngu.

Thật lâu sau, Yến Tư Kỳ lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ hai, Tống Ngu.”

“Tớ biết.” Trước đó cũng có một lần thức suốt đêm, trở về Yến Tư Kỳ xử lí cậu một trận, liên tục hai ngày thời điểm làm thực nghiệm chỉ có thể đứng, bởi vì hạ mông ngồi xuống sẽ đau.

Tống Ngu vội vàng nói: “Chắc chắn đây là lần cuối cùng, lập tức liền phải kết thúc, tớ rất nhanh sẽ không cần vội như vậy, lần sau tớ đi đón cậu được không?”

Yến Tư Kỳ cũng đang làm đầu đề, chẳng qua học viện số lý của bọn hắn có một toà nhà thực nghiệm riêng, hơn nữa tổ của Yến Tư Kỳ đều là đại lão chuyên nghiệp, các hạng mục thực nghiệm hoàn thành rất nhanh, mỗi ngày đều có thể hoàn thành nhiệm vụ trước tiên, cũng không kéo dài, không giống bọn cậu viết trình tự, xuất hiện một cái bug liền phải lặp lại điều chỉnh thử, lặp lại đo lường tính toán.

“Đầu đề của chúng tớ đã kết thúc, buổi sáng tớ đã gửi tin nhắn cho cậu, cậu không thấy phải không?” Giọng nói của Yến Tư Kỳ càng thêm lãnh trầm (cái giọng vừa lạnh vừa thấp ấy), giống như ngưng ra một tầng băng.

Tống Ngu vội vàng nhìn điện thoại, quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc, một buổi sáng cậu vội vàng đến hắn đầu choáng váng não căng căng, giữa trưa ăn cơm cũng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, làm sao có thời giờ xem di động.

“Tớ bận quá, Yến Tư Kỳ.” Tống Ngu suy sụp thở dài, “Lần sau tớ ——”

“Tút —— Tút—— tút”

Điện thoại cắt đứt.

Tống Ngu nhíu mày nhìn chằm chằm di động, ngay sau đó nhặt lên một viên đá, hung hăng ném vào trong hồ, quấy nhiễu những chú vịt du ngoạn trên mặt hồ. Sau đó nặng nề thở dài một hơi, li ngay cả thời gian đi tìm tòi, ngiên cứu suy nghĩ của Yến Tư Kỳ cũng không có, cậu chỉnh đốn lại cảm xúc, sau đó chạy nhanh về phòng thí nghiệm.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cũng đo lường tính toán xong tổ số liệu kia, mọi người hưng phấn dị thường, bởi vì nhận được số liệu chính xác, cũng tỏ rõ thực nghiệm của bọn họ sắp lấy được kết quả viên mãn.

Tống Ngu duỗi người, bả vai và thắt lưng cùng nhau phát ra tiếng “cộp cộp” làm người ê răng, thống khổ mà nhếch môi, ngồi lâu quá, thân thể đều cứng đờ.

Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời màu xanh lam bắt đầu sáng, đã là bốn giờ sáng.

Tống Ngu cầm lấy áo khoác, cùng các đàn anh đi ra ngoài toà nhà thực nghiệm.

Thời tiết tháng 11 có hơi se se lạnh, cậu mặc áo khoác vào, chà xát tay, thổ ra một ngụm khói trắng.

“Tống Ngu, bạn trai em đến đón em kìa.” Đàn anh trêu đùa nói.

Tống Ngu ngẩng đầu nhìn thấy, cách đó không xa dưới đàn đường có một thân ảnh cao dài đang đứng, áo hoodie màu đen, quần jean, trên cánh tay còn vắt một cái áo khoác dài.

Thấy Yến tư Kỳ, khóe môi Tống Ngu hơi cong, theo bản năng cười rộ lên, tạm biệt đàn anh, liền vàng chạy tới, tuy nhiên càng tới gần, càng có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo xa cãh người khác ngàn dăm trên người Yến Tư Kỳ.

Liên tưởng đến sự không thoải mái giữa trưa, bước đi của cậu không khỏi chậm lại, ý cười trên mặt cũng thu liễm, khi đứng trước mặt Yến Tư Kỳ, đã là bộ dáng mặt ủ mày ê.

Yến Tư Kỳ mặt lạnh hơn, con ngươi đen kịt: “Thấy tớ thì không cao hứng như thế?”

“Tớ không có……” Tống Ngu hai tay nắm túi, ngón tay ở góc độ không ai thấy nắm thành một đấm: “ Cậu tới đón tớ à?”

Yến Tư Kỳ nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Tớ đi ngắm mọc trời mọc.”

“……” Tống Ngu nghẹn họng, thấp đầu nhỏ giọng nói: “Tớ cho rằng cậu giận.”

Yến Tư Kỳ không trả lời, lấy áo khoác dài trong tay choàng cho Tống Ngu, nắm tay cậu đi ra ngoài trường học

Cảm nhận được trên vai trọng lượng cùng ấm áp, Tống Ngu trong lòng buông lỏng, bước chân cũng nhẹ nhàng, “Ngươi không sinh khí a?”

“Cậu cảm thấy tớ nên tức giận sao?”

Tống Ngu lá gan lớn chút: “Tớ cảm thấy không nên, tớ cũng không phải cố ý, hơn nữa chúng ta sắp hết vội rồi ……”

Cậu vui vẻ nói chuyện về thực nghiệm, Yến Tư Kỳ trầm mặc nghe.

Chân trời ở phía đông lộ ra một góc vầng sáng màu vàng, thái dương dần dần dâng lên, đánh thức thành thị phồn hoa náo nhiệt đang ngủ say.

Thời điểm tống Ngu tỉnh lại, đã 12 giờ trưa, cậu nằm trong ở chăn hồi tưởng lại hết thảy những việc phát sinh hôm qua còn cảm thấy không thể tin tưởng được, Yến Tư Kỳ thế nhưng không tức giận, cũng không lăn lộn cậu, an an ổn ổn ôm cậu từ trong xe lên trên lầu, còn để cậu nghỉ ngơi cho tốt.

Đây quả thực không phải phong cách làm việc của Yến Tư Kỳ nha! Tuy rằng một người bình thường vốn dĩ sẽ không vì vậy mà phát giận, nhưng Yến Tư Kỳ căn bản không thể coi như người bình thường để đối đãi.

Cho nên vì cái gì mà hắn lại không giận cơ chứ?

Đang miên man suy nghĩ, Yến Tư Kỳ đẩy cửa tiến vào: “Tỉnh? Ra ăn cơm đi.”

Tống Ngu dụi dụi mắt, xuống giường.

Trên bàn cơm bày cháo nếp than, còn có vài msn chay ngon miệng.

Yến Tư Kỳ múc một chén cháo để trước mặt cậu: “Tối qua cậu thức đêm, hôm nay đừng ăn dầu mỡ nhiều.”

Thái độ của thanh niên cũng có thể gọi là ôn hòa, Tống Ngu cơ hồ có chút thụ sủng nhược kinh, tuy rằng ngày thường Yến Tư Kỳ cũng rất dịu dàng săn sóc, nhưng lúc này rõ ràng là thời điểm không đúng, trực giác nói cho cậu khác thường chắc chắn có điềm, Yến Tư Kỳ khẳng định không thích hợp.

Cậu uống cháo thật cẩn thận, uống một ngụm nhìn Yến Tư Kỳ một cái, ánh mắt ẩn chứa cảnh giác.

Sắc mặt Yến Tư Kỳ bất biến, tri kỷ gắp đồ ăn cho cậu, múc cháo, thần thái tự nhiên giống như từ trước đến nay trò chuyện với cậu một ít tin tức và chuyện thú vị phát sinh gần đây.

Tống Ngu dần dần yên lòng, bạn trai cậu tốt như vậy, có thể có ý xấu gì chứ, là do cậu suy nghĩ nhiều.

Cơm nước xong, Tống Ngu nằm liệt trên sô pha xem TV, Yến Tư Kỳ bưng một mâm quả nho đi tới, ngồi ở bên người cậu.

“Hôm nay không làm thực nghiệm sao?”

Tống Ngu ấn đầu mót, há mồm ngậm lấy quả nho Yến Tư Kỳ đút cho: “Giáo thụ nói ngày hôm qua vất vả suốt đêm, nghỉ một ngày, ngày mai lại đi.”

Long bàn tay Yến Tư Kỳ xoè ra, tiếp được vỏ quả nho Tống Ngu phun ra, lại đút một quả: “Tống Ngu, sau khi tốt nghiệm cậu có tính toán gì không?”

“Không có tính toán gì.” Tống Ngu chọc một tiết mục hìa kịch để xem, thuận miệng nói: “Tớ chỉ nghĩ tím một công việc tốt, để mẹ tớ nhẹ nhàng hơn một ít.”

Tống Ngu chưa bao giờ là một người biết quy hoạch cuộc sống của bản thân, không có mục tiêu cao lớn gì, cũng không có lý tưởng rộng lớn, được thì được. Cho dù thân học ở trường đứng đầu cả nước, cũng không có bị cảm nhiễm bởi các đại thần bên người, không nghĩ tới vì tổ quốc và nhân dan cống hiến cái gì, tất cả mong muốn, một chữ tục đến không thể tục hơn—— tiền.

Cậu muốn mẹ không cần lại phải thức khuya dậy sớm vất vả mở quán ăn, có thể mỗi ngày trang điểm đẹp đẽ đi ra ngoài, đánh bài, không cần nhọc lòng bất cứ cái gì, hưởng thụ lúc tuổi già.

Đây là mục tiêu để Tống Ngu nỗ lực.

“Tống Ngu, tất cả việc đó tớ làm được hết.”

Tống Ngu sửng sốt một chút, quay đầu: “Có ý gì?”

Yến Tư Kỳ nhìn chăm chú vào Tống Ngu, đồng tử đen nhánh tràn ngập chân thành tha thiết: “Cậu muốn cho dì Tống áo cơm không lo, an hưởng lúc tuổi già, tớ có thể làm được. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở yên trong nhà, chỗ nào cũng không cần đi, tớ cam đoan với cậu, tất cả nguyên vọng của cậu, tớ sẽ giúp cậu thực hiện hết, được không?”

Tống Ngu ngơ ngẩn, đôi mắt xinh đẹp chớp hai cái, hơi hơi để lộ ra mờ mịt: “Yến Tư Kỳ, cậu muốn bao nuôi tớ à?”

---------------------------------

Moá ơi chương sau 7k chữ :))))

Mà tình hình là bộ này chưa hoàn~( ´•︵•` )~. Tác giả afk, nên có xu hướng là drop bộ này(╥_╥). Nên các bạn đừng hỏi có bao nhiêu chương thì hoàn, Mị chịu. Mị ngóng tác giả từng ngày luôn nà, mà mãi chưa thấy