Chương 4-2: "“Nếu chúng ta đều là nhân vật trong sách, cậu nói xem chúng ta có khả năng thoát khỏi số mệnh do tác giả sắp đặt không?”



Tống Ngu có một giấc mơ rất dài, trong mộng có Yến Tư Kỳ, có bạn học mới…… có Trường Trung Học Phổ Thông số 1 Dương Thành mà cậu quen thuộc hết thảy, chỉ là không hề có cậu.

Toàn bộ hành trình, cậu lấy thân phận một người đứng xem, nhìn từ lúc bạn học mới chuyển đến, gặp gỡ với Yến Tư Kỳ, hiểu nhau, cuối cùng yêu nhau.

Đại khái là một câu chuyện tình yêu vườn trường kể về một cái học tra cùng một cái học bá, từ lúc bắt đầu nhìn nhau không thuận mắt, về sau lại chậm rãi sinh tình, cuối cùng cùng nhau thi đậu đại học.

Vốn dĩ nó rất đẹp, Tống Ngu nghĩ, nếu vai chính công không phải là bạn trai của mình mà nói.

Khi cậu tỉnh lại, Yến Tư Kỳ đang thủ ở mép giường, giúp cậu đắp một cái khăn mát mới lên trán.

Tống Ngu giật giật tay chân, bị Yến Tư Kỳ đè lại “Đừng lộn xộn, vẫn đang truyền nước.”

Tống Ngu nhìn cái chai đang treo lơ lửng, sau đó đem ánh mắt quan sát bốn phía, bài trí rất quen thuộc—— là nhà của Yến Tư Kỳ.

Yến Tư Kỳ có một căn hộ nhỏ gần trường học, chỉ có mình hắn ở, Tống Ngu cũng đã tới rất nhiều lần, trên giường, phòng bếp, ban công, phòng khách, mỗi góc bọn họ đều ngủ qua.

“Uống nước.” Yến Tư Kỳ đỡ Tống Ngu ngồi dậy dựa vào đầu giường, đem ống hút cắm vào ly nước đưa đến bên miệng Tống Ngu.

Nước ấm làm ướt đôi môi khô khốc, từ yết hầu chậm rãi chảy xuống, dễ chịu hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt ôn nhu của nam sinh, cậu cảm thán nói: "Thật ân cần nha, đáng tiếc chú định thuộc về người khác."

Nếu không có giấc mơ này, cậu có khả năng vĩnh viễn sẽ không ý thức được, hoá ra cậu không đơn giản là xuyên qua mà là xuyên sách.

Ba năm trước, Tống Ngu gặp phải tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại đã xuyên đến thế giới xa lạ này. Nguyên chủ cũng tên Tống Ngu, chỉ là so với cậu may mắn hơn rất nhiều, ít nhất còn có mẹ, mà cậu ở thế giới thật lại là cô nhi.

Mẹ Tống là một người phụ nữ bình thường, dựa vào bày quán ăn vặt ven đường kiếm tiền, mỗi ngày bôn ba mệt nhọc chỉ có nguyện vọng duy nhất là hy vọng con trai có thể chăm chỉ học tập, thi vào một trường cấp 3 tốt .

Đáng tiếc con bà là một tên côn đồ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày trốn học đi tiệm net chơi game.

Cho nên từ khi học sinh cấp ba- Tống Ngu xuyên qua, cậu tốn thời gian một năm điều chỉnh ấn tượng về mình trong mắt giáo viên và bạn học, sau đấy trong kì thi tuyển sinh cấp 3 đạt được thành tích tốt. Rất nhiều trường THPT đã liên hệ với cậu, mong cậu có thể nhập học, nhưng cuối cùng cậu đã chọn trường THPT số 1 Dương Thành. Đơn giản bởi vì trường Dương Thành là trường tư lập, *tài đại khí thô*, đưa nhiều tiền nhất.

(Kiểu lắm tiền nhiều của)

Không chỉ có miễn toàn bộ học phí, còn trao cho cậu học bổng 10 vạn tệ.(= 356301.42 vnđ)

Tống Ngu biết thành tích của bản thân hoàn toàn không đủ để được trao số tiền khen thưởng lớn như vậy, nhưng cậu cũng không muốn miệt mài theo đuổi nguyên nhân trong đó, cậu luôn là sao cũng được, vạn sự tùy duyên.

Vì không để cho mẹ Tống phải dựng quán ăn trong mưa gió, còn bị quản lí đô thị đuổi bắt. Tống Ngu thuyết phục bà dùng mười vạn tệ tiền học bổng cộng thêm tiền tiết kiệm của gia đình, để thuê một cửa hàng trước cổng trường, mở một quán ăn vặt, chính là quán ăn Tiểu Ngư.

Sau đó, Tống Ngu quen biết Yến Tư Kỳ, hai người bắt đầu rất bình đạm, chỉ là bạn cùng lớp bình thường, lâu dần liền thấy vừa mắt, Yến Tư Kỳ hỏi cậu có muốn yêu đương không, Tống Ngu thấy bộ dáng hắn đẹp, bản năng nhan cẩu thúc đẩy khiến cậu đồng ý mà không cần suy nghĩa nhiều.

Hoàn toàn không giống trong giấc mơ của Tống Ngu, với câu chuyện tình cảm ngọt ngào lãng mạn giữa Yến Tư Kỳ và học sinh chuyển trường.

Chắc bởi vì cậu là con người không thú vị, Tống Ngu nghĩ thầm.

“Suy nghĩ gì đó?” Yến Tư Kỳ hỏi “Sắc mặt cậu không tốt lắm, gặp ác mộng sao?”

Tống Ngu đang muốn lắc đầu, lại đột nhiên dừng lại, giọng nói có chút ách nói: “Không khác lắm.”

Bạn trai thế nhưng là vai chính trong sách của người khác, còn có CP chính thức, đó xem như ác mộng đi.

Yến Tư Kỳ xoa bóp bàn tay mềm mại không xương của Tống Ngu, thấp giọng nói: “Mơ đều là giả, đừng sợ.”

Tống Ngu cong môi, chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Tư Kỳ hỏi: “Nếu chúng ta đều là nhân vật trong sách, cậu nói xem chúng ta có khả năng thoát khỏi số mệnh do tác giả sắp đặt không?”

Yến Tư Kỳ bật cười“ Sao lại hỏi cái vấn đề không đâu vào đâu như vậy?”

Nhưng nhìn thấy Tống Ngu hỏi vô cùng nghiêm túc, hắn vẫn suy nghĩ một lát, để đưa ra một đáp án.

Nhưng Tống Ngu bỗng nhiên không muốn nghe nữa, cậu vươn ngón chặn môi Yến Tư Kỳ lại, cười với hắn, đại khái bởi vì ở sinh bệnh, con ngươi có chút sương mù hỗn độn.

Cậu nằm xuống, mở hai chân ra, nhẹ giọng nói: “Yến Tư Kỳ, nghe nói nơi đó của người đang sốt rất nóng, cậu mau tới thao tớ đi.”

--------------------------------

Lúc đọc thấy nó ngắn vậy á, mà khi edit thấy mấy chương sau tác giả viết dài lê thê, tốn thời gian cực:<<<.