—— Yến Xuyên nói: “Yến Tư Kỳ có bệnh, cháu không phát hiện sao? Giống như lần này hai đứa cãi nhau, một ít…… hành vi dị thường của nó..”
Sắc mặt Tống Ngu tức khắc có chút không quá đẹp, lạnh lùng nói: “Chú Yến, tính cách Yến Tư Kỳ có khả năng xác thật hơi khác so với người khác, nhưng chú làm một người cha, nói con mình có bệnh, có phải không quá thích hợp hay không.”
Tống Ngu nói xong liền chuẩn bị rời đi, bởi vì những lời này của mình rất không khách khí, hẳn là sẽ bị Yến Xuyên đuổi ra đi.
Nhưng mà lại không có, đối với việc Tống Ngu mạo phạm, Yến Xuyên ngược lại cười: “ Cháu cho rằng chú đang vũ nhục nó? Hay là châm ngòi tình cảm của các cháu?”
Tống Ngu nói: “Chẳng lẽ không phải chú đang mắng cậu ấy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Yến Xuyên uống ngụm trà: “Lời chú nói chính là sự thật, Yến Tư Kỳ đích xác có bệnh.”
“Cố chấp hình thành rối loạn nhân cách, một dạng bệnh tật tinh thần, biểu hiện là vô cớ ngờ vực, ghen ghét, mẫn cảm, du͙© vọиɠ khống chế mạnh, vì đạt tới một ít mục đích có thể không từ thủ đoạn, những bệnh trạng đó ở trên người của mẹ nó biểu hiện vô cùng rõ ràng, hơn nữa còn di truyền cho Yến Tư Kỳ.”
Nhắc tới mẹ của Yến Tư Kỳ, biểu tình Yến Xuyên lập tức trở nên thực phức tạp, có hoài niệm, có bi thương, có một tầng áp lực phẫn hận, còn có che giấu sâu đậm, áy náy chợt lóe qua.
Hai tay Tống Ngu nắm chặt, ánh mắt mờ mịt lại thấp thỏm, há miệng thở dốc, lại không nói gì.
Yến Xuyên lòng dạ sâu đậm, đủ loại cảm xúc bất quá chỉ lướt qua trong giây lát, trên mặt lại khôi phục sự bình tĩnh không chê vào đâu được. Ông buông chén trà: “Có phải cháu muốn nói, ngoại trừ lần giận dỗi này ra, thì tình cảm lúc trước của hai đứa đặc biệt tốt.”
Tống Ngu mím môi.
“Đây là điểm đáng sợ của Yến Tư Kỳ, hắn trưởng thành phi thường sớm, mười tuổi về sau biểu hiện ra ngoài hay tâm trí của nó so với người trưởng thành không sai biệt mấy, thậm chí lòng dạ càng sâu. Nó khác xa so với mẹ nó, càng giỏi về ngụy trang, đồng thời cũng càng thêm điên cuồng.”
Yến Xuyên nhìn Tống Ngu, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Chú cần nhắc chở cháu, cùng loại người này ở bên nhau sẽ rất mệt, niềm vui và yêu thích của bọn họ đều thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ, không ai có thể chen vào đồng thời sẽ mang đến áp lực nặng nề cho cháu, sẽ làm người khác cảm thấy …… hít thở không thông.”
Tống Ngu trầm mặc, cúi đầu giống như đang trầm tư.
Yến Xuyên nói: “Đương nhiên, nếu cháu cảm thấy có áp lực, muốn cùng nó chia tay, chú cũng sẽ không trách ——”
“Sẽ không.” Tống Ngu ngẩng đầu, ánh mắt phi thường kiên định: “Cháu không hề cảm thấy áp lực.”
Yến Xuyên ngơ ngẩn.
Khoé môi Tống Ngu nhếch lên một độ cung: “Chú có lẽ sẽ không hiểu, đối với một người như cháu sự chiếm hữu và không dung ai chen vào của Yến Tư Kỳ sẽ chỉ làm cháu cảm thấy rất có cảm giác an toàn.”
Đối với một người giống như cánh bèo trôi tự do trong thế giới không thuộc về mình như cậu, sự điên cuồng và cả tình yêu nồng nàn của Yến Tư Kỳ chính là mảnh đất duy nhất cậu có thể cắm rễ, bám vào.
Chúng ta là một cặp trời sinh.
--------------------------------
Khi Mị định cố gắng tập trung làm cho kịp nguồn raw thì phát hiện chương sao 4k chữ :))). Suy nghĩ chết từ trong trứng,
À mà edit lâu như thế Mị mới nhận ra, Mị bằng tuổi với hai anh nhà :>>>. Nhận ra quá muộn màng