Tống Ngu lần đầu tiên đi vào Yến gia, nhìn thấy trang viên biệt thự khí thế trước mặt trực tiếp khϊếp sợ, trước kia đoán được gia đình Yến Tư Kỳ có tiền, không nghĩ tới lại có tiền như vậy.
Vừa vào cửa đã thấy một khuôn mặt đàn ông trung niên sắc bén, nghiêm nghị ngồi ở trên sô pha, mặt mày so với Yến Tư Kỳ có sáu phần tương tự. Trong lòng lập tức có kết luận, người này nhất định là ba của Yến Tư Kỳ.
Chỉ là quan hệ giữa hai cha con hẳn là không hoà hợp lắm, bởi vì cậu cảm giác được, bắt đầu từ khi xe tiến vào cổng lớn, Yến Tư Kỳ nắm chặt tay cậu liền trở nên cứng đờ, biểu tình cũng càng thêm lạnh lùng, như là cả người dựng gai nhọn lên.
Yến Xuyên thấy hai thiếu niên tay trong tay tiến vào, ấn đường càng thêm sâu.
Hình như ân ái trước mặt người lớn có điểm quá kiêu ngạo, Tống Ngu xấu hổ nhanh chóng buông tay Yến Tư Kỳ ra, lễ phép cúi đầu chào: “Chào chú, cháu tên là Tống Ngu.”
Yến Xuyên gật đầu: “Chào cháu, ngồi đi.”
Không thể nói là nhiệt tình, cũng không tính là lãnh đạm, khẩn trương trong lòng Tống Ngu hơi lui xuống một chút.
Nhưng ngược lại Yến Tư Kỳ lại nắm lại tay Tống Ngu, nhìn Yến Xuyên, ánh mắt không mấy thân thiện: “Có chuyện nói thẳng.”
Không thể không nói, Yến Tư Kỳ luôn có bản lĩnh dùng một câu chọc Yến Xuyên tức giận, Yến Xuyên đập mạnh lên bàn: “Con nói chuyện với ba như vậy sao!”
Ly nước trên bàn trà bị đổ, quản gia lão Hồ vội vàng tới dọn bàn, cũng bưng hai ly trà sữa lên, cười nói: “Tiên sinh nghe nói giới trẻ hiện này đều thích uống trà sữa, cố ý phân phó phòng bếp làm ngay, dùng những lá trà và sữa tốt nhất, tốt cho sức khoẻ hơn bên ngoài nhiều.”
Tống Ngu rất thích uống trà sữa, Yến Tư Kỳ nghe vậy sắc mặt nhu hòa một chút, lôi kéo Tống Ngu ngồi xuống, “Uống đi.”
Tống Ngu vẫn có chút câu nệ, bởi vì khí thế của Yến Xuyên quá cường đại, đó là sự áp bức và sắc bén của bề trên có kinh nghiệm, đối mặt với ông tựa như đối mặt một tòa núi cao.
Là *chính khách* hay là thương nhân? Tống Ngu trong lòng đoán lung tung, trên mặt lại không biểu hiện ra, cầm cái ly, miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm trà sữa.
(Chính khách (nhà chính trị, người cai trị, chính trị gia) là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định.)
Yến Xuyên không nói nữa, Tống Ngu cũng không dám chủ động, không khí nhất thời trở nên im lặng.
Yến Tư Kỳ đánh vỡ cục diện bế tắc, lúc này nói chuyện khách khí một chút:“Ba, ba tìm chúng con có chuyện gì?”
“Con còn không biết mà xấu hổ hỏi.” Yến Xuyên ném một xấp tư liệu đến trước mặt Yến Tư Kỳ: “Chính mình xem đi!”
Đó không phải một xấp giấy dày, trên đó có rất nhiều ảnh chụp, có cảnh Yến Tư Kỳ đè nặng Tống Ngu trên bãi biển, có cảnh Yến Tư Kỳ ôm Tống Ngu đang hôn mê tiến vào khách sạn, còn có bản ghi chép đặt phòng khách sạn, “chủ đề SM” mấy chữ to đó thế nhưng ghi rõ.
Tống Ngu nghiêng đầu liếc mắt một cái, sắc mặt tức khắc trắng bệch, trà sữa thiếu chút nữa cầm không xong.
Sắc mặt Yến Xuyên càng giống như kết băng, “Gần đây cận trạch cùng mấy cái cổ đông đó lại đang ngo ngoe rục rịch, bắt không được nhược điểm của ba, con thì hay rồi, trực tiếp đưa tới cửa người ta! Nếu không phải ba áp xuống, thì con khỏi cần đi học nữa, hạ thuốc, giam cầm phi pháp, mê gian, trực tiếp ngồi xổm khóc lóc đi! Những gièm pha này một khi phát tán ra ngoài, công ty lập tức sẽ chịu ảnh hưởng, người bác có lòng tham sâu thăm thẳm mà đầu óc thì ngắn ấy của con chỉ chờ làm rối loạn thôi!”
Yến Tư Kỳ rũ mắt thấy không rõ biểu tình, tờ giấy đó bị hắn nắm chặt trong tay trở nên nhăn nheo, mu bàn tay hiện lên gân xanh. Sau một lúc lâu, hắn hít sâu một hơi, dựa vào sô pha: “Một câu cuối cùng mới là điều ba lo lắng nhất đi.”
“Con đã làm sai chuyện còn dám cãi! Ai cho con lá gan làm loại chuyện này!” Yến Xuyên tức giận đến cái tay chỉ vào Yến Tư Kỳ phát run, trong mắt tràn đầy mãnh liệt lửa giận: “Mẹ con dạy hư con rồi! Bả điên thì thôi, con cũng điên theo, ba không nên để con cùng xuất ngoại với bà ấy!”
Mẹ là nghịch lân của Yến Tư Kỳ, nhắc tới nhất định sẽ nổi bão, cơ thể Yến Tư Kỳ bật dậy khỏi ghế sô pha như một con báo bị chọc giận, quát lớn về phía Yến Xuyên: “Vậy ông dạy tôi đi, sao ông không dạy tôi hả! Ông vì cái gì lại ném tôi cùng mẹ ở nước ngoài không thèm quan tâm! Hiện tại dựa vào cái gì để chỉ trích mẹ của tôi! Nếu ông lúc ấy chịu đánh một cuộc điện thoại, ông chịu liếc nhìn bà ấy một cái, thì sẽ không… thì sẽ không……”
Ngón tay Yến Tư Kỳ co rút như phát run, mạch máu màu xanh lá trên cổ đều hiện ra.
Tống Ngu bị dọa choáng váng, nhìn Yến Xuyên lại nhìn Yến Tư Kỳ, vội vàng đứng dậy bắt lấy tay của Yến Tư Kỳ: “Yến Tư Kỳ, bình tĩnh một chút, chúng ta đi thôi, chúng ta đi.”
Sắc mặt Yến Xuyên cực kỳ khó coi, quát: “Lão Hồ!”
“Vâng!” Quản gia lập tức tiến lên, nói với Tống Ngu: “Cậu Tống, cậu lên lầu với tôi đi, tôi dẫn cậu tham quan phòng thiếu gia.”
Tống Ngu có chút do dự, này rõ ràng là đề cập đến chuyện gia đình của hai cha con, nhưng xem tình hình đối chọi gay gắt này, cậu rất sợ Yến Tư Kỳ bị đánh, nếu có mình ở đây, tốt xấu gì cũng có thể che chở được một ít.
Yến Tư Kỳ hít một hơi thật sâu, nhéo nhéo tay Tống Ngu, tận lực bình tĩnh nói: “Đi đi, một lát nữa tớ sẽ đi lên.”
Nghe hắn nói như vậy, Tống Ngu đành phải gật đầu, đi theo lão Hồ lên lầu với sắc mặt lo lắng.
Phòng của Yến Tư Kỳ là phòng trong cùng trên lầu hai, quản gia nói: “Thiếu gia thích yên tĩnh, ngoại trừ dọn dẹp khi cần thiết, nơi này sẽ không có người tới.”
Quản gia nói xong liền rời đi, để lại Tống Ngu một mình đứng trước cửa.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là một cây dương cầm màu đen, được lau sạch sẽ không dính tí bụi nào, lại đi vào bên trong còn có một giá sách rất lớn, trưng bày rất nhiều sách, còn có mấy khung ảnh bằng thuỷ tinh.
Trên ảnh chụp, vẻ mặt thiếu niên vĩnh viễn nghìn bài một điệu, khóe miệng nhếch lên độ cung giống như copy paste, thoáng nhìn sẽ thấy là đang cười, cẩn thận nhìn kĩ sẽ phát hiện đáy mắt không có nửa phần độ ấm, giống viên pha lê màu đen vô cơ.
Duy chỉ có hai tấm có biểu tình sinh động, linh hoạt. Trong đó có một tấm là ảnh Tống Ngu chụp cùng Yến Tư Kỳ, là một lần vào rạng sáng bọn họ chạy đi xem kéo cờ ở Thiên An Môn, ở trên quảng trường tìm người chụp, hai người đều mặc đồng phục, mũi Tống Ngu bị đông lạnh đến đỏ bừng, nở nụ cười căng cứng, Yến Tư Kỳ dắt tay cậu bỏ vào túi áo của hắn, mi mắt cong cong.
Tống Ngu nhớ rõ bức ảnh này cũng có tại chung cư nhỏ của bọn họ, không nghĩ tới Yến Tư Kỳ còn rửa thêm một tấm đặt ở trong nhà.
Một tấm ảnh khác hấp dẫn sự chú ý của Tống Ngu, gồm Yến Tư Kỳ và một người phụ nữ, Yến Tư Kỳ khi đó đại khái chỉ có bảy tám tuổi, mặc áo thể thao và quần đùi, gương mặt anh tuấn treo một nụ cười rất tươi, lôi kéo áo gió vàng nhạt của người phụ nữ.
Diện mạo của người phụ nữ thập phần đẹp đẽ, diễm lệ, phần tóc gợn sóng màu nâu buộc tuỳ ý ở sau đầu, hai lọn tóc rơi xuống sườn mặt, đôi mắt hẹp dài, môi đỏ tươi, mặt vô biểu tình. Cô lười biếng dựa vào ghế dài, hai chân đặt sát nhau, ngón tay kẹp một cây thuốc lá nữ sĩ thon dài, thờ ơ nhìn thoáng qua ống kính, ánh mắt trống rỗng, không hề có sức sống.
Tống Ngu quan sát một chút, bối cảnh của tấm ảnh có kiến trúc kiểu Tây và người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, đại khái chính là ảnh chụp vào đoạn thời gian Yến Tư Kỳ ở nước ngoài, người phụ nữ trong ảnh chụp hẳn là mẹ của hắn.
Chưa bao giờ nghe Yến Tư Kỳ đề cập đến chuyện của cha mẹ hắn, ngay cả ba Yến Tư Kỳ hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, người mẹ thoạt nhìn rất có cá tính của hắn đâu, không ở nhà sao? Nghe ý tứ của ba Yến Tư Kỳ, giống như cảm tình giữa hai vợ chồng cũng không tốt lắm, hay là ly hôn rồi?
Bất quá nhìn kỹ, Yến Tư Kỳ lớn lên rất giống mẹ của hắn, so với Yến Xuyên thô ráp lạnh lùng, hắn còn được di truyền sự mỹ lệ tinh xảo của mẹ, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài kia, quả thực không khác chút nào.
Tống Ngu ở trong phòng đi dạo một vòng, phòng Yến Tư Kỳ phi thường giản lược gồm các màu đen, trắng, xám, so ra kém xa tiểu chung cư ấm áp của bọn họ, Tống Ngu ngồi trên giường chán muốn chết, ánh mắt lại hướng về phía cây dương cầm gần cửa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào một chút, rơi lên cây dương cầm thuần đen, ở giữa không trung hình thành cột sáng màu vàng.
Suy nghĩ dần dần bay xa, Tống Ngu nghĩ tới lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yến Tư Kỳ, cũng là có một cây dương cầm.
Đó là lúc lớp 10 mới vừa vào học, các học sinh mới đều phải ở *lễ đường* lớn tham gia lễ khai giảng, Yến Tư Kỳ làm đại biểu cho tân sinh nên cần biểu diễn tiết mục, ở trên sân khấu đàn tấu một khúc dương cầm.
(
Phòng để hội họp hay để cử hành lễ kỷ niệm, tổ chức lễ gì đó)Hai năm qua đi, Tống Ngu đã không quá nhớ rõ đó một khúc như thế nào, nhưng cậu vẫn nhớ rõ dương cầm màu đen, thiếu niên bạch y, bóng dáng cao lớn mà anh tuấn, còn có trên sân khấu tối tăm, chỉ có một cột sáng chiếu lên mình hắn.
Cái cảnh tượng đó đã lập tức hấp dẫn nhan khống Tống Ngu, thế cho nên sau khi chia lớp, khi nhìn thấy người ngồi cùng bàn với mình là Yến Tư Kỳ khi, nội tâm cậu cơ hồ nhảy nhót vui sướиɠ.
Nhưng cậu lúc ấy cũng không có nhất kiến chung tình với Yến Tư Kỳ, chỉ là cảm thấy hắn đẹp, vẫn do thuộc tính ôn nhu săn sóc còn là học bá của Yến Tư Kỳ sau này đả động cậu, mới khiến khi Yến Tư Kỳ thổ lộ với cậu, cậu không chút do dự liền đáp ứng luôn.
Trong khoảng thời gian yêu đương một năm rưỡi, cậu đều cảm thấy Yến Tư Kỳ là bản mẫu hoàn mỹ nhất của hoàng tử, nhưng vào năm ngày trước, ảo tưởng của cậu đều bị đánh vỡ, hoàng tử biến chó điên.
Tống Ngu nghĩ đến chính cậu cũng cười, bất quá cậu rất nhanh lại nhíu mày, Yến Tư Kỳ hẳn sẽ không bị đánh đi, nhìn dáng vẻ hai cha con ồn ào thật dữ dội.
Cậu lặng lẽ đẩy cửa ra, ngó xuống dưới lầu, lại đối diện với đôi mắt cười tủm tỉm của quản gia, tức khắc hoảng sợ.
Quản gia nói: “Cậu tống, tiên sinh mời cậu đi xuống một chuyến.”
“À, vâng.” Tống Ngu gật đầu, hướng dưới lầu đi xuống, lại nói: “Ông không cần kêu cháu là cậu Tống đâu ạ, gọi Tống Ngu là được rồi.”
Quản gia cười không nói lời nào, Tống Ngu nhún nhún vai.
Trong phòng khách dưới lầu, Yến Tư Kỳ không thấy, chỉ còn Yến Xuyên đã bình tĩnh lại.
“Chú ơi, Yến Tư Kỳ đâu ạ?” Tống Ngu lo lắng hỏi.
Yến Xuyên đánh giá cậu không nói lời nào, trái tim của Tống Ngu tâm cũng treo lên: “Chú đánh cậu ấy?”
Hay là đánh bầm dập rồi kéo đi bệnh viện!
“Không có, chỉ là kêu nó đi rửa mặt, bình tĩnh một chút.”
Vậy là tốt rồi, Tống Ngu nhẹ nhàng thở ra.
Yến Xuyên chỉ vào trên cái ly trên bàn trà: “Uống đi, vừa kêu phòng bếp làm lại vẫn còn nóng.”
Vào mùa hè, Tống Ngu thật sự không muốn uống trà sữa nóng, nhưng cậu không dám cự tuyệt, khả năng gặp người lớn sẽ tương đối câu nệ, khẩn trương, cậu đành phải bê lên, chậm rãi thổi, rũ mắt nhấp một ngụm nhỏ.
Yến Xuyên nhìn băng dán trên cổ Tống Ngu, còn có vệt đỏ trong cổ cổ áo mơ hồ lộ ra, ánh mắt thâm trầm vài phần, mở miệng nói: “Yến Tư Kỳ bắt nạt cháu?”
“Cái gì?” Tống Ngu theo ánh mắt của Yến Xuyên nhìn về phía mình, trà sữa thiếu chút nữa sặc, xấu hổ chính lại cổ áo: “Không, không có.”
Từ gương mặt đến cổ có thể lấy mắt thường nhìn thấy được nhanh chóng biến hồng, cảm giác đỉnh đầu và lỗ tai muốn bốc khói, trên thế giới này còn có chuyện nào xấu hổ hơn so với “Một ngày trước mới vừa vui sướиɠ tràn trề làm một hồi, ngày hôm sau thấy gia trưởng đã bị phát hiện dâu tây trên cổ” sao!
“Cháu không cần cảm thấy xấu hổ hay khẩn trương.” Ngữ khí Yến Xuyên nhàn nhạt: “Làm người lớn, chú không phản đối các cháu yêu đương, chỉ hy vọng các cháu phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng làm quá mức là được rồi.”
Xuất hiện! Chuyện xấu hổ hơn so với phái trên! Chính là bị ba của bạn trai tiến hành phổ cập tính giáo dục an toàn!
Tống Ngu muốn tìm khe hở dưới đất mà chui vào, đầu cũng sắp vùi vào trong ly trà sữa.
“Tuy nhiên chú còn phải nhắc nhở cháu một chút, Yến Tư Kỳ nó không phải người bình thường, nó có bệnh.”
“A?” Tống Ngu ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Yến Xuyên: “Có ý gì ạ?”
Yến Xuyên kinh ngạc nâng mày: “Cháu không phát hiện sao? Giống như lần này hai đứa cãi nhau, một ít…… hành vi dị thường của nó.”