Chương 19: “Chào buổi tối, Tống Ngu.”

Trường THPT số 1 Dương Thành, Phòng Giáo Vụ lớp 11.

Mẹ Tống đang nói chuyện với Trần chủ nhiệm.

Cửa văn phòng bỗng nhiên từ bên ngoài đẩy ra, Yến Tư Kỳ đi vào, sau đó ra vẻ kinh ngạc, nhướng mày: “Dì Tống cũng ở đây?”

Mẹ Tống cũng kinh ngạc: “Tiểu Yến?”

Yến Tư Kỳ nhìn Trần chủ nhiệm một cái: “Vâng, Trần chủ nhiệm kêu cháu tới.”

Tiếp thu được ánh mắt của Yến Tư Kỳ, Trần chủ nhiệm lập tức nói: “Đúng vậy, cô tìm trò là muốn cùng thảo luận một chút về thi đua tập huấn sự lúc nghỉ hè, phần thưởng của cuộc thi này có thể cộng điểm thi đại học.”

Nghe vậy, mẹ Tống có chút hâm mộ, cộng điểm thi đại học nha, khả ngộ bất khả cầu cơ hội. Tiểu Yến vừa nhìn đã biết là đứa trẻ học tập đặc biệt tốt, Tiểu Ngu cũng nói qua với bà, Yến Tư Kỳ học bá xếp hạng 1 toàn khối, cái này thi đua đối với hắn mà nói khẳng định dễ như trở bàn tay. Nếu Tiểu Ngu cũng có thể tham gia thì tốt rồi, thử một lần cũng được.

Bất quá Tiểu Ngư gần đây áp lực rất lớn, mẹ Tống nghĩ lại vẫn là thôi đi.

“Dì Tống, vừa rồi khi cháu mở cửa không cẩn thận nghe được một câu, Tống Ngu muốn chuyển trường sao?” Yến Tư Kỳ nhẹ giọng dò hỏi, trên mặt treo nụ cười nhạt khéo léo lễ phép, nhưng cẩn thận xem, sẽ phát hiện tròng mắt của hắn lạnh băng một mảnh, không có nửa phần ý cười.

“Đúng rồi.” Mặt mẹ Tống lộ vẻ lo lắng, “Tống Ngu nói tiến độ học tập của Nhất Trung nó theo không kịp, nhìn người khác đều học, nó lại học không được, trong lòng sốt ruột.”

Yến Tư Kỳ nhíu mi: “Lúc này chuyển trường, đối với Tống Ngu không tốt lắm.”

“Đúng vậy.” Trần chủ nhiệm nói tiếp, “Mẹ Tống Ngu à, kỳ thật Tống Ngu loại tình huống này, tôi không kiến nghị cho trò ấy chuyển trường, sắp lên 12 rồi, đột nhiên đổi một hoàn cảnh học tập, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái.”

Khi mẹ Tống đối mặt với thầy giáo, thần sắc có chút chật vật, ngữ khí thập phần thành khẩn, “Cô Trần, cô nói cũng có đạo lý, nhưng tự Tống Ngu nói nó bị áp lực tập thể như thế sao có thể không lo lắng. Ngài nói hiện tại đứa nhỏ này học tập và tâm lý đều có áp lực, động chút xíu liền tự sát, tôi sợ hãi Tống Ngu cũng xảy ra vấn đề, đến lúc đó lỡ có bất trắc gì, tôi hối hận cũng không kịp.”

Sắc mặt Trần chủ nhiệm ngưng trọng: “ Mẹ Tống Ngu à, cấp 3 là giai đoạn học tập quan trọng nhất, mỗi đứa trẻ đều sẽ có áp lực, việc chúng ta nên làm là trợ giúp bọn nhỏ thông suốt vấn đề, chứ không phải trốn tránh vấn đề. Tôi chân thành nói với chị, nếu không nói chuyện tốt với Tống Ngu, biết rõ nguồn gốc áp lực ở đâu, vậy thì cho trò ấy chuyển trường cũng sẽ không giải quyết được vấn đề.”

Mẹ Tống ngơ ngác: “ Nguồn gốc của áp lực là do tiến độ học tập quá nhanh, theo không kịp sao?”

Trần chủ nhiệm liếc Yến Tư Kỳ một cái, tạm dừng một lát, tiếp tục nói: “Thật ra chị nói Tống Ngu học tập theo không kịp, tôi cảm thấy không đúng.”

Cô đi vào bàn làm việc, tìm phiếu điểm mấy lần trắc nghiệm và kiểm tra hàng tháng gần đây, “Chị xem, thành tích của Tống Ngu trước giờ luôn dao động trong top 30 của khối, hết sức ổn định, điều này thuyết minh tình hình học tập của trò ấy đang ở một trạng thái cực kỳ vững vàng, nếu là theo không kịp, hẳn là sẽ xuất hiện tình huống thành tích đột nhiên trượt xuống.”

Mẹ Tống xem rất nghiêm túc, ngón tay đặt lên vị trí của Tống Ngu, thấy sau tên con trai một loạt điểm cao không dưới trung bình, trong lòng thực vui mừng, nhưng nghĩ lại lại thập phần mờ mịt, Tiểu Ngu không phải nói học hành theo không kịp sao? Này không phải…… Rất ổn định sao?

Nhận thấy được cảm xúc của mẹ Tống chuyển biến, Trần chủ nhiệm thở dài, ngữ khí nghiêm túc nói: “Mẹ Tống Ngu à, tôi kiến nghị chị nên hỏi han thêm Tống Ngu, nhìn xem vấn đề rốt cuộc là ở đâu, đừng đến lúc đó xem nhẹ trạng thái tâm lý thật sự của con cái.”

Mẹ Tống chậm rãi gật đầu, vẻ mặt cái hiểu cái không.

Trần chủ nhiệm lại lần nữa nhìn Yến Tư Kỳ một cái, trong ánh mắt có chút phức tạp. Cô là một giáo viên, bản chất là không tán đồng học sinh yêu sớm, nhưng thành tích của Yến Tư Kỳ tốt, yêu sớm cũng sẽ không ảnh hưởng học tập, thậm chí còn kéo thành tích của Tống Ngu lên, hơn nữa bối cảnh gia đình Yến Tư Kỳ không tầm thường, cho nên cô từ trước đến nay đều là mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chẳng qua hiện tại, không biết cặp đôi nhỏ xích mích vụ gì, đến nông nỗi muốn chuyển trường, Trần chủ nhiệm liền có điểm không quá vừa lòng.

Khuyên can mãi, mẹ Tống mới tạm thời từ bỏ ý tưởng chuyển trường cho Tống Ngu, quyết định về nhà nói chuyện đàng hoàng với Tống Ngu. Chân trước tiễn đi mẹ Tống, Trần chủ nhiệm dự định tán gẫu với Yến Tư Kỳ một chút, kết quả Yến Tư Kỳ đã đi sau lưng mẹ Tống ra ngoài rồi.

Mẹ Tống hỏi Yến Tư Kỳ: “Tiểu Yến , cháu với Tống Ngu quan hệ tốt, con nói cho dì biết em rốt cuộc Tiểu Ngu gặp khó khăn ở chỗ nào? Ở trường học phát sinh chuyện gì sao?”

Yến Tư Kỳ rũ mắt: “Cháu cũng không rõ ràng lắm, Tống Ngu không nói với cháu.”

“Haizzz.” Mẹ Tống thở dài, “Đứa nhỏ này, chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật làm cho người khác lo lắng.”

Nhìn gương mặt lo lắng, sốt ruột của mẹ Tống, ánh mắt Yến Tư Kỳ khẽ nhúc nhích, ngữ khí vừa thấp vừa nhẹ, như là đang thủ thỉ: “Cháu cũng rất lo lắng cho Tống Ngu, cậu ấy xin nghỉ vài ngày ra ngoài, không có ai bồi, có thể hay không luẩn quẩn trong lòng, xảy ra chuyện a?”

Vốn dĩ Trần chủ nhiệm nói đã làm mẹ Tống lo sợ bất an, những lời này của Yến Tư Kỳ trực tiếp làm mẹ Tống đề phòng, đúng vậy, Tiểu Ngu một người ở bên ngoài, vốn dĩ trong lòng đang cất giấu tâm sự, vạn nhất gặp lại chuyện không vui, luẩn quẩn trong lòng thì làm sao bây giờ?

Con trai còn nói muốn đi bờ biển……

Mẹ Tống đang hoang mang lo sợ lập tức luống cuống: “Vậy, vậy làm sao bây giờ? Dì phải đi tìm Tiểu Ngu!”

“Dì đừng có gấp.” Yến Tư Kỳ khóe môi nổi lên một tia ý cười không dễ phát hiện: “Quán ăn Tiểu Ngu sinh ý tốt như vậy, dì cũng rời đi không được, để cháu thế dì đi cho, chúng cháu đều là bạn cùng lứa tuổi, dễ tâm sự.”

“Đúng vậy, các cháu là bạn bè, dễ nói chuyện.” Mẹ Tống nào biết Yến Tư Kỳ đánh cái chủ ý gì, đôi ba câu liền nói cho Yến Tư Kỳ biết tên khách sạn Tống Ngu đang ở, cẩn thận lại khẩn thiết dặn dò, “Tiểu Yến, cháu cố gắng khuyên bảo Tống Ngu thật tốt, đừng làm cho nó luẩn quẩn trong lòng, dẫn nó về nha.”

Được đến địa chỉ của Tống Ngu, Yến Tư Kỳ ý cười càng sâu: “Dì yên tâm, cháu nhất định sẽ khuyên bảo cậu ấy thật tốt.”

Hắn nhấn mạnh cường điệu hai chữ “Thật tốt”, màu mắt đen nhánh âm u, không thấy một tia sáng.



Địa phương Tống Ngu đang ở giáp biển, phụ cận trấn nhỏ đều quy hoạch thành điểm du lịch, buổi sáng cậu ở trên phố đi dạo một vòng, mỗi cửa hàng đều đi vào xem qua, nhưng cái gì cũng không mua, thật ra là cái gì cũng không lọt vào mắt, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Cậu chính là nhớ Yến Tư Kỳ, nhớ vô cùng.

Trên trấn nhỏ du khách đặc biệt nhiều, đông đúc, chen chúc người, cặp đôi cũng rất nhiều, hắn nhìn người ta có đôi có cặp, tay nắm tay, trong lòng giống như bị tảng đá đè, thở không nổi.

Cậu nhớ đến lúc nghỉ đông, vừa qua năm mới, cậu và Yến Tư Kỳ đi ra ngoài du lịch, mặc áo lông vũ tình lữ, cậu choàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, Yến Tư Kỳ mang khăn quàng cổ màu lục đậm. Hai người bọn họ cùng đi một đến một trắn cổ, thật ra trắn cổ trên cả nước không khác nhau nhiều lắm, cái gọi là đặc sản địa phương bán trong các tiệm đều là mặt hàng đến từ cùng một chỗ bán sỉ.

Nhưng bọn họ chơi phi thường vui vẻ, nhìn cái gì cũng thích, cũng muốn mua. Bọn họ quang minh chính đại dắt tay, dù sao cũng không ai nhận thức bọn họ.

Buổi tối ngày đó bắn pháo hoa, thời điểm người khác hoan hô, hai người bọn họ chen chúc trong đám đông, ôm nhau thành một khối lặng lẽ hôn môi, khăn quàng cổ bị gió thổi, quấn quýt ở bên nhau .

Có một số việc không thể nghĩ, tưởng tượng sẽ phát hiện, mỗi một cái chi tiết đều khắc thật sâu vào trong đầu, thời gian căn bản rửa không sạch.

Ngực đau như búa bổ, nếu không phải chia tay, cậu cũng không biết hoá ra bản thân thích Yến Tư Kỳ nhiều như vậy.

Mọi người luôn dùng thống khổ khi mất đi để cân nhắc tình yêu sâu nặng.

Tống Ngu không đi dạo nổi nữa, tìm quán mì có bảng hiệu ghi “Trăm năm cửa hiệu lâu đời”, ăn chén mì, tốn 58 đồng tiền của cậu, còn khó ăn, vốn dĩ tâm tình không tốt càng thêm buồn bực.

Ngồi xe trở lại khách sạn, thay quần bơi, đi bờ biển phơi nắng. 4 giờ chiều, nắng vẫn rất to, phơi lên người rất đau. Cậu tuy rằng muốn mỹ hắc, nhưng không muốn bị cháy nắng, suy xét nửa ngày, bôi kem chống nắng cho mình từ trên xuống dưới.

Sau lưng với không tới, nhưng cũng không có việc gì, cậu nằm không ra nắng cũng được.

Trên bờ cát có đánh bóng chuyền, mời Tống Ngu tham gia cùng, Tống Ngu xua xua tay cự tuyệt.

Thật ra mà nói, cậu sợ giao tiếp xã hội, khi có Yến Tư Kỳ ở bên cạnh còn đỡ, có nam sinh ở bên, cậu vạn sự không lo, làm một cái phế vật là được. Yến Tư Kỳ không ở bên cạnh, cậu hận không thể trở thành người câm.

Lại nhớ Yến Tư Kỳ, Tống Ngu thở dài, đeo kính râm lên, nghe tiếng sóng biển đi vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại, mặt trời sắp xuống núi.

Hoàng hôn trên biển đặc biệt xinh đẹp, ánh sáng mặt trời đỏ rực lưu loát trên mặt biển, sóng nước lóng lánh, giống tấm lụa mềm. Lụa nối liền với biển và trời, đám mây từng đám từng đám, nhiễm màu sắc rực rỡ, giống có người hất một thùng màu nước lên đó, lại giống như ngọn lửa đốt sông dài, thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Mặt trời chỉ còn một nửa, bị một con bàn tay to kéo xuống, dần dần chìm vào trong biển.

Người chụp ảnh trên bờ biển rất nhiều, còn có nướng BBQ, mùi hương xông vào mũi Tống Ngu, cậu cũng lấy ra điện thoại chụp ảnh, muốn gửi cho mẹ xem, sau đó lại đi ăn một chút BBQ.

Điện thoại mới mua độ phân giải rất tốt, đem cảnh đẹp tráng lệ rộng lớn kia đều lưu lại trong album.

Tống Ngu chụp từ bên trái qua bên phải, tận lực trốn tránh những người không cẩn thậ lọt và ống kính.

Trong màn hình xuất hiện một bóng người, đĩnh bạt thon dài, còn mặc đồng phục.

Tống Ngu nheo nheo mắt, tay run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất.

Người nọ xoay người, đưa lưng về phía biển rộng và hoàng hôn, gió biển thổi bay tóc mái trên trán, lộ ra một đôi mắt đen láy, giống như xoáy nước âm u lạnh băng, hút đi toàn bộ ánh sáng.

Hắn nhìn Tống Ngu, khóe miệng bỗng chốc gợi lên một nụ cười nhạt, độ cung kia chỉ tồn tại nơi khoé miệng, dưới ánh sáng lờ mờ như có như không.

Giọng nói quen thuộc cộng với vị mặn của gió biển chui vào lỗ tai, giống như lời nỉ non nhỏ nhẹ của người yêu.

“Chào buổi tối, Tống Ngu.”

----------------------------------

ít người cmt quá, hơi nản nha :)))