Hai người vào ký túc xá, trong nhà rất tối, liền nhanh chóng bật đèn. Tống Ngu đứng trước cửa sổ, nhìn sắc trời âm u bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Khả năng trời sắp mưa."
Yến Tư Kỳ từ phía sau ôm lấy eo cậu, cằm gác lên vai thiếu niên, "Tống Ngu, tâm tình của cậu không tốt."
Nam sinh cao lớn đĩnh bạt, cao hơn Tống Ngu nửa cái đầu, thời điểm làm tư thế này cần hơi cong eo, một nửa trọng lượng của cơ thể đè lên người Tống Ngu, Tống Ngu nhún vai, "Tránh ra, cậu nặng quá."
"Trước hết cậu nói cho tớ biết vì sao không vui."
"Không có không vui, tớ chính là...... Mệt mỏi."
"Hôm nay cậu ngủ một giác đến tự tỉnh, buổi sáng chỉ học hai tiết cũng ngủ gục, sao còn mệt được?" Yến Tư Kỳ cắn lỗ tai cậu, vươn đầu lưỡi câu lấy vành tai trắng nõn ngậm vào trong miệng, thấp giọng nói: " Hay là tối qua bị tớ làm cho mệt mỏi?" Hơi thở nóng bỏng của nam sinh chui vào lỗ tai mẫn cảm, Tống Ngu run rẩy, xoay người ôm lấy Yến Tư Kỳ, "Cậu không đứng đắn."
"Hửm? Tớ không đứng đắn?" Yến Tư Kỳ ngữ khí nhẹ nhàng: "Được rồi, tớ không đứng đắn, cậu không nói thật, hai đứa mình một kẻ lưu manh, một kẻ lừa đảo, cũng coi như trời sinh một đôi."
Tống Ngu: "......"
Đừng nhìn bề ngoài Yến Tư Kỳ *vân đạm phong khinh*, thật ra luôn có tính độc miệng, khắc nghiệt đối với mọi người, Tống Ngu ở phương diện công phu mồm mép trước đến nay không thắng được, dứt khoát không hé răng. Hắn ôm eo thon của Yến Tư Kỳ, đầu dán lên bờ vai rộng lớn.
(Vân đạm phong khinh – 云淡风轻 – yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh. Hoặc đơn giản là nói về những người lãnh đạm như mây trôi, lạnh lùng như gió thổi)
Yến Tư Kỳ cũng không lộn xộn, không chiếm tiện nghi, ôm lại Tống Ngu, hai người an an tĩnh tĩnh ôm nhau, nghe hô hấp và nhịp tim đập của nhau.
Không biết qua bao lâu, Tống Ngu mở miệng, "Có phải hay không cần đi học."
Yến Tư Kỳ: "Ừ."
Tống Ngu đem mặt vùi vào cổ Yến Tư Kỳ, rầu rĩ nói: "Tớ không muốn học hoá đâu."
"Vậy không học." Tống Ngu lại hỏi: "Sau tiết hoá là tiết gì?"
"Vật lý." "Vật lý ta cũng không muốn học."
Yến Tư Kỳ như cũ nhàn nhạt nói: "Không học." Tống Ngu im lặng trong chớp mắt, hai tay ôm cổ nam sinh, hướng lên trên nhảy dựng, Yến Tư Kỳ vững vàng nâng người, thuận thế ngồi trên giường.
Tống Ngu cưỡi trên đùi Yến Tư Kỳ, hai đầu gối để trên giường, so với nam sinh cao một chút, ánh mắt cậu hướng xuống dưới chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Yến Tư Kỳ :"Tớ nói không muốn liền không học, sao cậu lại nghe lời như vậy nha?"
Tầm mắt từ cao nhìn xuống của thiếu niên một chút cảm giác áp bách cũng không có, Yến Tư Kỳ lười biếng, đuôi mắt khẽ nhếch nhìn Tống Ngu, khóe miệng cong lên: "Nghe lời bà xã nói, không nên sao?"
Tống Ngu dừng một chút, giống như koala ôm chặt nam sinh , thở dài, "Yến Tư Kỳ, cậu chiều hư tớ."
"Ừm." Yến Tư Kỳ dựa ra sau, bình thản phun ra hai chữ: "Quen."
Tống Ngu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nảy lên một cổ tư vị nói không rõ, giống có người nhét vào trong ngực cậu một quả quýt, lại dùng sức nắm chặt một phen, chất lỏng chua chua ngọt ngọt liền nổ tung, bao vây lấy trái tim của cậu, chăm chú cảm nhận, lại có loại đau dai dẳng.
-----------------
Hú hú hú! có ai hóng không?????
Mị lên để thông báo, Mị tạm off để ôn thi nha!:<<<<
Đợi Mị thi xong thì ra tiếp nha!!!!!
Chúc ai sắp thi cũng thi tốt( tự chúc mình lun :>)
P/s: Nói z chứ nào rảnh chút Mị bay vô edit liền, đc nhiu đăng nhiu nhá!!!