Trường Trung Học Phổ Thông số 1 Dương Thành, sân bóng rổ.
Đang tiết thể dục, nhưng đối với đám học sinh lớp 11 mà nói, thể dục không khác gì tự do hoạt động, nguyện ý lưu lại phòng học liền tự học, nghĩ đi chơi liền đi ra ngoài chơi.
Lúc này trên sân có mấy học sinh nam đang chơi bóng rổ, trong đó có một người đặc biệt bắt mắt, vóc người cực cao, đại khái đạt 1m9, thân trên mặc một chiếc áo thun đồng phục, thân dưới mặc quần xanh trắng đan xen, bởi vì trời nóng, ống quần được xắn lên, lộ ra nửa cẳng chân rắn chắc, thon thả, trên chân mang một đôi giày bóng rổ dưới ánh mặt trời càng trở nên loá mắt.
Hắn đứng ngoài vạch ba điểm, nhẹ nhàng nhảy, bóng rổ không có sai lầm chuẩn xác bay vào rổ, gió nhẹ thổi qua, áo thun bị gió cuốn về phía sau, dính sát vào người, hiện ra eo bụng thon chắc.
“Anh Kỳ lại khoe body rồi.” Có một nam sinh nói.
“Khoe khoang cũng như không, Tống Ngu căn bản không thấy hắn, ha ha ha ha ha!” Một nam sinh khác không chút khách khí cười to.
Được gọi là anh Kỳ đúng là nam sinh 1m9 kia, dung mạo cực kỳ xuất sắc, khuôn mặt tuấn mỹ hình dáng rõ ràng, ngũ quan thâm thúy mà góc cạnh, đặc biệt một đôi tròng mắt đen nhánh, sâu không thấy đáy, giống như muốn đem tâm trí mọi người đều hút vào.
Hắn quay đầu nhìn về hướng ghế dài cách đó không xa, có một thiếu niên đang dùng sách che mặt, nằm ở trên phơi nắng.
Yến Tư Kỳ gương mặt anh tuấn hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ, vén áo thun lên lau trên mặt mồ hôi, đi về phía thiếu niên, sau đó khom lưng lấy cuốn sách trên mặt cậu đi, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn.
Thiếu niên nhăn lông mày đẹp lại, tiện đà dùng tay che khuất ánh mặt trời, trong miệng lẩm bẩm nói: “Yến Tư Kỳ, đừng quậy.”
“Tớ kêu cậu đến xem bóng, kết quả cậu ngủ cho tớ xem.” Yến Tư Kỳ nhìn thiếu niên, tay ngứa nhịn không được, véo gương mặt trắng nõn kia một cái.
Thiếu niên rốt cuộc mở to mắt, ánh mặt trời thực chói nên mắt hơi nheo lại, trong mắt vẫn còn động lại một chút hơi nước, ánh một ít tia sáng vụn vặt, cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, từ dưới ghế dài lấy ra một chai nước khoáng.
“Cho cậu.”
Yến Tư Kỳ thuận thế ngồi bên cạnh cậu, mở ra nắp chai uống một ngụm, hỏi: “Cậu có muốn uống không?”
Thiếu niên híp mắt, mơ mơ màng màng mở ra miệng, “A ——”
“Tống Ngu, cậu lười muốn chết.” Dù Yến Tư Kỳ nói như vậy, khóe môi lại cong lên, đem nước rót vào trong miệng thiếu niên.
Bởi vì tư thế không quá thuận tiện, một ít nước từ khoé miệng Tống Ngu chảy xuống thành một dòng nước lấp lánh, trực tiếp chảy vào trong cổ.
Cánh môi no đủ dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm mọng nước, mềm mại như thạch dâu tây, yết hầu Yến Tư Kỳ căng thẳng, dùng lòng bàn lau nước trên cằm Tống Ngu, sau đó cúi đầu hôn lên.
“Ưm……”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn làm Tống Ngu phát ra một tiếng kêu rên, nhưng cậu sớm đã quen Yến Tư Kỳ tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục, huống hồ kỹ thuật hôn của nam sinh cực tốt, cậu vô pháp kháng cự, cánh môi bị liếʍ mυ"ŧ đến tê dại, lưỡi dài thâm nhập thẳng vào khoang miệng, xẹt qua hàm trên mẫn cảm kích kích tầng tầng tê dại, cái lưỡi hồng mềm bị ép dây dưa cùng múa, đè ép đoạt lấy nước bọt, phát ra tiếng nước tấm tắc.
Hơi thở trẻ trung, mạnh mẽ, nóng bỏng từ trên người của Yến Tư Kỳ giống như mưa rền gió dữ, mang theo mười phần xâm lược quét ngang môi răng Tống Ngu, hôn đến toàn thân cậu đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào nam sinh trong lòng ngực, vươn hai cánh tay mềm như bông ôm cổ Yến Tư Kỳ, ngửa mặt thừa nhận nụ hôn run rẩy làm cậu cả người run rẩy.
Hôn một cái xong, Tống Ngu đã mềm giống một bãi nước, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ trong suốt ẩn chứa một tia xuân sắc, dường như không có xương cốt dựa vào khuôn ngực rắn chắc của nam.
Yến Tư Kỳ ánh mắt tối sầm, đem người ôm sát vào trong lòng, ý đồ ngăn trở cảnh xuân câu nhân kia.
Phía trước, mấy nam sinh chơi bóng rổ chạy đến quầy đồ ăn vặt mua kem cùng đồ uống trở về, vừa thấy cảnh này, bĩu môi, reo lên: “Anh Kỳ, Tống Ngu, hai ngươi có thể suy xét một chút cho lũ cẩu độc thân này không? Kem trong miệng như không có vị gì nè.”
Yến Tư Kỳ nhấc lên mí mắt cười khẽ, “Nói nhảm ít thôi.”
Hắn lớn lên thật sự rất xuất sắc, khi không cười mặt mày lạnh lùng, có loại khí chất lãnh đạm xa cách, nhưng khi nở nụ cười, gương mặt đó thoáng chốc liền tươi sáng lên, có một cảm giác lười biếng, vô lại.
Tống Ngu ăn kem chocolate do Yến Tư Kỳ bóc vỏ đưa qua, lần thứ một trăm hai mươi sáu nghĩ bạn trai này của cậu thật là đã săn sóc lại còn đẹp trai.
【 tác gia muốn nói: 】
Nhẹ nhàng ngốc nghếch ngốc ngọt ngào nha~
------------
Mị muốn nói:
Chương này miêu tả người không, mà Mị ngu cái này nhất ấy, gắng lắm mới ra được vậy á:<