Tạ Như Hành đang tự hỏi ánh mắt của Đường Bạch có ý gì, không nghĩ tới đối phương đột nhiên nói như vậy.
Mời hắn ăn cơm hộp?
Sự phát triển này là điều mà hắn không bao giờ nghĩ tới.
Trên gương mặt tuấn mỹ hiếm thấy có chút bối rối, Tạ Như Hành cố gắng phân tích ý nghĩa của hành động này.
Chẳng lẽ omega này đang bày tỏ với hắn bản thân là người giỏi nấu nướng, hiền hòa, đức độ lại chu đáo?
Trước khi Tạ Như Hành vào Học viện quân sự, hắn sống trong khu ổ chuột, omega mà hắn tiếp xúc nhiều nhất là những omega ở phố đèn đỏ.
Những omega đó sẽ cười khẽ để hắn châm thuốc, hoặc là ái muội đặt một tấm thẻ phòng vẫn còn nhiệt độ cơ thể trong lòng bàn tay hắn, hoặc mời hắn uống rượu.
Chưa từng có omega nào dùng cơm hộp tiện lợi bày tỏ với hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Tạ Như Hành, Đường Bạch chớp chớp mắt, sau đó nhận ra trong lời nói của mình có sơ hở ---- Cái này là tôi tự làm, chúng ta là omega, phải chú ý ăn uống và chăm sóc thân thể.
Chúng ta là omega, phải chú ý ăn uống và chăm sóc thân thể.
Chúng ta là omega.
Đường Bạch: "!!!"
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Làm sao cậu có thể nói ra một bí mật quan trọng như vậy? !
Nếu đường sự nghiệp của Omega Light bị những lời nói này hủy hoại trong chốc lát, chẳng phải cậu sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao? !
Làn da trắng như tuyết bị sương mù nhuộm đỏ, chóp mũi, vành tai, cằm đều ửng hồng, Đường Bạch lo lắng đến mức hai mắt đỏ lên, cậu cố gắng kiềm chế lo lắng bất an trong lòng, khó khăn bổ sung:”.....alpha cũng phải chú ý ăn uống.”
Lúc này, Đường Bạch đang hành động như một omega nhỏ bé tay chân vụng về đứng trước người trong lòng, nói không lưu loát.
Phượng mâu nhìn chằm chằm Đường Bạch "thẹn thùng", Tạ Như Hành từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp.
Khán giả của những cuộc thi trong đấu trường ngầm là những quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu, bọn họ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng sâu trong lòng lại đam mê xem những trận đấu đối kháng, khơi dậy kɦoáı ƈảʍ nguyên thủy của chúng.
Chẳng qua Tạ Như Hành không ngờ có một omega lại có hứng thú với cuộc thi đẫm máu như vậy.
Vẫn là cái loại omega bề ngoài vô cùng trong sáng ngây thơ, ngay cả khi khóc lê hoa đái vũ* cũng chọc người ta yêu thương.
(*Lê hoa đái vũ梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm.)
Chẳng lẽ omega này một bên xem trận đấu một bên nghẹn ngào cổ vũ? Nhìn thấy máu sẽ đáng thương che mắt lại, theo khe hở bên trong là đôi mắt rưng rưng hưng phấn?
Đôi mắt cực kỳ sắc bén như xuyên thấu quét qua Đường Bạch, hai má ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở, eo nhỏ mảnh khảnh, tính toán phân tích nội tâm Đường Bạch.
Cũng không biết thế nhìn cơ thể và thể năng của người ta thì có thể phân tích cái gì của thế giới nội tâm.
Đường Bạch chú ý tới ánh mắt sắc bén như cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân của Tạ Như Hành, trái tim nhỏ đập bang bang, trong ngực thấp thỏm bất an, không biết Tạ Như Hành đang cười cái gì.
Cậu phải làm gì bây giờ? Nếu nói thẳng với Tạ Như Hành: "Chúng ta đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết", "Anh là nhân vật thụ chính của cuốn tiểu thuyết này" sẽ bị coi là bệnh tâm thần ...
Đường Bạch khẩn trương mím môi, nặn ra cái lúm đồng tiền nhỏ bên má.
Tạ Như Hành nhìn omega khắp người tỏa ra khí tức đáng yêu, đáng tiếc hắn không ăn đồ ăn của người lạ, mặc dù người lạ mặt này có vẻ là fan của hắn, lại là một omega phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
“Cơm hộp tiện lợi này hình như ban đầu không phải dành cho tôi?” Tạ Như Hành đẩy lại hộp cơm trước mặt Đường Bạch, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Đường Bạch đang cố hết sức nghĩ cách giải thích tất cả chuyện này, liền bị cắt ngang suy nghĩ vài giây, sau đó ý thực được hành vi vừa rồi của mình không phù hợp.
Đem cơm hộp Cố Đồ Nam không cần đưa cho Tạ Như Hành là hành vi gì đây? Omega Light tương lai nên có cơm hộp tiện lợi của riêng mình!
Mẫu xuất sắc của các bài tập trong lớp học nấu ăn bình thường là không xứng với Tạ Như Hành!
Nghĩ kỹ lại, đồ ăn mà Tạ Như Hành ăn trong sách dường như không phải lúc nào cũng ngon.
Khi Học viện Quân sự Liên bang khai giảng, đại bộ phận sinh viên năm nhất đều phun tào đồ ăn ở nhà ăn khó ăn, duy nhất chỉ có Tạ Như Hành sắc mặt không hề thay đổi, hai ba đũa đã ăn xong bữa cơm.
Đối với Tạ Như Hành, ý nghĩa quan trọng nhất của việc ăn là để no bụng, mùi vị chỉ là một thứ phụ thêm. Khi còn nhỏ, hắn thường ăn không đủ no, thậm chí còn lục tung thùng rác để lấy thức ăn. Sau này Tạ Như Hành ra trận gϊếŧ địch, vì tập trung vào tình hình trận chiến mà quên uống dịch dinh dưỡng, cho nên bị bệnh dạ dày.
Ô ô ô, Omega Light của chúng ta thật khổ, ăn cũng không ngon...
Hốc mắt Đường Bạch nóng lên, đồng tử màu hổ phách nháy mắt ngập nước, nghẹn lại hai dòng lệ, trìu mến cùng tự trách nhìn Tạ Như Hành, thanh âm nhiễm một tia nức nở: “Thực xin lỗi, lần sau nhất định sẽ đặc biệt làm mấy món ngon cho anh.”
Tạ Như Hành: “...”
Tiểu omega xinh đẹp lại khóc ở trước mặt hắn, mỗi một lỗ chân lông đều toát ra khí tức tìm kiếm an ủi, thật sự là... thật sự là ...
Làm cho người ta chống đỡ không được a. . . . . .
Đường Bạch khóc thút thít, nghĩ đến Omega Light của bọn họ không được người khác chăm sóc tốt, trong lòng cũng không có tư vị gì.
Tuy rằng không cần cơm đến há miệng, quần áo đến vươn tay, nhưng những bữa ăn dinh dưỡng cơ bản nhất của omega, sản phẩm chăm sóc da, quần áσ ɭóŧ, ... đều nên sắp xếp, tại sao không có người giúp hắn chuẩn bị những thứ này ... Ơ, một ý tưởng đột nhiên nảy ra:
Sở dĩ cậu biết được bí mật lớn của thế giới là bởi vì bản thân phải nhận trách nhiệm nào đó?
Bởi vì Omega Light không được thế giới chiếu cố, cho nên mới ủy thác cậu đến chăm sóc Tạ Như Hành, khiến Tạ Như Hành vui vẻ một chút? !
Ngay sau khi ý tưởng này xuất hiện, liền như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, sáng tỏ thông suốt.
Đôi mắt đẫm nước đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, Đường Bạch nhất thời sóng lòng dâng trào, kích động không kiềm chế được nhìn về phía Tạ Như Hành, ngữ khí tràn đầy hi vọng: “Em, em có thể phụ trách một ngày ba bữa cho anh được không??”
Tuy cậu không thể giúp đỡ Tạ Như Hành ở những phương diện khác, nhưng phương diện cải thiện chế độ ăn uống Đường Bạch chắc chắn làm được.
Hơn nữa, Học viện lễ nghi của Đường Bạch và Học viện Quân sự Liên bang ở trên cùng một con phố, một ngày ba bữa có thể mang đến cho Tạ Như Hành, được ăn ngon, tâm trạng Tạ Như Hành nhất định sẽ tốt lên.
Tưởng tượng hành động của mình sẽ mang lại sự ấm áp cho Omega Light, cống hiến vì sự nghiệp bình đẳng omega, Đường Bạch trong lòng tràn đầy động lực, hận không thể ngay lập tức xắn tay áo xuống bếp nấu ăn.
Tạ Như Hành: “...?”
Đề tài câu chuyện sao lại đi tới đây rồi?
Tạ Như Hành hoài nghi mình đã bỏ lỡ cái gì, trong mắt lại hiện lên vẻ khó hiểu, không biết trong đầu tiểu tử omega này đang nghĩ cái gì, cho dù muốn tán tỉnh alpha cũng phải tiến hành từng bước, thế nhưng tiểu omega nhiệt huyết dâng trào, tích cực tiến thủ hoàn toàn không biết rụt rè?
Đường Bạch nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Tạ Như Hành, hơi nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ một hồi, hoài nghi điều kiện của mình chưa đủ hấp dẫn, vì vậy cậu gắp một miếng thịt lợn kho trong hộp cơm, chuẩn bị khoe món ăn mình nấu ngon như thế nào.
Cái mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, Đường Bạch hít hà mùi thơm của thịt heo kho, a ô cắn xuống thịt heo kho.
Thịt chín không hề cứng, từng thớ thịt thấm đẫm nước sốt, thịt béo không ngấy, không những không có dầu mỡ, vị còn mềm như óc đậu hũ, Đường Bạch híp mắt vui vẻ, miệng cũng không nỡ mở ra.
Tuy có chút diễn xuất nhưng Đường Bạch cũng cảm thấy tay nghề của mình rất xuất sắc.
Không biết xấu hổ giơ ngón cái, bẹp bẹp miệng nói: “Đồ ăn em làm siêu ngon.”
Nói xong tiếp tục vui vẻ ăn rau, bộ dáng lúc ăn của cậu đặc biệt dễ nhìn, đôi môi như hoa hồng như được bôi một lớp mật, hàm răng trắng bóng lộ ra khi nhai, cảm giác ngọt ngào tràn ra trong ánh mắt---
Có vẻ ăn rất ngon miệng.
Ngon theo mọi nghĩa.
Đầu lưỡi đè lên hàm trên ngứa ngáy, Tạ Như Hành mặt không đổi sắc nghĩ, không sai, omega này siêu ngon, à không, cơm này thật đẹp mắt...
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Tạ Như Hành, hầu kết lăn lộn, Đường Bạch lập tức biết Tạ Như Hành thèm ăn! Đồ ăn cậu nấu rất ngon, ai mà không thèm chứ!
Tạ Như Hành thèm ăn nhưng lại chậm chạp không chịu đồng ý khiến Đường Bạch phát sầu, phụ trách một ngày ba bữa còn chưa đủ hấp dẫn sao, vậy cậu còn có thể giúp Tạ Như Hành ở chỗ nào?
...
Có rồi!
Mớ tóc ngốc nghếch đắc ý vểnh lên.
Cậu có thể phụ đạo lễ nghi cho Tạ Như Hành!
Đường Bạch nhớ tới cốt truyện trong cuốn sách, phần thi lễ nghi trong cuộc thi thủ lĩnh là điểm yếu của Tạ Như Hành, Tạ Như Hành mời giáo viên nghi thức bình thường ở chợ về dạy, lại học tập gấp rút, cũng chẳng thấm vào đâu so với Cố Đồ Nam sinh ra trong gia đình quý tộc.
Trên thực tế, sự tồn tại của lễ nghi là để ngăn chặn dân thường trở thành lãnh đạo cấp cao. Giới quý tộc trăm phương nghìn kế nghĩ cách cắt đứt con đường vươn lên của dân thường.
Nếu không phải Tạ Như Hành tài năng xuất chúng, dân thường như hắn sẽ không bao giờ có cơ hội trở thành Nguyên soái.
Nhưng Đường Bạch thì khác, cậu biết cốt truyện, trong tiểu thuyết có nói cuộc thi lễ nghi toàn quốc gồm những gì, cậu có thể liệt kê nội dung trong đó ra, để Tạ Như Hành chuyên tâm ôn luyện, vấn đề không phải sẽ được giải quyết sao?
Cậu không chỉ muốn Tạ Như Hành chiến thắng mà còn muốn giành chiến thắng tuyệt đối*, đó không phải là chiến thắng cách biệt một điểm như trong sách, mà là áp đảo toàn diện, tốt nhất là áp đảo đến mức Tạ Như Hành chán ghét Cố Đồ Nam.
(Nguyên bản là phong phong quang quang风风光光 dùng để chỉ sự hào hoa và phô trương.)
Hừ! Omega Light nhà tôi xinh đẹp một mình là được rồi, không cần tình yêu!
Đôi mắt Đường Bạch phát sáng lấp lánh, ngọt đến mức có thể hòa tan ánh mắt chuyên chú từ phía Tạ Như Hành, nhẹ nhàng nói:”Tôi không những chuẩn bị cơm hộp cho anh, còn có thể dạy anh lễ nghi.”
Khi nói, bàn tay nhỏ nhắn của Đường Bạch còn che bên miệng như đang thương lượng bí mật quân sự.
Có điều trong lòng Đường Bạch, chuyện này quan trọng hơn bất kỳ bí mật quân sự nào trên thế giới này, cậu đang giúp nhân vật chính của thế giới phát triển sự nghiệp của mình! Từng giây từng phút đều ảnh hưởng đến tuyến đi chính không phải sao? !
Tạ Như Hành bị động tác dùng tay che miệng của Đường Bạch manh đến mức hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh để phân tích:
Việc hắn muốn tranh chức thủ lĩnh không phải là bí mật trong Học viện Quân sự, nhưng Đường Bạch, một học viên ngoài quân đội, đã hỏi thăm hắn rõ ràng như vậy, cũng biết gần đây hắn cần một giáo viên dạy lễ nghi...
Xem ra cậu ta rất thích mình, còn vì theo đuổi mình mà đặc biệt phụ trách môn này.
Tạ Như Hành nghĩ như vậy.
Mặc dù kế hoạch ban đầu của Tạ Như Hành là chăm chỉ cho sự nghiệp trước, sự nghiệp thành công mới nói chuyện yêu đương, nhưng hắn cũng không phải là người cứng nhắc, tình yêu chân chính dâng đến cửa, ai sẽ từ chối?
Đặc biệt là từ chối một omega hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng của hắn.
Nhạy bén nhận ra sắc mặt Tạ Như Hành buông lỏng, ánh mắt Đường Bạch càng thêm sốt ruột, trong lòng điên cuồng hét lên:
Tỷ muội mau nhìn này! Một omega nhỏ bé biết nấu ăn, biết dạy lễ nghi còn có thể spoiler*, miễn là anh ấy bằng lòng, miễn là anh ấy bằng lòng! Bây giờ tôi có thể mang theo hộp cơm nhỏ của mình đến nhà anh ấy!
(*spoiler là từ chỉ những người, dù vô tình hay cố ý, tiết lộ những thông tin quan trọng về bộ phim hay sách truyện mà bạn đang theo dõi, thường là về cái kết bất ngờ, những cú twist của phim/truyện hoặc cái chết của những nhân vật bạn yêu thích.)
Ánh mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh chiếu vào, mạ lên mái tóc xoăn màu nâu nhạt của Đường Bạch một lớp viền vàng, vẻ mặt đáng thương cất giấu khẩn cầu khiến Tạ Như Hành liên tưởng tới mèo sữa nhỏ* đeo bảng “Cầu bao dưỡng”.
(*mèo sữa nhỏ小奶猫 để chỉ người yêu ngọt ngào, ngây thơ, ngoan ngoãn, thích bám bạn trai)
Giống như không phải là ảo giác, hắn thật sự ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt từ omega này.
Dã thú trong lòng ...Từ từ, chậm rãi che mặt, “oanh” một tiếng bị ánh sáng đáng yêu đánh trúng, ngã quỵ xuống đất.
Trầm mặc một lúc, mắt phượng đột nhiên nổi lên ý cười, cùng với nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, khóe lông mày bất cẩn lộ ra một tia khí tức O "câu dẫn”, đẹp đến đòi mạng.
"Được thôi." Hắn nói.
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Đường Bạch: Hắn đồng ý thử làm bạn tốt với tôi! ! !
Tạ Như Hành: À, tôi đồng ý mập mờ cùng em ấy.