Chương 3

Ánh mắt của Cố Bắc Thần dừng lại trên đó một lúc, rồi mới nhận lấy: “Ừm…”

Anh lấy tay ra khỏi túi, mở lòng bàn tay trả lại viên ngọc nhỏ cho Tô Nhiên: “Nếu có thể, tốt nhất là mua một chiếc vòng ức chế mới.”

“Được.” Tô Nhiên nhận lại viên ngọc nhỏ của mình nhưng phát hiện nó vẫn còn ấm, dường như luôn được Cố Bắc Thần nắm trong tay.

Cậu ngẩng đầu nhìn, Cố Bắc Thần quay lưng lại với cậu đã mở cửa: “Đi thôi.”

Trong sảnh lớn rộng lớn, chỗ ngồi đã được sắp đầy kín, ở phía trong cùng là một bục giảng rộng rãi, phía sau lơ lửng treo hai màn hình lớn. Hiện giờ, đám đông đã bắt đầu chen chúc.

“Tôi phải ra phía trước.”

Từ lúc bắt đầu hành trình, Tô Nhiên luôn theo sát Cố Bắc Thần cho đến khi đến đây, Cố Bắc Thần mới cúi xuống, nhẹ giọng giải thích hướng đi của mình.

Tô Nhiên nhìn về phía gần bục giảng, đúng lúc đó cậu bộc lộ một chút biểu cảm ngưỡng mộ với Cố Bắc Thần.

Anh phải ngồi ở đó có lẽ vì anh cần lên phát biểu, không lạ gì khi hôm nay Cố Bắc Thần mặc nguyên bộ đồng phục Học viện Quân sự chỉnh tề.

Việc được đại diện cho toàn bộ tân sinh viên phát biểu trong buổi lễ nhập học, sự xuất sắc của Cố Bắc Thần quả thật không cần phải bàn cãi.

Cố Bắc Thần giải thích xong nhưng lại giống như một phụ huynh không an tâm về con mình, chưa vội rời đi. Ngược lại, anh nhìn xung quanh một vòng, kéo Tô Nhiên đến một vị trí gần cửa ngồi: “Cậu ngồi ở đây nhé.”

Tô Nhiên ngẩng mặt lên cười với anh: “Được, tôi sẽ đợi anh ở đây.”

Cố Bắc Thần khựng lại lần nữa, rồi chẳng hiểu sao lại gật đầu: “Ừ…”

“Cố Bắc Thần!” Lúc này trong đám đông, một Alpha hùng hổ bước ra. Thân hình cậu ta không nhỏ, tóc hơi xoăn, nhìn thấy Cố Bắc Thần liền nhe răng cười, vội vã tiến đến chào hỏi còn nhìn thoáng qua Tô Nhiên.

Tô Nhiên hỏi hệ thống: 【Là công phải không?】

Hệ thống trợn mắt: 【Dĩ nhiên là không! Không xem phần giới thiệu nhân vật sao! Đó là em họ của Cố Bắc Thần, Cố Nham.】

Vì không liên quan đến công việc, Tô Nhiên lập tức mất hứng với cậu ta.

Cố Bắc Thần chào tạm biệt Tô Nhiên, gật đầu với Cố Nham mà không giới thiệu Tô Nhiên, rồi cùng Cố Nham đi về phía trước.

Ngồi ở hàng ghế đầu xung quanh bục giảng đều là những tân sinh viên có thể vào Viện Danh Dự, tương đương với một lớp tinh anh được che giấu khá kỹ. Vì vậy, xung quanh nhanh chóng tập trung toàn là Alpha và Cố Bắc Thần là Beta duy nhất. Nhưng dù là về ngoại hình hay khí thế, Cố Bắc Thần vẫn nổi bật hơn hẳn.

Khi Cố Bắc Thần mặc áo khoác vào, Cố Nham khẽ hít hà luồng gió thổi tới và khịt mũi: "Ê, trên người anh có mùi gì thế? Thơm quá."

Cố Bắc Thần khựng tay lại một chút: "Không có gì."

Cố Nham gãi đầu, vô thức rụt cổ lại, sao ánh mắt Cố Bắc Thần nhìn cậu ta lại lạnh lẽo thế nhỉ?

Có phải cậu ta đang tưởng tượng không? Chắc là vậy rồi.

Cố Nham chuyển chủ đề: "Nhanh thế mà lại có người theo đuổi anh nữa rồi à?"

"Cái gì?"

Cố Nham quay đầu nhìn Tô Nhiên: "Vừa nãy đó, không phải rõ ràng là thích anh sao?"

Nhận ra cậu ta đang nói về ai, bước chân Cố Bắc Thần khựng lại, quay đầu nhìn thoáng qua.

Không ngờ Tô Nhiên cũng đang nhìn anh.

Khuôn mặt tinh xảo tựa vào lưng ghế phía trước, mỉm cười nhẹ nhàng, làm cho đám đông xung quanh như mờ nhạt đi.

Cố Bắc Thần lập tức quay đầu lại.

Cố Nham thản nhiên nói: "Thật ra, trông cậu ấy cũng đẹp đấy chứ, nhưng anh chắc chắn vẫn không có hứng thú."

Cố Nham cũng thấy kỳ lạ, cùng ở độ tuổi mười tám, mười chín, tại sao Cố Bắc Thần có thể thật sự không quan tâm đến nam hay nữ, A, B hay O, hoàn toàn không có hứng thú gì?

Cậu ta không nhận ra, lần này khi nói Cố Bắc Thần không có hứng thú, anh lại im lặng.

"Nhưng anh chắc chắn sẽ phải kết hôn chứ. Cha mẹ anh sau này cũng sẽ tìm cho anh một Omega phải không?"

Omega quá hiếm, nhưng lại có thể đảm bảo sinh ra những đứa con rất ưu tú. Cưới được một Omega gần như là bằng chứng rõ ràng nhất cho khả năng và quyền lực của một Alpha.

Đối với một gia tộc như nhà họ Cố, cưới một Omega đã trở thành tiêu chuẩn.

Khi nhắc đến hôn nhân sắp đặt, sắc mặt Cố Bắc Thần rõ ràng trầm xuống: "Không, họ không thể làm thế. Tôi là B."

"Omega không thể kết hôn với Beta."

Cố Nham ngẩn người một chút, đúng là việc Omega kết đôi với Alpha là chuyện hiển nhiên, nhưng cậu ta lại gãi đầu, cảm thấy điều này cũng không hẳn tuyệt đối như vậy: "Thật ra... cũng có thể chứ, nếu cậu ấy thích anh?"

Cố Bắc Thần lắc đầu: "Chẳng lẽ tôi để cậu ấy phải tiêm chất ức chế suốt đời? Hay mua pheromone của Alpha khác để tạm thời đánh dấu cậu ấy?"

"Ồ đúng rồi..." Beta không thể xoa dịu được cơn sốt phát tình của Omega.

Cố Bắc Thần nhìn thẳng về phía trước, như thể chỉ đang kể lại một sự thật mà anh hoàn toàn không để tâm: "Omega chỉ có thể ở bên Alpha."

Những gia tộc danh giá có thể tự do sắp đặt hôn nhân chẳng qua vì sự hấp dẫn giữa AO mạnh hơn cả ý thức cá nhân. Dù hai người hoàn toàn xa lạ, không có tình yêu, nhưng chỉ cần pheromone đủ tương thích, một khi đã đánh dấu, họ sẽ không thể rời xa nhau.

Đặc biệt là với Omega.

Omega bẩm sinh cần Alpha, ngay cả khi thích một Beta, tình cảm đó cũng chỉ mang đến đau khổ cho họ. Vì cuối cùng Omega vẫn phải ở bên Alpha.

Sinh ra trong một gia tộc lớn và quyền lực như nhà họ Cố, Cố Bắc Thần đã chứng kiến quá nhiều trường hợp như thế.

Vì vậy, điều đó là không thể...

“Cố Bắc Thần?” Giọng nói của Cố Nham đột nhiên vang lên: "Họ gọi anh lên phát biểu rồi."

Cố Bắc Thần ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra họ đã ngồi vào chỗ, buổi lễ tân sinh viên đã bắt đầu, còn anh thì đang lơ đãng. Nhưng anh nhanh chóng gật đầu, bình thản đứng dậy, bước lên sân khấu.

-

Tô Nhiên ngồi ở xa, không mấy tập trung, ánh mắt lơ đãng dõi theo Cố Bắc Thần khi anh lên phát biểu với tư cách đại diện tân sinh viên.

Trên màn hình lớn, khuôn mặt điển trai của Cố Bắc Thần nhanh chóng hiện lên rõ ràng.

Toàn hội trường gần như lập tức im lặng trước sự xuất hiện của anh, khi anh cất giọng, âm thanh trầm ấm đó khiến người nghe cảm giác như được “mê hoặc”.

Giọng nói ấy kết hợp với ngoại hình điển trai, vóc dáng cao ráo cùng với thái độ nghiêm chỉnh khi khoác lên mình bộ đồng phục, ngay lập tức khiến bầu không khí trong sảnh dường như biến thành buổi gặp gỡ thần tượng đầy phấn khích.

Bài phát biểu của Cố Bắc Thần cũng được soạn rất tốt, anh nói với sự bình tĩnh vượt xa tuổi tác. Dù đứng trên sân khấu, anh không hề tỏ ra căng thẳng, như thể không có điều gì trên đời có thể làm anh mất thăng bằng.

Tô Nhiên đã nhìn thấy không ít nữ sinh ngồi dưới rì rầm với nhau. Cậu gần như có thể dự đoán được rằng sau này ảnh của Cố Bắc Thần sẽ cực kỳ nổi trên mạng trường.

【Ngay từ đầu tôi đã thấy có chút kỳ lạ.】

Tô Nhiên chống cằm, nhìn như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra chỉ đang thả hồn đi đâu. 【Nhân vật thụ chính này có phải hơi quá hoàn hảo không? Cứ có cảm giác với vai trò là thụ, dù mạnh mẽ đến đâu, nhân vật này vẫn có gì đó không đúng lắm.】

Hệ thống lập tức phản ứng như một fan cuồng. 【Không thể sai được! Hệ thống chính là sẽ không bao giờ mắc lỗi!】

【Thôi được rồi.】 Tô Nhiên cũng chẳng bận tâm lắm. Dù sao với tư cách một nhân viên làm việc thuê, cậu chỉ cần diễn tròn vai của mình là được.

Tô Nhiên: 【Vậy, 69 à, tôi tiếp theo phải làm gì?】

【Đừng gọi mã số của tôi!!】

Kể từ khi bị Tô Nhiên trêu về số này, hệ thống không còn muốn thừa nhận bất cứ sự liên quan nào với con số đó nữa.

Tuy nhiên, khi nhắc đến công việc, nó vẫn tỏ ra rất nhiệt tình, 【Lúc này, cậu đã để ý đến nhân vật công chính, nhưng hắn là một người nổi tiếng và rất khó tiếp cận.】

【Cậu biết công và thụ chính là bạn từ nhỏ, vì vậy, cậu vừa kết bạn với bạn cùng phòng của thụ chính, vừa tìm cơ hội để gây sự chú ý với nhân vật công.】

Tô Nhiên bất ngờ thở dài.

【Làm sao thế??】

【Tôi cảm thấy vai diễn này có quá nhiều việc phải làm.】 Tô Nhiên chống tay lên mặt, nói với vẻ nghiêm túc.

【Cậu nói xem, khi nào tôi mới có thể đóng những vai như lạnh lùng, ít nói, thiếu chủ mặt đơ hay vai người ngốc ngốc nhà bên, hoặc là bệnh nhân ở bệnh viện, những vai mà chỉ cần xuất hiện và cười mỉm tà khí thôi?】

Hệ thống: 【...】

Những vai khác còn hiểu được, nhưng cái gì mà “người ngốc nhà bên” vậy chứ!

【Đừng mơ nữa. Những vai đó sẽ không có chuyện bỏ trốn đâu.】

【Ừ, cũng đúng.】 Nụ cười trên mặt Tô Nhiên dần nhạt đi.

Những vai mà Tô Nhiên đóng thường có kết cục rất thảm, hoặc bị xây dựng ngu ngốc đến mức phản cảm. Chính vì vậy, nhân vật gốc có thể sẽ thức tỉnh ý thức của mình, buộc Tô Nhiên phải can thiệp để đảm bảo cốt truyện tiếp tục diễn ra như mong đợi.

【Tóm lại, nhiệm vụ hiện tại của cậu là giả vờ tội nghiệp và kết bạn với nhân vật thụ chính.】

【Được thôi.】

Tô Nhiên ngẩng lên và tình cờ thấy Cố Bắc Thần trên sân khấu đang nhìn về phía mình.

Mặc dù bài phát biểu của Cố Bắc Thần không hề có bất kỳ sự ngập ngừng nào, gương mặt anh vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc nhưng Tô Nhiên lại cảm nhận được rằng, không hiểu vì sao, trong hội trường rộng lớn này, ánh mắt của Cố Bắc Thần đã lướt qua vô số người để dừng lại ở cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Khi Cố Bắc Thần kết thúc bài phát biểu, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Tuy nhiên, những bài phát biểu tiếp theo của các lãnh đạo thì không may mắn như vậy.

Tô Nhiên cùng với các sinh viên xung quanh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cúi đầu xuống và ngáp một cái.

Khi buổi lễ nhập học cuối cùng cũng kết thúc, Tô Nhiên lập tức tỉnh táo, đứng dậy và đi ngược dòng người để tìm Cố Bắc Thần.

Vóc dáng cao lớn của Cố Bắc Thần rất dễ nhận ra trong đám đông.

Nhưng khi Cố Bắc Thần nhìn thấy Tô Nhiên đang vẫy tay với anh, anh lại có vẻ cố tình lảng tránh cậu.

Tô Nhiên: "??"

“Cố Bắc Thần!” Tô Nhiên gọi tên anh, không chịu bỏ cuộc, bước nhanh về phía anh.

Cố Bắc Thần cao ráo, sải bước rộng, nhưng có lẽ vì nghe thấy tiếng gọi của Tô Nhiên nên anh đi chậm lại.

Cố Nham cứ quay đầu nhìn Tô Nhiên, cười khẽ: "Cậu ấy theo đuổi anh quyết liệt thật."

Cố Bắc Thần mím môi, cuối cùng cũng dừng bước, quay lại nhìn Tô Nhiên đang chạy tới trước mặt.

“Cậu về ký túc xá trước đi.”

Ban đầu, Cố Bắc Thần nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Tô Nhiên, giọng anh dường như vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn. Nghĩ một lát, anh lại không yên tâm mà nhắc thêm: “Sau này, trừ giờ học ra, hãy cố gắng ở trong ký túc xá nhiều hơn.”

Cố Nham ngạc nhiên liếc nhìn Cố Bắc Thần. Trước đây, Cố Bắc Thần chưa bao giờ đối xử dễ chịu như vậy với những người theo đuổi mình!

Tô Nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Cố Bắc Thần, hiểu rằng sau này anh sẽ không thường xuyên ở bên cậu nữa. Điều này khiến cậu có chút thất vọng, cúi đầu xuống: “Ồ…”

Cố Bắc Thần nhìn thấy biểu cảm đó của Tô Nhiên, môi anh khẽ động, dường như muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời trong lòng, xoay người bước đi.

Hệ thống lên tiếng: 【Sao thế nhỉ? Tại sao thái độ của anh ta đối với cậu bỗng dưng lạnh nhạt đi nhiều thế?】