Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Công Thụ Đều Yêu Tôi

Chương 2: Anh mặc vào đi.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Nhiên không dám cử động, đôi môi căng thẳng mấp máy định nói gì đó để trả lời câu hỏi từ ngoài cửa.

Nhưng đột nhiên, đôi tay thon dài của Cố Bắc Thần đã che kín miệng cậu.

Tô Nhiên giật mình.

Chiếc hạt lưu trữ vừa tháo từ vòng ức chế rơi khỏi ngón tay cậu, rơi xuống sàn gạch và phát ra âm thanh trong trẻo, sau đó lăn vào bên dưới giá để đồ lặt vặt.

Tô Nhiên nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần, Cố Bắc Thần ra hiệu cho cậu đừng nói gì, rồi quay ra bên ngoài trả lời: "Có ai đó làm đổ nước hoa pheromone. Tôi đang dọn dẹp."

Có lẽ do nghe thấy giọng nam trầm, sự quan tâm của những người ngoài cửa giảm đi rõ rệt: “Ồ.”

Một người đứng xa hơn nói: “Tôi đã nói mà, làm sao có Omega trong trường được.”

“Cậu phát điên vì mong có Omega à?”

“Hừ, nếu có O, cậu không muốn sao?”

Tô Nhiên nghe họ trò chuyện, có vẻ sắp rời đi mới thở phào một hơi, cậu nhanh chóng cúi xuống nhặt chiếc hạt lưu trữ vừa đánh rơi.

Nhưng căn phòng chứa đồ này quá tối, cậu quỳ xuống mò mẫm dưới kệ một lúc lâu vẫn không tìm thấy, đầu cậu vô tình va vào kệ: “Úi.”

Có lẽ vì nghe thấy tiếng va đập, những người bên ngoài lại dừng bước: “Bên trong còn ai nữa à?”

Đám con trai mười tám, mười chín tuổi, đang trong giai đoạn nhiệt huyết dâng trào, bên ngoài vang lên những tiếng cười mà ai cũng hiểu được: “Chơi thế này ở trường à? Thú vị ghê?”

“Sao không ra ngoài thuê phòng mà chơi?”

Tô Nhiên khó chịu ôm lấy đầu, ngẩng lên nhìn Cố Bắc Thần đầy lo lắng.

Cố Bắc Thần bất đắc dĩ mím môi, kéo cánh tay cậu nhanh chóng giấu cậu sau đống đồ lặt vặt.

Tô Nhiên gần như chắc chắn khi Cố Bắc Thần vừa kéo cậu, anh đã khẽ lẩm bẩm một câu trong cổ họng: “Đồ ngốc…”

Khi Tô Nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy Cố Bắc Thần đã cởϊ áσ khoác của mình và trùm lên đầu cậu: “Ngồi yên, đừng cử động.”

Khoảnh khắc tầm nhìn bị chiếc áo khoác che kín, Tô Nhiên lại ngửi thấy mùi hương lạnh đặc trưng đó, dịu dàng nhưng sắc bén, rất dễ chịu.

Đây hẳn là mùi pheromone của Cố Bắc Thần.

Nhưng vì anh là Beta nên mùi này rất nhạt, chỉ thoáng qua rồi tan biến ngay.

Sau khi giấu kỹ Tô Nhiên, Cố Bắc Thần mặt lạnh bước ra khỏi phòng chứa đồ, sau đó đóng cửa lại phía sau lưng.

Thân hình cao ráo, thon dài của anh đứng trước căn phòng chứa đồ, ngước mắt lạnh lùng nhìn đám Alpha trước mặt: “Các cậu có việc gì không?”

Mấy người bên ngoài khi nhìn thấy người vừa ra đều ngây người, sau đó cậu con trai dẫn đầu vội vàng xua tay.

“Không có, không có… Xin lỗi.”

Cậu ta không dám nán lại thêm, vội vàng kéo nhóm bạn rời đi.

Mãi đến khi đi xa, cậu ta mới nhỏ giọng nói, gương mặt đầy vẻ bối rối: “Tớ không nhìn nhầm chứ, người vừa nãy là Cố Bắc Thần đúng không?”

“Thật à?”

“Người thừa kế tiếp theo của nhà họ Cố?”

“Đúng thế, các cậu không nhận ra sao?” Cậu ta nói với chút tự hào, như thể việc gặp được Cố Bắc Thần cũng là một minh chứng cho sự liên hệ của bản thân với một gia thế lớn.

"Cho dù là một Beta, nhưng mọi điều kiện của anh ấy đều giống như một Alpha thượng đẳng, chỉ khác ở chỗ không bị ảnh hưởng bởi pheromone."

"Có người thậm chí còn tâng bốc quá mức, nói anh ấy chính là sự tiến hóa. Một nhà lãnh đạo thực sự luôn giữ được sự bình tĩnh, không bao giờ mất kiểm soát và không bị pheromone thao túng. Còn mạnh hơn cả Alpha nữa."

Một người khẽ tặc lưỡi, có chút không phục, lại hơi tò mò: "Vậy cậu nói xem anh ấy làm gì trong đó?"

"Anh ấy lẽ nào lại đi nɠɵạı ŧìиɧ?"

"Không không." Cậu nam sinh dẫn đầu lắc đầu nguầy nguậy: "Chuyện đó tuyệt đối không thể."

Cậu ta từng học chung trường cấp ba với Cố Bắc Thần nên đã tận mắt chứng kiến Cố Bắc Thần lạnh lùng đến mức nào.

Với những gia đình như nhà họ Cố, nếu Cố Bắc Thần là Alpha, sau này chắc chắn anh sẽ được sắp xếp kết hôn với một Omega.

Nhưng Cố Bắc Thần lại là Beta, điều này khiến nhiều người cảm thấy họ có cơ hội được yêu đương tự do một chút.

Trước kia, những người tỏ tình với Cố Bắc Thần nhiều đến mức phải xếp hàng dài.

Tiếc thay, dù bao nhiêu nam thanh nữ tú không chịu tin, vẫn cứ tiếp tục thử, danh tiếng của Cố Bắc Thần với những biệt danh như “tảng băng lớn”, “lạnh lùng vô cảm”, “không thể ngửi thấy pheromone” ngày càng trở nên bất khả xâm phạm.

Vậy nên, dù có hiểu lầm đến mức nào, chỉ cần là Cố Bắc Thần xuất hiện, họ đều nhất trí rằng...

Ờ... chắc chắn là nước hoa pheromone của ai đó bị đổ thật rồi!

Cố Bắc Thần nhìn theo bóng họ đi xa, sau đó mới mở cửa phòng chứa đồ lần nữa, bước vào trong.

Khi anh vào, Tô Nhiên đang áp đầu xuống đất, cố gắng nhìn vào khe hở dưới tủ để xem viên ngọc lăn đi đâu.

Ánh mắt của Cố Bắc Thần rơi xuống phần eo mảnh khảnh lộ ra của Tô Nhiên, thân hình anh thoáng khựng lại. Không hiểu sao, làn da của người này trong căn phòng tối tăm lại trắng đến chói mắt.

Thấy Tô Nhiên suýt nữa va đầu vào kệ, Cố Bắc Thần thở dài, cũng ngồi xuống đưa tay lên che đầu cậu.

Tô Nhiên có vẻ giật mình, vội quay đầu lại nhìn anh, lộ ra gương mặt nhỏ lấm lem bụi bẩn, đầu vẫn tựa vào tay anh nhưng đôi mắt lại sáng rực.

“Cảm ơn…”

Mái tóc mềm mại của Tô Nhiên cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh. Cố Bắc Thần lập tức rụt tay lại, hạ giọng bất đắc dĩ: “Để tôi nhặt cho. Cậu mau đeo lại vòng ức chế đi.”

“À à, được.” Tô Nhiên gật đầu lia lịa, nghiêng người nhường chỗ cho Cố Bắc Thần rồi cúi xuống lấy một hạt dự phòng từ trong túi và đặt vào vòng ức chế, cuối cùng cũng đeo lại được.

Không gian trong này khá chật, Cố Bắc Thần phải sát lại gần Tô Nhiên để giúp cậu tìm chiếc hạt lưu trữ dưới kệ.

Người thiếu niên bên cạnh toát ra hơi nóng và mùi hương ngọt ngào. Trong căn phòng nhỏ hẹp này, dường như mùi của cậu đã lấp đầy không gian.

Cố Bắc Thần thoáng chốc cảm thấy mình như đang bị hương thơm của tiểu O này săn đuổi, dần bị dồn vào góc tường, bị vây kín hoàn toàn. Cuối cùng, ngay cả chiếc hạt thủy tinh trong tay anh cũng như chứa đầy pheromone của Tô Nhiên.

Vì vậy, khi Cố Bắc Thần cuối cùng cũng mở được cửa, kéo giãn khoảng cách với Tô Nhiên, anh gần như cảm thấy mình vừa được giải thoát.

Tô Nhiên vẫn khoác áo khoác của anh, ngoan ngoãn đi theo sau trông giống như một cái đuôi nhỏ đáng yêu.

Cố Bắc Thần do dự một chút, rồi hỏi: “Cậu được phân vào phòng ký túc nào?”

“514.”

Bước chân Cố Bắc Thần khựng lại, anh quay đầu nhìn Tô Nhiên với vẻ mặt kỳ lạ, sau đó mới xoay người bước lên tầng năm trước.

Trên màn hình ngoài phòng ký túc xá 514 hiện rõ tên của hai tân sinh viên: một là Tô Nhiên và người kia chính là Cố Bắc Thần.

Ánh mắt của Cố Bắc Thần dừng lại một chút trên tên của Tô Nhiên rồi anh dùng thiết bị cá nhân mở cửa.

Tô Nhiên lúc này mới nhận ra, ngạc nhiên nhìn anh: “Thì ra anh là bạn cùng phòng với tôi à.”

Cố Bắc Thần cúi mắt xuống, không nói gì, sau khi đóng cửa lại, anh trầm ngâm một lúc rồi vẫn lên tiếng: “Cậu không thể ở lại đây.”

Tô Nhiên nghĩ rằng mình đã thân quen với Cố Bắc Thần, nghe anh đột nhiên nói vậy, cậu có chút bực bội: “Tôi sẽ không đi đâu.”

Cố Bắc Thần lắc đầu: “Hôm nay mới là ngày đầu tiên nhập học, cậu hoàn toàn không có khả năng giấu giếm thân phận của mình.”

Tô Nhiên vội vàng giải thích: “Hôm nay chỉ là tai nạn thôi, chỉ cần anh giúp tôi giữ bí mật, tôi sẽ làm được mà…”

Cố Bắc Thần không nhìn cậu, cố gắng giữ khuôn mặt lạnh lùng, lùi lại một bước, kiên quyết nói: “Tôi không thể giúp cậu, cũng không muốn giúp cậu!”

Hệ thống bắt đầu hoảng loạn. 【Không đúng rồi, nhân vật chính thụ lẽ ra phải không nhạy cảm với pheromone cơ mà?? Sao anh ta lại phát hiện ra được chứ!】

【Phải làm sao đây nếu cậu thật sự bị đuổi học, cốt truyện sẽ không thể tiếp tục được nữa!!】

Tô Nhiên không để ý đến giọng nói của hệ thống.

Cậu chỉ cắn môi, nhìn chằm chằm Cố Bắc Thần với đôi mắt đỏ hoe, hàng mi run run, nước mắt lại chực rơi xuống.

“Nhưng tôi không muốn bị một Alpha lạ lẫm nào đó đánh dấu.” Chàng thiếu niên xinh đẹp chỉ bị quát mắng một chút đã tỏ ra uất ức, làm nũng: “Tôi không muốn sinh con, không muốn chỉ biết học nấu ăn, cắm hoa, nuôi con. Tôi thích cơ giáp.”

Cố Bắc Thần nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Tô Nhiên, không những không miễn nhiễm mà còn càng thêm hoang mang: “… Đừng khóc nữa.”

“Tại sao tôi lại là O chứ? Tại sao Omega phải bị nhốt trong nhà, sớm kết hôn, không được gặp ai, thậm chí không thể tiếp tục học?”

Cố Bắc Thần thở dài: “Đó cũng chỉ là để bảo vệ cậu thôi…”

Hôm nay, anh đã có thể thấy rõ.

Dù Tô Nhiên chưa đến kỳ phát tình nhưng tất cả Alpha xung quanh vẫn theo bản năng bị cậu hấp dẫn, thậm chí có thể tìm ra cậu chỉ nhờ mùi hương.

Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, cả trường với vô số Alpha sẽ như bầy sói đánh hơi thấy máu, muốn nuốt chửng Tô Nhiên vào bụng.

Lúc đó, ai có thể bảo vệ cậu?

Cố Bắc Thần biết rõ anh nên làm gì, nhưng khi nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của Tô Nhiên trước mắt, anh lại không thể thốt ra lời nào lạnh lùng.

“Nếu đã quyết định giấu thân phận, cậu ít nhất nên cố gắng nhiều hơn nữa.”

Thấy Cố Bắc Thần đổi giọng, Tô Nhiên liền ngừng khóc ngay lập tức, ngoan ngoãn gật đầu, trông rất cầu tiến.

Cố Bắc Thần suy nghĩ một lúc, theo bản năng bắt đầu lo lắng cho tương lai của Tô Nhiên ở trường: “Cái vòng ức chế của cậu không ổn chút nào.”

Cái vòng đó chỉ hợp để Beta coi như phụ kiện trang trí nhưng không thể hoàn toàn phong tỏa được mùi pheromone của Omega, lại còn phải thường xuyên thay viên ngọc lưu trữ.

Đây chắc chắn là loại rẻ tiền nhất rồi.

“Tôi không có tiền, tiền làm thêm tôi đã gom góp hết để trả học phí.” Tô Nhiên cúi đầu, lau nước mắt.

Nhìn vẻ mặt do dự của Cố Bắc Thần, Tô Nhiên vội vàng cam đoan: “Tôi sẽ mua cái mới, tôi sẽ tìm cách!”

“Đừng tố cáo tôi, sau này tôi nhất định sẽ rất cẩn thận.” Tô Nhiên lo lắng nắm lấy vạt áo của anh, thậm chí còn dịu dàng gọi tên người bạn cùng phòng mới của mình: “Được không, Cố Bắc Thần...?”

Cố Bắc Thần cúi đầu nhìn cậu, l*иg ngực anh phập phồng, một lúc lâu cũng không thốt nên lời.

Đúng lúc đó, cả hai người nhận được thông báo từ thiết bị cá nhân. Giọng nữ dịu dàng và chuẩn mực vang lên: “Lễ nhập học sắp bắt đầu, mời tất cả tân sinh viên nhanh chóng đến hội trường trung tâm.”

Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, thở ra một hơi: “Chúng ta đi thôi.”

“Được!” Thiếu niên xinh đẹp vừa khóc xong lập tức cười tươi trở lại.

Cậu phủi nhẹ chiếc áo khoác vẫn ôm trong lòng để chắc chắn không có bụi, rồi hai tay cẩn thận đưa trả lại cho Cố Bắc Thần: “Anh mặc vào đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »