Chương 2:

Chu Tịnh Viễn hỏi tên của hai Omega, họ trả lời bằng nghệ danh vì đây là nơi làm việc. Chu Tịnh Viễn dịch sang bên cạnh, để trống chỗ giữa hắn và Hoắc Nghiên Tây, nói: “Đến đây, ngồi đây nhé, tối nay phải chăm sóc Hoắc đại thiếu gia thật tốt đấy.”

Hoắc Nghiên Tây vốn có một tay đặt trên thành sofa, khi hai Omega ngồi xuống, y thu tay lại, với tay lấy ly rượu.

Hai Omega ngồi xuống, đồng thanh chào: “Chào Hoắc thiếu gia.”

Quản lý đã đặc biệt dặn dò bọn họ, những người trong phòng VIP này đều là những nhân vật không thể đắc tội, tức là nếu có thể kết thân với một trong số này, sẽ đủ để họ phát tài.

Nam Omega mặc áo len xuyên thấu cổ V nói nhiều, nhưng Hoắc Nghiên Tây hầu như không mở lời, thỉnh thoảng chỉ đáp lại vài tiếng “ừ” khiến người khác cảm thấy y chỉ đang giữ cho họ chút mặt mũi.

Nam Omega cảm thấy tình hình không ổn, hỏi Hoắc Nghiên Tây có muốn chơi gì không.

Hoắc Nghiên Tây đáp: “Yên tĩnh một chút.”

Nam Omega: “…”

Một người mặc áo sơ mi trắng lặng lẽ rót rượu cho Hoắc Nghiên Tây, trong khi rót, cậu ta không khỏi liếc nhìn gương mặt sắc nét của người đàn ông này, một phút bất cẩn, rượu rớt xuống người Hoắc Nghiên Tây. Y nhấc chân, quay đầu nhìn cậu ta một cái.

“À…” Cậu ta vội vàng dừng lại, lấy giấy ăn định lau cho Hoắc Nghiên Tây, “Xin lỗi.”

Hoắc Nghiên Tây đứng dậy, ống quần bị rượu làm ướt.

“Có chuyện gì vậy?” Chu Tịnh Viễn nhận thấy bên này có chút bất thường.

“Em…” Omega mặc áo sơ mi trắng cắn môi, “Em không cố ý, xin lỗi…”

Chu Tịnh Viễn thấy Omega này rõ ràng bị vẻ mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiên Tây doạ cho sợ hãi. Hắn đặt ly rượu xuống, tiến lại gần, nhìn vào vết ướt trên quần Hoắc Nghiên Tây, “Để tôi gọi người mang cho cậu một chiếc quần khác.”

Hắn liếc nhìn Omega mặc áo sơ mi trắng, thấy mặt Omega đỏ bừng, có vẻ như sắp khóc tới nơi, như một bông hoa mong manh bị dập vùi.

Hắn an ủi vài câu: “Không sao đâu, Hoắc đại thiếu gia cũng không ăn thịt người đâu mà.”

Hắn gọi người đưa Hoắc Nghiên Tây đến phòng nghỉ.

“Không cần đâu, tôi về trước.” Hoắc Nghiên Tây khoác áo ngoài lên vai, tóc ở trán vén ra sau, để lộ vầng trán sáng bóng.

Chu Tịnh Viễn nói: “Đã đi rồi à?”

Hiếm khi Hoắc Nghiên Tây lại chịu để người khác ở lại chơi cùng, hắn còn nghĩ tối nay sẽ có chút vui vẻ.

“Phải, còn việc khác.” Hoắc Nghiên Tây đáp.

Trong phòng VIP, khói thuốc mờ ảo, khiến y cảm thấy ngột ngạt. Trước khi rời đi, y liếc nhìn Omega mặc áo sơ mi trắng—cảm giác như đã gặp ở đâu đó.

Y nhìn chằm chằm vài giây nhưng không thể nhớ ra.

Thôi vậy.

Chu Tịnh Viễn nhìn theo bóng lưng Hoắc Nghiên Tây, rồi lại nhìn Omega, tỏ vẻ hứng thú: “Cây vạn tuế nở hoa rồi nhỉ…”

Mùa hè đến, ánh đèn lung linh, gió đêm mang theo chút nóng bức, trên đường phố người qua kẻ lại, những bảng quảng cáo neon sáng chói. Hoắc Nghiên Tây vừa rời khỏi quán bar, đi được vài bước thì nghe thấy tiếng ồn ào trong hẻm.

“... Chẳng phải chỉ đòi tiền thôi sao? Cởi bỏ cái vòng ức chế đó đi, cần bao nhiêu có bấy nhiêu, con điếm…”

Hoắc Yến Tây nghiêng đầu, xem ra lại chạm trán một cuộc “livestream,” chuyện này không hiếm gặp ở gần quán bar. Y định đi xa một chút, chưa kịp bước đi thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp khác.

“Nói chuyện sạch sẽ một chút.”

Giọng nói lười biếng, mang theo vẻ không kiên nhẫn, có phần kiêu ngạo nhưng lại rất dễ nghe.

Văn Diệu vừa dập tắt điếu thuốc vào thùng nắp rác, lúc này lại cảm thấy hơi tiếc.

Biết trước tên này sẽ đến, hắn đã không ấn điếu thuốc lên thùng rác.

Ấn lên cái tay gã đàn ông không biết nặng nhẹ kia thì hợp lý hơn.

Hắn vừa hút thuốc, gã nam Alpha kia đang muốn gây sự với hắn đã đi ra, thật là phiền phức.

“Được rồi được rồi, đừng giận, là lỗi của anh…” Tên đàn ông còn muốn nói gì đó để dỗ dành Omega trước mặt, nhưng bỗng nhận ra có người đứng bên cạnh, quay đầu nhìn thì chợt thấy nửa người của Hoắc Nghiên Tây ở đầu hẻm.

Một mái tóc đen ngắn rối bời, cổ áo mở hai cúc, trên tay y khoác một chiếc áo vest đen, đôi mắt phượng dài hẹp ánh lên vẻ sắc lạnh, khiến người ta không khỏi rùng mình. Dù chỉ đứng trong bóng tối, y vẫn là một tồn tại không thể bị bỏ qua.

Nam Alpha trước mặt Văn Diệu đã uống rượu, chất dẫn dụ tỏa ra mà không hề kìm chế.

Việc một Alpha phô bày chất dẫn dụ của mình ra với Omega như vậy chính là hành vi khıêυ khí©h, một lời thách thức rõ ràng với đồng loại.

Văn Diệu cảm nhận được chất dẫn dụ của Alpha đang ở trước mặt, dưới vành mũ, gương mặt hắn nhíu chặt.

Thật khó ngửi.

Người biết điều sẽ chọn cách rời đi trong tình huống này.

Hai Alpha đối đầu với nhau, tên đàn ông kia đã đυ.ng phải cây đinh cứng, hiển nhiên đối phương không phải dạng vừa.

Một loại chất dẫn dụ khác cũng nhanh chóng lan tỏa về phía gãđàn ông, ban đầu Hoắc Nghiên Tây còn lo lắng vì có một “Omega” ở bên cạnh, nên không quá bộc trực, nhưng nam Alpha đối diện dường như không hề quan tâm đến điều đó.

Văn Diệu cảm nhận được sự hiện diện của loại chất dẫn dụ khác, mạnh mẽ hơn, mang hơi thở ngọt ngào mát lạnh, không thể diễn tả mùi hương một cách rõ ràng, nhưng lại rất dễ chịu, như dòng suối giữa núi rừng.

Chất dẫn dụ có sự phân chia về mức độ mạnh yếu, thông thường, cấp bậc càng cao thì càng hiếm, chất dẫn dụ mạnh mẽ thậm chí có thể khiến người khác mềm nhũn chân tay. Sức mạnh này ảnh hưởng đến cả Alpha lẫn Omega, chỉ có Beta là không cảm nhận được.

Gã đàn ông trước mặt Văn Diệu như một con sói thất thế, run rẩy lùi lại hai bước, buông lỏng tay đang nắm chặt cánh tay hắn.

“Con mẹ nó, mày đợi đấy.” Tên đàn ông kia không giữ được mặt mũi chỉ đành nói một câu tục tĩu với Hoắc Nghiên Tây rồi vội vã bỏ đi.

Văn Diệu tựa lưng vào tường.

Hoắc Nghiên Tây nhìn về phía “Omega” đang có vẻ không thoải mái. Y không thích can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng nếu sự việc này xảy ra do y, thì y không thể đơn giản bỏ đi.

Y dừng chân một chút, bước về phía Văn Diệu.

“Cậu không sao chứ?”