Lục Văn Phi cụp mắt lau cho anh, sau đó vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác. Cậu hỏi: “Cậu đi cùng ai vậy?”
"Hả?" Giản Tuy giả vờ không nghe rõ.
Lục Văn Phi cúi người nói: “Cậu đi cùng ai?”
Giản Tuy: “Bạn.”
"Ở đâu?" Lục Văn Phi hỏi.
Giản Tuy lắc đầu: “Để tôi gọi điện thoại.”
Anh sờ tìm điện thoại di động trên người, và rồi "Bộp", nó rơi xuống đất. Khi anh cúi xuống nhặt nó lên, Lộ Văn Phi cũng giúp anh nhặt nó lên, khiến đầu của họ đập vào nhau. Jian Sui bay mất thăng bằng và ngã về phía trước, ngã gục vào người Lộ Văn Phi.
Lục Văn Phi bị anh đè ngã nằm xuống đất.
Môi Giản Tuy lướt qua một bên mặt cậu, cằm chạm vào vai cậu. Trước khi ngã xuống, anh vẫn vô thức bảo vệ gáy của Lục Văn Phi.
Một khoảnh khắc im lặng.
Cánh cửa mở ra với một tiếng rầm.
"Lộ..." Một người mặc đồng phục nhân viên bồi bàn đi tới tìm người, đầu tiên là không thấy bên trong có hai, nhưng liếc nhìn lần thứ hai thì thấy hai người nằm trên mặt đất. Lộ Văn Phi cũng xoay đầu qua nhìn anh ta.
Nhân viên phục vụ: "……"
“Nhanh lên nha.” Anh ta đóng sầm cửa lại.
Lục Văn Phi: "..."
Mũi Giản Tuy tràn ngập mùi thơm tỏa ra từ cơ thể của Lục Văn Phi, anh nhắm mắt lại.
Lục Văn Phi cảm nhận được sự mềm mại ở sau gáy, nhịp tim của cả hai dường như được truyền đến cơ thể người kia qua lớp áo mỏng. Anh vừa định nói gì đó thì cánh cửa lại bị mở ra một khe hở.
"Mau lên, bên ngoài không đủ người làm." Người bên ngoài nhỏ giọng nói.
Lục Văn Phi: “… Ra ngay đây.”
Khi Giản Tùy nghiêng đầu, môi cậu lại lướt qua vành tai Lục Văn Phi, cậu khẽ mím môi dưới. Khi cửa đóng lại, anh lập tức chống tay đứng dậy khỏi người Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi véo vành tai đỏ rực của mình một chút, hít một hơi thật sâu rồi cũng đứng dậy theo.
“Cậu có thể ngồi đây một mình một lúc được không?” Cậu hỏi.
Giản Tuy gật đầu, đưa tay vỗ vỗ phủi bụi trên người cậu: “Xin lỗi cậu nhé.”
Lục Văn Phi dừng một chút, nói: "Không sao đâu."
Cậu ra ngoài vì bận việc, Giản Tuy mở điện thoại lên, lập tức nhìn thấy tin nhắn cực kỳ bắt mắt của Lưu Dạng Nhiên.
[Lưu Dạng Nhiên: Trương Hướng Hiểu đang chơi vui lắm, tôi sợ rằng cậu ấy uống quá nhiều. Sắp đến giờ đóng cổng ký túc xá rồi, tôi sẽ kéo cậu ấy về ký túc xá trước. Các cậu cứ từ từ mà chơi nhé.]
Jian Sui đoán "các" mà anh ấy nói là đang ám chỉ Lộ Văn Phi.
Anh nhắn trả lời "Được" rồi tắt điện thoại, định mở cửa rời đi để không ảnh hưởng đến việc của Lục Văn Phi. Nhưng mới ra ngoài, vừa đi được hai bước thì anh đã bị một người phục vụ khác kéo lại, nói Lộ Văn Phi bảo anh ở lại đây chờ trước.
Giản Tuy: "..."
Anh ngồi đó hơn mười phút, Lục Văn Phi lại tới nhìn anh một cái, thấy anh vẫn còn ở đây thì yên tâm đi làm việc, giống như sợ Giản Tuy say rượu đi ra ngoài sẽ bị người ta bắt cóc.
Lục Văn Phi bận rộn nên không có thời gian nói chuyện với Giản Tuy. Giản Tuy ngồi chờ, ngồi tựa lâu đến nỗi gần như ngủ quên mất. Qua một lúc lâu, Lộ Văn Phi lại đi vào. Giản Tuy nghe thấy tiếng động thì giãy dụa mở mắt.
“Đã muộn rồi, trường học đóng cửa rồi.” Lục Văn Phi cúi người nói với anh: “Tối nay ở lại chỗ tôi đi.”
Jian Sui chớp mắt và gật đầu.
Không biết vì sao, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là...
Say rượu đúng là tốt thật.