Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 14:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Tuy bị sốc thật. Anh quyết định lát nữa khi trở về ký túc xá nếu bài viết không bị xóa thì anh sẽ cho nó ra đảo luôn.

"Ồ, còn có một bài khác của cậu và Lộ Văn Phi nữa." Trương Hướng Tiêu nói.

Giản Tuy bỗng nhiên căng thẳng, cúi người nhìn qua. Lộ Văn Phi cũng dừng lại, ngước mắt nhìn sang.

"Tại sao bài đăng này lại có ít người như vậy?" Thái độ tiêu chuẩn kép của Giản Tuy khiến Lộ Văn Phi chú ý.

Lộ Văn Phi cử động đầu ngón tay.

"Cái này không bằng tên Tiêu Trình Ngọc kia à?" Giản Tuy nói.

Lộ Văn Phi: "..."

…… Không bằng?

Giản Tuy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lộ Văn Phi

“Không phải là cậu cũng ghét sao?” Đôi mắt của Giản Tuy đã trong suốt và lấy lại tinh thần sau cú đả kích vừa rồi.

Lộ Văn Phi: "... Không sao đâu."

Giản Tuy biết rằng cậu thường sẽ không nói bất cứ điều gì trái với lương tâm chỉ vì các trường hợp hoặc các mối quan hệ linh tinh gì đó. Nếu cậu nói "không sao" thì cậu thực sự không có cảm giác gì cả.

Có vẻ như cậu không phải là người quan tâm đến những điều này.

Giản Tuy có chút suy tư, anh bưng đĩa cơm ngồi xuống cạnh Lộ Văn Phi: “Tôi ngồi đây có được không?”

"Cậu cứ thoải mái."

"Lộ Văn Phi, cậu tốt bụng thật." Giản Tuy thở dài.

Lộ Văn Phi: "..."

Mấy câu như "Cậu tốt quá", cậu đã nghe thấy những lời tương tự như vậy trong game nhiều lần, đây là lần đầu tiên trong đời thực, Lộ Văn Phi suýt nữa làm rơi chiếc đũa trong tay mình.

Trương Hướng Hiểu, người đang theo dõi toàn bộ quá trình: "..."

Người anh em à, não cậu bị chập chỗ nào đó hả?

Nhưng sau một thời gian, anh ấy cũng nhận ra. Làm chuyện như vậy với một người khác thì đúng là ghê tởm. Nhưng nếu là với Lộ Văn Phi thì lại khác, giống như anh em thôi.

"Tại sao tôi với cậu không có trong đó?" Trương Hướng Hiểu thắc mắc, "Ngày nào chúng ta cũng ở chung mà."

“Cho nên...” Giản Tuy khôi phục thái độ bình thường, chậm rãi nói: “Tôi và cậu ấy rất xứng đôi... Ít nhất là trong mắt người khác là vậy.”

Lộ Văn Phi: "..."

Trương Hướng Hiểu: "..."

Bài đăng khiến Giản Tuy sau khi nghe xong biến sắc đã bị xóa nửa giờ sau đó, Giản Tuy vẫn đi lượn lờ qua lớp của Lộ Văn Phi, nhưng mỗi lần sau khi họ giải tán, Giản Tuy đều đi tìm Lộ Văn Phi.

Vì vậy vài ngày sau, có tin đồn Lộ Văn Phi trở thành nhân vật mới được yêu thích. Khi Giản Tuy đi tìm Lộ Văn Phi, Trương Hướng Hiểu đã trêu anh có tình mới nên quên mất tình cũ.

Giản Tuy cũng không để ý lắm, xoay người khoác tay qua vai Lộ Văn Phi: “Ái phi, đi thôi.”

Lộ Văn Phi: "..."

Cậu không thường xuyên tiếp xúc gần gũi với mọi người như vậy, kể cả là khoác vai nhau, ở cấp hai và cấp ba đều cực kỳ ít. Nhưng khi thấy Giản Tuy vui vẻ như vậy, cậu không bảo Giản Tuy phải bỏ tay ra... Trên người anh không có mùi mồ hôi, chỉ có mùi thơm của bột giặt, mùi này cũng không tệ.

Giản Tuy và Lộ Văn Phi không để tâm đến những lời này. Hai người muốn làm gì thì làm. Trưa hôm nào cũng hẹn nhau đi ăn cơm.

Giản Tuy nghĩ rằng tiến triển này là rất tốt.

Lộ Văn Phi không biết tại sao, nhưng mối quan hệ của họ trở nên thân thiết hơn mà cậu không thấy khó chịu.

Một tối thứ Tư, hai người chơi vài ván game, Lộ Văn Phi tình cờ bấm vào chiến tích của Giản Tuy để xem.

... Ẩn rồi?

Cậu không suy nghĩ nhiều và thoát khỏi trò chơi

Ở đầu bên kia, Giản Tuy bắt đầu một ván khác, trong lúc đang chiến đấu cuồng nhiệt, anh cầm anh hùng đi rừng mà Lộ Văn Phi vừa chơi và bắt chước các thao tác của cậu, bắt đầu đại sát tứ phương.

Trò chơi phụ thuộc rất nhiều vào khả năng cảm nhận và tư duy. Khả năng nhận biết trò chơi của Giản Tuy không tệ. Anh có thể phán đoán chính xác vị trí và thời điểm sử dụng một vài chiêu mà Lộ Văn Phi đã sử dụng, linh hoạt biến tác dụng của nó tới cực hạn.

Trong ký túc xá tối tăm, Trương Hướng Hiểu nằm ở giường bên nói: “Sau hội diễn, kỳ huấn luyện quân sự cũng kết thúc. A… Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, da của tôi cũng đen hết luôn. Các cậu có muốn cả bọn đi ra ngoài ăn cơm tối không?"

"Đương nhiên tôi đồng ý." Lưu Dạng Nhiên nói.

Giản Tuy gϊếŧ đỏ cả mắt, gϊếŧ được năm tên, không nghe thấy Trương Hướng Hiểu hỏi gì. Trương Hướng Hiểu hỏi anh hai lần, anh đều nói được.

"Hiện tại cậu đang ở hạng nào rồi?" Trương Hướng Hiểu hỏi anh.

Giản Tuy nói: “Bạch kim một.”

"Hả? Sao lại tăng nhanh thế? Mới có mấy ngày mà thôi."

"Tôi có người gánh cho tôi."

“Người lần trước à?”

"Ừm."

"Cậu ta đỉnh lắm hả?"

“Cậu ấy là một vương giả cực mạnh có rất nhiều sao.” Giản Tuy nói. Anh ấy chưa bao giờ chơi với tài khoản kia của Lộ Văn Phi và chỉ nhìn thấy qua bức ảnh chụp màn hình lúc đầu.

"..."

"Cậu đã tìm thấy đại thần này ở đâu vậy?"

Giản Tuy thản nhiên đáp: “Nhặt được trên đường đó.”

Anh còn bổ sung thêm trong lòng: Không chỉ nhặt, cậu còn quen biết người ta nữa.

Nói vậy thôi.

Trương Hướng Hiểu: "...Ngủ sớm đi."

Trong mơ thì cái gì cũng có.
« Chương TrướcChương Tiếp »