Chương 10:

Ở trong đám đông, Lộ Văn Phi lặng lẽ xuất hiện, mặc đồ đen, nhìn bốn người đối địch trên sân, Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu một đội, Tiêu Trình Ngọc và một người anh em hắn đưa tới một đội.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Giản Tuy là người giao bóng đầu tiên. Anh bắt được bóng rồi ném đi.

"Giản Tuy, cậu chơi giỏi thật hả?" Trương Hướng Hiểu nhỏ giọng hỏi với vẻ lo lắng: "Tôi không biết chơi trò này."

“Không sao đâu, tôi chơi là được rồi, cậu cứ việc đếm điểm thôi.” Giản Tuy thản nhiên nói.

Khóe mắt anh thoáng nhìn thấy một bóng người, dừng lại, quay đầu nhìn về phía bên kia, mấy cô gái bên đó bắt đầu ồn ào lên.

Giản Tuy và Lộ Văn Phi nhìn nhau, thấy cậu tiến lên phía trước hai bước. Giản Tuy nhấc chân về phía đó, giây tiếp theo, anh bước thẳng tới luôn.

Bởi vì anh tin chắc rằng Lộ Văn Phi đến vì anh.

Anh dừng lại trước mặt Lộ Văn Phi với quả bóng chuyền trên tay: "Sao cậu lại đến đây?"

"Tôi nghe được tin tức." Lộ Văn Phi nói: "Cậu định đấu bóng chuyền với anh ta hả?"

"Ừ." Giản Tuy đáp lại.

Lộ Văn Phi: “Cậu ta chơi bóng chuyền không tệ.”

Tuy rằng cậu không thích Tiêu Trình Ngọc nhưng đây cũng là sự thật.

Giản Tuy: “Tôi chắc chắn sẽ thắng.”

Còn chưa bắt đầu đã quyết định kết cục, lời này nghe có vẻ điên rồi, nhưng khi nó thốt ra từ miệng anh thì nghe rất có sức thuyết phục.

Giản Tuy mang trong mình khí chất của một kẻ mạnh làm người ta tin phục, giống như một lão đại có khí chất lão đại thần bí đang giả dạng người thường.

Lộ Văn Phi bắt gặp ánh mắt sáng ngời trong suốt của anh, lời muốn nói dừng lại trên môi. Giản Tuy đắc tội với Tiêu Trình Ngọc vì cậu, cậu đến đây vì không muốn bọn họ đấu đá, cũng không muốn thấy Giản Tuy thua Tiêu Trình Ngọc, muốn giải quyết theo một cách hòa bình.

Nhưng ánh mắt của anh đầy kiên quyết và thuần khiết đến mức cậu không thể thốt ra điều gì.

Trương Hướng Hiểu từ bên cạnh đi tới, lo lắng xoa xoa tay, hỏi Giản Tuy: "Sao cậu không chơi bóng rổ? Tôi có thể chơi bóng rổ. Tôi còn quen biết mấy đàn anh ở khoa thể dục nữa."

Giản Tuy liếc nhìn anh ấy, liếʍ môi, im lặng hai ba giây rồi nói: “Tôi không muốn chạy khắp sân để nhặt bóng.”

Còn với bóng chuyền, nếu không muốn nhặt bóng thì cứ thắng.

Trương Hướng Hiểu: "..."

Lý do gì mà bốc đồng vậy cha nội?

Lộ Văn Phi: "..."

Môi cậu bất giác cong lên.

"Cậu cầm áo giúp tôi được không?" Giản Tuy hỏi.

Lộ Văn Phi gật đầu.

Giản Tuy đặt quả bóng vào tay Trương Hướng Hiểu và cởϊ áσ khoác rằn ri ra. Anh mặc một chiếc áo thể thao rộng thùng thình với nền trắng và viền đen, mái tóc đen bù xù rũ trên trán khiến anh trông đầy sức sống trẻ trung.

Anh nhét áo vào tay Lộ Văn Phi, vừa lùi lại vừa nói với Lộ Văn Phi: "Cảm ơn nhét, lát nữa tôi tìm cậu. Đừng rời đi đó."

Giản Tuy quay lưng lại và chạy vào trong sân bóng.

"Biết rồi." Lộ Văn Phi nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm.

Cậu đã cầm áo của anh rồi mà còn chạy thế nào được.

Sau một ngày huấn luyện quân sự, không thể tránh khỏi việc đổ mồ hôi khắp người. Khi con trai đổ mồ hôi, thường có mùi mồ hôi. Tuy nhiên, áo khoác của Giản Tuy lại toát ra mùi thơm của bột giặt quen thuộc với Lộ Văn Phi.

Đó là mùi hương cậu đã ngửi thấy ở trên phố ngày hôm đó.

Sắc mặt Tiêu Trình Ngọc đen lại khi nhìn thấy họ nói chuyện. Giản Tuy trở lại sân và bắt đầu phát bóng. Trong cơn tức, hắn tức giận và nghĩ rằng mình nhất định phải cho Giản Tuy một bài học.

Không ngờ, hắn còn chưa kịp cho Giản Tuy một trận thì Giản Tuy đã đi trước một bước.

Giản Tuy không muốn đánh nhau lâu, cũng không muốn cho Tiêu Trình Ngọc quá nhiều cơ hội đánh trả. Anh thừa nhận đối mình hơi bực Tiêu Trình Ngọc.

Những người ngoài sân chỉ nhìn thấy sau khi Giản Tuy vào sân và nhận được bóng, toàn bộ khí chất của anh thay đổi, phát bóng lao ra ngoài. Tiêu Trình Ngọc đánh trả về phía Trương Hướng Hiểu. Trương Hướng Hiểu thấy bóng dáng Giản Tuy thì vội tránh ra. Giản Tuy nhảy lên, tứ chi duỗi ra một cách đẹp đẽ và mạnh mẽ. Vạt áo của anh bị kéo lên, để lộ vòng eo và cơ bụng săn chắc.

Các cô gái đứng bên ngoài vây xem chụp ảnh tanh tách, đôi lúc lại phát ra những tiếng cảm thán.

Giây tiếp theo, anh đập bóng với tốc độ cực mạnh và nhanh lực mạnh đến mức khiến quả bóng đập mạnh xuống đất và nảy lên vài lần.

"Mẹ kiếp, cú đánh này cũng dữ quá rồi đó?"

"Tôi vừa mới quay đi, chuyện gì xảy ra thế?"

"Vừa rồi cậu có chụp ảnh vòng eo đó không? Nào nào nào, cho tớ xem với..."

Chân của Giản Tuy chạm đất, quay lại và đập tay với Trương Hướng Hiểu.

"Đẹp!"

Bọn họ có khởi đầu tốt, nhưng có vẻ Tiêu Trình Ngọc không đợi được.

Đầu hiệp hai, Tiêu Trình Ngọc bắt được ba quả bóng, khi Giản Tuy đánh trả, quả bóng bay thẳng về phía mặt Tiêu Trình Ngọc. Tiêu Trình Ngọc nâng tay để chặn, quả bóng chuyền chạm vào cổ tay hắn và bật ra xa bên khác.

Càng đánh, mặt hắn càng đen hơn.

"Cậu còn muốn chơi không?" Giản Tuy hỏi hắn.

Tiêu Trình Ngọc cắn răng nói: "Chơi."

Trong trận này, Trương Hướng Hiểu và người còn lại trở thành đồ trang trí, sân đấu trở thành buổi biểu diễn giữa Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu. Tiêu Trình Ngọc đúng là có chút thực lực nhưng hắn không bao giờ có thể thắng được Giản Tuy.

Để không phải đi nhặt bóng, Giản Tuy đã chơi hết sức mình.

Mồ hôi chảy ra theo thái dương anh, mái tóc đen ngắn đã lộn xộn. Hai gò má anh đỏ bừng vì vận động mạnh, khẽ hé môi thở phì phò, mồ hôi thấm đẫm ướt sũng quần áo. Anh nhảy lên cao, nâng tay làm vạt áo bay lên. Cơ bụng lộ ra như ẩn như hiện, tràn đầy khí chất. Với một cú đập bóng, quả bóng chuyền bay đi.

Đôi mắt anh kiên định và tràn đầy quyết tâm.

Anh muốn thắng trận bóng chuyền này, không hề muốn thua một chút nào.

Sau khi giành chiến thắng, Tiêu Trình Ngọc hối hận vì đã đưa ra lời thách đấu với anh.

Khao khát chiến thắng chết tiệt này.