Chương 7: Tôi chắc chắn sẽ thắng

Câu hỏi của Giản Tuy vô cùng chân thành, vì thế nghe có vẻ như càng khıêυ khí©h hơn. Tiêu Trình Ngọc nhếch mép, vẻ mặt đen lại. Giản Tuy không thèm để ý mà cứ bước vào, nói: “Cậu bao trọn cái WC này à?”

"Cậu mù sao?" Tiêu Trình Ngọc lạnh lùng nói: "Nơi này không thấy xảy ra chuyện gì sao?"

"Vậy thì liên quan gì đến tôi?" Giản Tuy nói: "Bộ cậu có chuyện gì thì tôi phải tránh đi à? Cậu nghĩ cậu là ai?

Giọng điệu của anh không vội vàng cũng không chậm rãi, giọng điệu lười nhác này rất khó để người bình thường học được. Khi anh nói một số câu thoại đặc biệt, dẫn dắt một chút, anh có thể khơi dậy lửa giận của người khác và khiến người ta tức điên lên.

"Tôi muốn dùng toilet, cậu nhường đường được không?" Anh hỏi.

"Mẹ kiếp." Tiêu Trình Ngọc chửi rủa.

Hắn còn chưa kịp nói gì thì cổ tay của Lộ Văn Phi mà hắn đang nắm đã bị giật ra.

“Vừa rồi anh giẫm phải tôi.” Giọng điệu của Lộ Văn Phi thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng: "Hòa nhau."

Cơn giận của Tiêu Trình Ngọc bị Giản Tuy khơi mào còn chưa nguôi ngoai, bắt đầu nói năng không suy nghĩ: “Đôi giày rách của cậu có thể so sánh được với giày của tôi à?”

Lộ Văn Phi: "..."

Đôi mắt cậu u ám, không nói được gì, chỉ mím môi nhìn hắn chằm chằm.

Một số lời nói có thể khiến người ta rất tổn thương. Cho dù Lộ Văn Phi không quá để ý những lời này nhưng vẫn sẽ cảm thấy rất chói tai

"Anh muốn gì?" Lộ Văn Phi hỏi hắn.

"Tôi nói cậu xin lỗi, tôi hài lòng là cậu có thể rời đi."

“Khinh người quá đáng.” Giản Tuy bên cạnh xen vào.

"Bớt xen vào chuyện của người khác, hiểu không?" Tiêu Trình Ngọc quay đầu trầm giọng nói, trong mắt mang theo uy hϊếp.

Giản Tuy: “Đáng tiếc tôi chỉ là người qua đường tốt bụng thôi, không được à?"

Không hiểu sao câu nói này lại khiến Lộ Văn Phi buồn cười. Biểu cảm trên khuôn mặt u ám của Lộ Văn Phi thay đổi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Nụ cười này bị dư quang nơi khóe mắt Tiêu Trình Ngọc bắt gặp, biến thành sự giễu cợt trong mắt hắn. Hắn và Lộ Văn Phi ở cùng ký túc xá, đã lâu không thấy cậu cười như thế này. Bàn tay hắn nắm lấy áo Lộ Văn Phi siết chặt, hơi thở nặng nề, l*иg ngực phập phồng, tức đến mức bật cười.

Hắn buông tay ra, nói: "Quên đi, sau này chúng ta vẫn còn thời gian, từ từ tính sổ."

Bốn chữ “Từ từ tính sổ" được hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra. Hắn buông Lộ Văn Phi ra với vẻ mặt ăn muốn thịt người, quay lại nhìn Giản Tuy, Giản Tuy thì lại nhìn hắn với vẻ vô tội.

“Cậu chờ đó.” Hắn nói. Phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn nhớ mặt anh rồi.

"Chờ cái gì?" Giản Tuy hỏi.

Tiêu Trình Ngọc: "..."

Hắn hừ một tiếng, chỉ vào Giản Tuy và nói: “Có gan thì nói tên cậu ra cho tôi nghe."

“Giản Tuy.” Giản Tuy hỏi: “Nhớ được chưa?”

Tiêu Trình Ngọc: "..."

Những lời này cũng không kém phần chướng tai, Tiêu Trình Ngọc lạnh lùng nhìn anh vài giây, va vào bả vai anh mà đi qua. Giản Tuy nghiêng đầu, tay chạm vào đầu vai vừa bị va chạm.

Lộ Văn Phi ở một bên chỉnh lại cổ áo bị Tiêu Trình Ngọc làm cho nhăn lại.

Cậu nghe rõ họ tên mà Giản Tuy vừa giới thiệu. Khi hai người chơi game online trước đó, thời gian nghỉ ngơi của họ trùng nhau rất nhiều. Khi Giản Tuy trò chuyện với bạn cùng phòng, anh chưa từng cố ý giấu diếm, có vài lời nói cũng tiết lộ bọn họ đang trong kì huấn luyện quân sự,

Lộ Văn Phi chưa bao giờ nghĩ tới người đưa cậu đến bệnh viện lại học cùng trường với cậu, cũng không ngờ lại có thể gặp lại anh sớm như vậy... À phải nói là bọn họ còn đã gặp nhau trước cả đó rồi.

Chẳng trách Giản Tuy luôn nhìn chằm chằm cậu trong quá trình huấn luyện quân sự. Chẳng trách mắt anh nhìn cậu luôn có gì đó là lạ, thì ra là như vậy.

Lần đó cậu ngất đi nhanh nên không nhìn rõ khuôn mặt của Giản Tuy.

"Cậu ổn chứ?" Giản Tuy hỏi cậu.

"Ừ." Lộ Văn Phi ở phía sau nhìn anh đang rửa tay.

Giản Tuy mở vòi nước rồi tắt đi. Anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt trầm tư của Lộ Văn Phi trong gương. Ánh mắt họ chạm nhau qua tấm gương phản chiếu. Giản Tuy lắc tay để rảy nước.

Tiếng nước ngừng lại và WC trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Vừa rồi...” Lộ Văn Phi lên tiếng trước, giọng nói trong trẻo: “Cám ơn.”

“Không có gì.” Giản Tuy nói: “Chỉ là thuận tiện mà thôi. Cậu ta có thường xuyên làm việc này không?”

Lộ Văn Phi: “Kiểu nào?”

“Thì…” Giản Tuy quay người lại, đối mặt với Lộ Văn Phi: “Ngoài việc bắt nạt cậu, cậu ta còn gây rắc rối cho cậu nữa phải không?”

Lộ Văn Phi cụp mắt xuống.

Người tốt à?

"Tôi không biết." Cậu nói: "Tôi cũng không thể làm gì được."

"Cậu đã trao đổi với người hướng dẫn chưa?" Giản Tuy nói.

"Không cần thiết."

"Tại sao lại không cần thiết? Nó rất cần thiết."

Không có mối quan hệ trên internet kia thì mối quan hệ giữa hai người trên thực tế chỉ là người dưng thôi, những người xa lạ với nhau mà thôi. Giản Tuy biết có lẽ Lộ Văn Phi không nhận ra mình. Trong quá trình huấn luyện quân sự, ánh mắt anh nhìn cậu đầy lạ lùng, hoàn toàn là thái độ với một người xa lạ bình thường... Không có gì đáng nhìn.

Vừa rồi anh cố ý nói ra tên của mình, quan sát thấy phản ứng của Lộ Văn Phi sau khi nghe tên mình rất là bình thản. Mặc dù ngày hôm đó có lẽ anh đã để lại thông tin liên lạc và tên của mình trên giấy, nhưng chắc Lộ Văn Phi cũng không nhớ tên của anh.

Mà điều đó không còn quan trọng nữa.

Từ giờ trở đi, chỉ cần để lại ấn tượng với cậu là được.

Nếu anh trở thành một người bạn đáng tin cậy của Lộ Văn Phi, sau này anh có thể làm ra mấy hành động to lớn hơn với cậu nữa.

Lộ Văn Phi ngước mắt lên nói: "Tôi không còn cách nào khác. Anh ta thực sự không gây ra tổn hại gì cho tôi. Tìm người khác can thiệp thì rất... Phiền phức."

Giản Tuy suy nghĩ một chút, với mối quan hệ hiện tại của hai người, nếu anh nói quá nhiều, tỏ ra chú ý đến cậu thì sẽ dễ dàng khiến Lộ Văn Phi đề phòng anh hơn. Anh nói: "Được rồi, nếu cậu có gì phiền toái thì có thể đến ký túc xá tìm tôi, ký túc xá của tôi là phòng 406."

Lộ Văn Phi nói Tiêu Trình Ngọc có thể sẽ gây phiền toái cho anh, nhắc nhở anh một chút.

Giản Tuy thản nhiên nói: “Không sao đâu, tôi không sợ phiền phức.”

Hai người đều không đề cập tới chuyện bệnh viện, Giản Tuy cho rằng Lộ Văn Phi không nhận ra mình. Lúc trước Lộ Văn Phi vốn cũng không nhận ra anh, nhưng bây giờ đột nhiên nói ra thì có vẻ không thích hợp lắm.

Hơn nữa, rắc rối.

Cậu không thích dính líu quá nhiều đến chuyện của người khác. Các mối quan hệ dính dáng trong thực tế sẽ trở nên rất rắc rối. Hơn nữa trong vòng bạn bè của cậu, cậu cũng trò chuyện quá sâu với những người khác.

Hai người cùng nhau rời khỏi WC. Khi vào sân vận động, Lộ Văn Phi nói rằng cậu có việc khác nên không đi vào cùng Giản Tuy, hai người tạm biệt nhau, Giản Tuy quay lại sân vận động, tìm thấy Trương Hướng Hiểu.

Trương Hướng Hiểu ăn bánh quy của mình.

“Ngại quá người anh em.” Trương Hướng Hiểu lấy ra cái túi nhựa chỉ còn lại một cái bánh quy nhỏ, khóe miệng còn dính vụn bánh quy: “Cậu đi lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng cậu đã đi luôn rồi.”

Giản Tuy: "..."

Vào lúc này, Giản Tuy đã âm thầm hạ thấp độ tin cậy của Trương Hướng Hiểu xuống một bậc.