Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 6:

« Chương TrướcChương Tiếp »
[[Đội] FF dẫn bạn bay lên: Cậu có muốn đánh xếp hạng không? 】

“Xếp hạng?” Giản Tuy liếc nhìn hạng đồng của mình “Hạng của cậu có thể cùng đánh với hạng tôi sao?"

[[Đội] FF dẫn bạn bay lên: Đợi tôi đổi tài khoản.]

FF mời bạn ra khỏi đội, Giản Tuy nhận được hai tin nhắn WeChat, Lộ Văn Phi đã gửi lời mời mới. Anh nhấp vào đó và gia nhập đội.

Tài khoản trong đội "FF không thể bay được nữa" là hạng bạc ba. Cậu hỏi Giản Tuy xem có chuẩn bị xong chưa, Giản Tuy ừ một tiếng, cậu lập tức bắt đầu ván game.

Xếp hạng khác với bắt cặp. Những người cùng xếp hạng càng có dễ thăng cấp hơn.

Giản Tuy đã thành thạo trong việc điều khiển các pháp sư và xạ thủ. Một số pháp sư rất giỏi trong việc định vị, dự đoán đối thủ và đặt kỹ năng. Như thế là có thể đè bẹp đối thủ ở hạng đồng.

Anh và Lộ Văn Phi đã thắng liên tiếp nhiều trận, tăng thứ hạng lên hạng đồng một.

Thế nhưng lại xảy ra biến cố lần nữa.

Hai người chuẩn bị vào ván mới, Lộ Vân Phi chọn vị trí hỗ trợ, Giản Tuy là người bắn, anh hùng của Lộ Vân Phi sẽ theo anh. Có một người nam trong đội của họ đã bật mic, nghe anh ta nói có một người khác trong đội là đi ké vào, người ta hay gọi là em gái đi ké.

Lúc đầu anh ta đã nói rằng anh ta sẽ là người đi rừng, chắc chắn sẽ thắng.

Lộ Văn Phi đã nhường lại vị trí thích khách. Kết quả là trong tình huống ngược gió này, đối thủ đã nhắm vào Giản Tuy. Lộ Văn Phi đã ngỏm nhiều lần để bảo vệ anh, thích khách kia không nín mồm được, bắt đầu ra tay giúp đỡ.

Ở giai đoạn giữa sau, thích khách đi rừng chết chín lần, thao tác không thành công. Anh ta sụp đổ tinh thần, mở mic mắng một đám gà què.

"Tụi bây chơi cái l** gì đấy? Về nhà làm ruộng hết cmn đi. Chết tiệt!"

Trên màn hình công khai, pháp sư ở giữa nói "Đừng chửi nữa". Anh ta lại nhịn thêm được một lúc. Chết hai lần, chắc là không nể mặt mũi được, anh ta lại bắt đầu hỏi thăm tổ tông điên cuồng. Lộ Văn Phi ở vị trí hỗ trợ ăn hết mấy câu chửi của anh ta.

"Người hỗ trợ có biết chơi không? Cậu đi theo tôi đó ĐM, một lũ ngu như chóa, chỉ biết tự hủy là giỏi. Sao không tự mình cầm tinh thể đi tặng địch luôn đi, lũ gà chết tiệt..."

“Anh chơi giỏi lắm à?” Giản Tuy bật mic lên, giọng nói rất bình tĩnh.

"Giỏi hơn mi."

"Ừ, chết giỏi hơn tôi thật." Giọng điệu của Giản Tuy lười biếng, âm kết thúc kéo dài, nghe có vẻ vô cùng gợi đòn, "Ba, chín, một."

Anh đọc chiến tích của đối phương, hai giây sau lại sửa lời: "À, bây giờ là ba, mười, một."

"Đcmm!"

“Giữ miệng sạch sẽ chút đi.” Giản Tuy dùng giọng đe dọa nói, suy nghĩ một lúc rồi bồi thêm: "Còn chửi là tôi bắn đấy."

Người đi rừng: "..."

Khi Lộ Văn Phi nghe thấy người đi rừng chửi bới, cậu tắt loa của toàn đội và chỉ bật loa của đội riêng. Khi nghe thấy giọng nói của Giản Tuy, cậu đoán người đi rừng đã chửi bới rất khó nghe. Sau đó cậu nghe thấy lời nói tiếp theo của Giản Tuy. Một câu đã khiến cậu trực tiếp cười lớn, gương mặt đẹp trai cũng dịu đi một chút.

Cậu tạm dừng điều khiển nhân vật, sau đó giơ tay lên và bật toàn bộ loa cho toàn bộ đội.

“... Tao mắng người hỗ trợ thì liên quan quái gì đến mày?”

Giản Tuy chậm rãi nói: “Hỗ trợ là người của tôi, anh hiểu không?”

"Hừ, cứt chó còn thích ra vẻ với gái."

Giản Tùy không có giải thích mà nói: “Anh có tin gái này giỏi hơn anh không?”

"Gì cơ?"

Giản Tuy: “Không tin thì solo.”

"Khinh ai đấy?" Người đi rừng nói.

Anh ta hỏi, Giản Tuy thành thật trả lời: “Anh.”

Bên kia tức điên bắt đầu mắng anh.

Ở đầu bên kia, Lục Văn Phi co giật khóe miệng một lúc, cậu nhìn thấy một dòng chữ được gõ ra trên khung chat thế giới.

[Sao mà hiểu được niềm vui nhặt nắp chai: Tôi đã tắt loa rồi, thích làm gì làm đi.]

Người đi rừng trực tiếp xuyên thủng phòng ngự, hơi thở trở nên sâu hơn rất nhiều, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn trước.

Lộ Văn Phi bấm vào biểu tượng chiếc loa nhỏ, chỉ để lại loa của đội.

Im lặng.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ bên kia.

"Gánh người khác? Gánh ai cơ? Cậu mà có thể gánh được người ta á hả?" Trương Hướng Hiểu ghé vào bên giường Giản Tuy, ân cần thăm hỏi bằng ba câu nói, kèm theo hai tiếng tặc lưỡi.

Trương Hướng Hiểu nghe thấy hết những gì anh vừa nói do Giản Tuy mở loa ngoài. Anh ấy nhạy bén bắt được từ khóa em gái đi ké.

Giản Tuy vừa điều khiển nhân vật vừa nói rất trôi chảy: “Không gánh người ta, người ta gánh tôi."

Bọn họ bị đẩy mất tinh thể nhà mình.

Lần này anh ta thua, với sự giúp đỡ của Lộ Văn Phi, Giản Tuy đã đánh bại một MVP.

Khi anh thoát trận, anh còn tiện tay báo cáo người đi rừng luôn.

Trương Hướng Hiểu: “Sao tôi không hiểu cậu nói gì vậy?”

Giản Tuy: "Hả? Cái gì? Tôi vừa nói gì cơ?"

"Cậu nói..." Trương Hướng Hiểu còn chưa nói xong, một giọng nam trong trẻo phát ra từ điện thoại của Giản Tuy đã cắt ngang lời anh ấy.

"Không phải gái."

Trương Hướng Hiểu: "..."

Giản Tuy: "..."

Hai người nhìn nhau.

“Vừa rồi…” Trương Hướng Hiểu chỉ vào điện thoại: “Đồng đội của cậu?”

“À.” Giản Tuy điều chỉnh tư thế ngồi: "Cậu có thể bật mic được hả?”

"Ừ, tôi là người duy nhất ở ký túc xá." Lộ Văn Phi nói.

Giọng khá hay.

Giản Tuy suy nghĩ một lúc, giọng nói truyền qua điện thoại di động đầy thu hút và trong trẻo, khiến cho những ai nghe thấy đều nghĩ cậu là một anh chàng đẹp trai, lãnh đạm và rất hấp dẫn.

“Đúng vậy.” Giản Tuy nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng: “Vừa rồi lúc cậu ra ngoài, có báo cáo người đó không?”

Lục Văn Phi: "... Tôi báo cáo rồi."

"Đúng vậy, để hắn phải thấy hậu quả của việc chửi thề." Giản Tuy nói.

Lục Văn Phi: “Ừ.”

“Hai người các cậu ngây thơ quá nha?” Trương Hướng Hiểu không thấy có em gái nào thì quay người đi về phía giường của mình.

Giản Tuy tặc lưỡi một tiếng, hỏi Trương Hướng Hiểu: "Có muốn chơi một trận không?"

"Đợi cậu được hạng vàng rồi nói sau." Trương Hướng Hiểu nói.

Giản Tuy: “Vậy đến lúc đó cậu sẽ toi đời với tôi.”

Trương Hướng Hiểu dựng ngón tay cái lên: “Đúng là mặt đủ dày thì cái gì cũng gáy được."

“Cậu ấy coi thường tôi.” Giản Tuy bất mãn nói.

Lộ Văn Phi bình tĩnh nói: "Làm gỏi anh ta."

Trương Hướng Hiểu: "..."

Ai mà không biết tố cáo hả?

Trương Hướng Hiểu bắt đầu õng ẹo: "Nhiên Nhiên, cậu ấy đe dọa tôi!"

Lưu Dạng Nhiên im lặng đeo tai nghe vào.

Sau đêm đó, Lộ Văn Phi thỉnh thoảng sẽ bật mic để hướng dẫn cho Giản Tuy, chỉ cần đồng đội không hãm hại thì anh vẫn thắng bình thường. Anh nhanh chóng tăng từ hạng đồng lên hạng vàng bốn.

Huấn luyện quân sự đã kết thúc.

Sáng sớm thứ Tư, bầu trời u ám, bên ngoài gió thổi mạnh, một trận mưa bất chợt ập đến vào buổi trưa, các sinh viên huấn luyện quân sự trên sân thể dục đều giải tán đi trú mưa. Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu cách sân chơi không xa.

Giản Tuy nhìn mưa ngoài trời, lẩm bẩm: “Căn tin cách đây không xa.”

“Hình như hôm nay ở căn tin có thịt lợn kho.”

"Cậu có đói không?"

Trương Hướng Hiểu: "... Người anh em, cậu nói thật đi, cậu đói đúng không?"

Giản Tuy từ từ quay đầu lại. Đôi mắt anh hẹp và dài, nếp gấp mí mắt chỉ bắt đầu xuất hiện từ giữa mắt. Đuôi mắt anh xếch lên, trông rất sâu thẳm, trông hơi mơ màng, cũng có thể nói là đôi lúc như đi vào cõi thần tiên.

Anh gật đầu và nói: “Cũng hơi.”

Huấn luyện quân sự rõ ràng là cùng nhau phơi nắng trong quá trình huấn luyện quân sự, Trương Hướng Hiểu đã đen hơn lúc mới đến đây ba tông, nhưng Giản Tuy chỉ đen hơn một tông.

Trương Hướng Hiểu đứng cạnh anh, anh ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng có rất nhiều cô gái đang trú mưa trong sân bóng rổ đang nhìn về phía này. Anh ấy vòng tay gác qua bả vai Giản Tuy: "Chỗ này nhiều gái, cậu hiểu không?"

Giản Tuy: "..."

Anh không hiểu.

Trương Hướng Hiểu sờ túi quần, lấy ra một gói bánh quy nhét vào tay anh: "Cậu ăn trước cái gì để lót bụng đi."

"Cảm ơn." Giản Tuy nói: “Tôi sẽ không khách khí.”

Anh mở gói hàng ra, cảm thấy tay mình đầy mồ hôi và không sạch sẽ: "Tôi đi rửa tay đã, cầm giúp tôi đi."

Anh đặt lại chiếc bánh quy vào tay Trương Hướng Hiểu và quay lại đi vào toilet.

Trong toilet có rất ít người. Trên đường đến đó, có hai cô gái khoác tay nhau đi tới. Khi đi ngang qua, anh ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.

"Thật sao? Là hai người họ phải không?"

"Tớ vào đó một lúc lâu, Lộ Văn Phi quả thực rất đẹp trai sạch sẽ. Tiêu Trình Ngọc cũng khá đẹp trai, nhưng tớ luôn cảm thấy hình như là cố ý..."

Trong toilet, Lộ Văn Phi, Tiểu Trình Ngọc.

Ba từ khóa liên kết với nhau, Giản Tuy không nghĩ ra được một nội dung hay ho nào. Anh bước nhanh hơn, khi đi đến cửa phòng vệ sinh nam, anh nghe thấy âm thanh bên trong.

"Đôi giày này rất đắt, em có xứng không? Đối với tôi nó chẳng là gì, nhưng với em... À, như vậy đi, em xin lỗi, nếu tâm trạng tôi vui vẻ, tôi sẽ để em đi."

"..."

"Này, nói chuyện đi! Bị câm à?"

"Ánh mắt gì đấy! Muốn đánh nhau đúng không?"

Có tiếng bước chân và những tiếng loạt xoạt vang lên.

Giản Tuy bước vào, nhìn thấy Tiêu Trình Ngọc đang túm lấy cổ áo Lộ Văn Phi, Lộ Văn Phi đang cụp mắt nhìn hắn mà không nói một lời, trong ánh mắt sự lạnh lùng, trên người tỏa ra hơi thở âm u.

"Ra ngoài." Tiêu Trình Ngọc liếc hắn một cái.

Lộ Văn Phi không có phản ứng nhiều với việc có người ngoài tới.

Giản Tuy dừng một chút, hỏi: “Toilet này là của nhà cậu mở à?”

Anh vừa nói, Lộ Văn Phi đã phản ứng lại, ánh mắt khẽ động, liếc hắn một cái.

Giọng điệu quen thuộc, vừa kiên định vừa lười biếng, nhưng có thể khiến người ta tức chết.
« Chương TrướcChương Tiếp »