Chương 5:

"Bảo sao em gầy như vậy." Tiêu Trình Ngọc lại nói.

Lộ Văn Phi: "..."

"Anh cho em cái đùi gà nè." Tiêu Trình Ngọc cầm một cái đùi gà lên, chuẩn bị đặt lên đĩa của cậu.

Cậu chặn lại rồi nói: "Không cần."

"Sao em lại khách khí như vậy? Anh Tiêu chỉ thấy xót em thôi. Ăn nhiều một chút." Tiêu Trình Ngọc cong khóe môi, ánh mắt vừa lơ đãng, vừa ngả ngớn, lại còn thêm vẻ ngang ngược.

“Không cần.” Lộ Văn Phi bất động, “Tôi không quen ăn đồ ăn của người khác.”

“Vậy anh mua cho em cái mới nhé.” Tiêu Trình Ngọc lấy lòng người đẹp, “Mới hết luôn nhé.”

“Tôi không thích đùi gà.”

Nói đến đây, bất cứ ai có não cũng tự hiểu được sự từ chối của Lộ Văn Phi, nhưng Tiêu Trình Ngọc lại làm như không biết: "Sao thế? Em ngại hả? Đừng ngại, không có gì phải ngại___ Em phải ăn nhiều một chút, đừng ngất xỉu như cô gái hôm nay.”

Giọng điệu của hắn trở nên chế nhạo ở hai câu cuối.

Lộ Văn Phi: "..."

Cậu im lặng không trả lời, Tiêu Trình Ngọc tặc lưỡi: "Không nể mặt gì cả."

“Tôi no rồi, anh từ từ ăn đi.” Lộ Văn Phi cầm đĩa đứng dậy, đi ngang qua Giản Tuy, Một cơn gió thổi qua, Giản Tuy ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng, mùi tươi mát khô ráo

"Mẹ kiếp." Tiêu Trình Ngọc cắn răng chửi rủa.

Giản Tuy gắp một miếng thịt lợn luộc lên nhai.

Một kẻ ghê tởm như vậy nên bị đập cho một trận.

Buổi tối, Giản Tuy đi tắm, sau đó ngồi trên giường bắt đầu rủ Lộ Văn Phi chơi game.

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Hôm nay cậu có rảnh không?]

Năm phút sau, đầu bên kia trả lời.

[: Có.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Chơi game không?]

[: Vào.]

Giản Tuy mặc dù chơi kém nhưng được cái thích gáy. Không có giới hạn về số lần ngỏm, anh còn được Lộ Văn Phi gánh nhiều nên tỷ lệ chiến thắng tăng cao, gặp nhiều đối thủ mạnh hơn nhiều.

Anh lại cứ thích báo, sơ hở là điều khiển nhân vật đi đẩy tháp. Khi chơi xạ thủ thì anh lại ngồi chồm hổm trên bãi cỏ hoang ở phía đối diện, mỗi lần ngồi chồm hổm là một lần bắn chuẩn.

Sau khi Giản Tuy ngỏm lần nữa, một dòng chữ hiện lên ở bên trái màn hình.

[[Thế giới] Heo bay lên trời: Ha ha ha ha gà vãi!]

Giản Tuy nhìn người đi rừng ở phía bên kia đang khıêυ khí©h đi vòng quanh thi thể nhân vật trong game của mình. Anh đang ngồi yên lại thay đổi tư thế, vô tình va vào mép giường và phát ra một tiếng kêu rên. Anh xoa đầu gối, hít sâu mấy hơi, chửi thề thêm vài tiếng.

Một lát sau.

[[Thế giới] FF dẫn bạn bay lên: Đợi đã.]

Sau khi Lộ Văn Phi đạt đến cấp sáu, anh bắt đầu ngồi chồm hổm, cứ nhè tóm lấy người đi rừng của bên địch mà gϊếŧ. Gϊếŧ đến nỗi người đi rừng của bên địch phải chửi ầm lên. Lộ Văn Phi lại gửi mấy dòng "Ha ha ha ha ha”, cũng không nhiều, chỉ là số lần giống với số lần bên địch đã cười nhạo trước đó.

Đôi mắt của Giản Tuy nhìn thấy dòng chữ kia, hơi lóe lên ánh sáng.

Sau ván game, anh hỏi Lộ Văn Phi có phải vừa rồi cậu đã giúp mình không.

[FF dẫn bạn bay lên: Ừ.]

[FF dẫn bạn bay lên: Dù sao thì cậu cũng là ông chủ của tôi.]

[FF dẫn bạn bay lên: Chơi nữa không? 】

Giản Tuy dùng đầu ngón tay chọc chọc, gõ chữ chơi.

Kỹ năng của đồng đội này không tốt lắm, mồm mép tép nhảy, liên tục mắng mỏ mọi người, thậm chí còn mở loa bắt đầu mắng trực tiếp luôn, tràn đầy khí thế của giọng mẹ thiên hạ.

Trương Hướng Hiểu ở đầu bên kia nháy mắt.

"Duoblekill."

Nhân vật trong game của Giản Tuy ngã xuống, giao diện game lại chuyển sang màu xám. Anh chọc vào màn hình, ngước lên bắt gặp ánh mắt thương hại của Trương Hướng Hiểu.

"Sao thế?" Anh hỏi.

Nó mắng cậu như vậy mà cậu không tức giận hả? "Trương Hướng Hiểu hỏi.

"Không tức giận, tôi không có đánh hắn, hắn mắng tôi thì tôi bắn lại." Giản Tuy bình tĩnh nói.

Tiếng chửi ở trong loa điện thoại truyền ra dừng lại một lúc.

Trương Hướng Hiểu: “Thật ra cậu có thể tắt loa.”

Giản Tuy: “Loa?”

Trương Hướng Hiểu: "..."

"Loa?" Lục Văn Phi nghe được giọng nam trầm phát ra từ tai nghe. Đó là âm thanh cậu nghe thấy trên điện thoại ngày hôm đó.

Không biết có phải đối phương không biết là mình bật âm thanh mà quên tắt hay là hắn vô tình bật lên trong trận đấu vừa rồi, bị một trận cười nhạo xong thì giọng cũng bắt đầu trở nên rầm rì. Làm người chơi thuê, đương nhiên cậuphải quan tâm đến trải nghiệm chơi game của khách nhà mình.

“Ừ.” Một giọng nói khác có chút mơ hồ.

"À!" Vị khách của cậu khẽ nói: "Tôi tìm thấy rồi... Không tắt loa là có thể nghe thấy đồng đội của mình nói gì đúng không?"

Lục Văn Phi không khỏi nhếch mép, cậu điều khiển nhân vật trong game gϊếŧ chết bốn mạng, đồng thời dùng lượng máu còn lại để lấy buff xanh. Buff xanh có thể giảm thời gian đóng băng kỹ năng và tăng tốc độ hồi mana.

Đang đánh buff xanh, cậu nghe thấy người ở đầu bên kia hỏi mình: "Cậu có nghe thấy không?"

"Cậu đang nói chuyện với ai đấy?" Một giọng nói khác hỏi.

"Đồng đội của tôi."

“Cậu còn có đồng đội nữa à?”

"Cậu đang coi thường tôi đấy hả?"

"Không... Ý tôi không phải vậy."

"Cậu đang có ý như vậy.” Một giọng nói thứ ba đầy xa lạ xen vào.

“Một thời gian nữa, cậu sẽ phải cầu xin tôi gánh cậu cho xem.” Giọng điệu của ông chủ cậu rất bình tĩnh, không hề gay gắt.

Giọng điệu tôi đếch sợ.

Lục Văn Phi không khỏi nhếch lên khóe môi, gõ một chữ đáp lại.

[FF dẫn bạn bay lên: Được.]

"Cậu có nghe thấy những gì tôi vừa nói không?" Giản Tuy hỏi.

[FF dẫn bạn bay lên: Có.]

Giản Tuy hỏi cậu một lần nữa, xem cậu có muốn mở loa liên lạc bằng giọng nói hay không, nhưng Lộ Văn Phi nói như vậy không tiện.

Hai người nói vài câu, người đi đường giữa của đội bọn họ lại chết, đổ lỗi cho anh hùng của Giản Tuy phản bội đồng đội của mình, Lộ Hành Phi đi đường giữa rồi tạm dừng lại ở đường giữa, sau đó thả một kỹ năng mù mắt chó lên thi thể của anh.

Người chơi đi đường giữa trực tiếp thoát khỏi trò chơi.

Trò chơi sắp kết thúc, Giản Tuy không nói gì nữa. Sau khi trò chơi kết thúc, anh gửi cho Lộ Hành Phi một tin nhắn qua WeChat.

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Có phải tôi gà quá không? 】

[: Cũng tạm.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Cậu có thể khiến tôi mạnh hơn không?]

[:Có thể.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Xin thầy nhận một lạy của học trò]

Thầy... ?

Đầu ngón tay của Lục Văn Phi đơ cứng trên màn hình một lúc.

[: Điều tôi nên làm mà.]

"Lục Văn Phi." Màn giường của cậu bị kéo ra, Lục Văn Phi ngước lên, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tiêu Trình Ngọc đứng ở bên giường, dựa vào tủ bên cạnh: "Cho mượn bút dùng chút đi."

"Trên bàn."

"Em đang làm gì vậy? Còn đeo tai nghe nữa." Tiêu Trình Ngọc nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lục Văn Phi: “Không liên quan gì đến anh.”

"Tôi phát hiện em rất có ác ý với tôi đó." Tiêu Trình Ngọc nhìn cậu với vẻ đầy hứng thú: "Tôi làm em thấy ghét chỗ nào sao?"

"Cách anh nhìn tôi thật kinh tởm." Lục Văn Phi nhìn thẳng vào hắn.

Tiêu Trình Ngọc: "..."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trình Nọc bị người ta nói "kinh tởm" thẳng mặt như vậy, nụ cười trên mặt lập tức xịt keo cứng ngắc, môi mím lại, đôi mắt đen u ám dõi theo cậu.

Có tiếng cửa mở, hai người bạn cùng phòng đã quay lại.

Khóe miệng Tiêu Trình Ngọc giật giật nói: "Em được lắm."

Hắn kéo rèm giường xuống.

Lộ Văn Phi lại đeo tai nghe, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy hai tin nhắn mới trên WeChat.

[p(cj): Cậu bắt đầu chơi game lại chưa? Sao tôi không thấy tài khoản của cậu trên nền tảng đặt đơn thế? Off rồi hả?]

[p(cj): Có nhận đơn không? Tôi muốn chơi]

[: Gần đây tôi không rảnh.]

[p(cj): Hôm qua tôi thấy cậu mới đăng lên WeChat Moments mà, sao lại không nhận nữa?]

[: À, tôi được bao trọn rồi.]

Mười hai giờ khuya, Giản Tuy đang nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại của anh sáng lên, anh cầm lên xem thì thấy tin nhắn của Lục Văn Phi gửi tới.

Một file tài liệu.

Anh ta tải xuống rồi mở nó ra. Trên đó là một hướng dẫn trò chơi được sắp xếp rất dễ hiểu. Anh phóng to ra, các thông tin được ghi chú và sắp xếp rõ ràng. Cách sử dụng và kỹ năng của từng anh hùng đều chính xác cho đến thời gian hồi chiêu của từng cấp độ kỹ năng, rõ ràng là đã bỏ rất nhiều công sức vào trong.

Anh xoa xoa mái tóc của mình.

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Cái file này đáng giá bao nhiêu thế?]

[: Không, cứ coi như là trả ơn cậu vì đã đưa tôi đến bệnh viện lần trước đi.]

Ban đầu Giản Tuy cũng không để ý nhiều tới việc chơi game, Lộ Văn Phi đưa cho anh thông tin, anh xem mấy lần rồi nằm xuống giường ngủ.

Ngày hôm sau, anh dậy sớm, gấp chăn vuông vức, xuống lầu huấn luyện quân sự dưới cái nắng như thiêu như đốt. Sau vài ngày quan sát, anh phát hiện hầu như lúc nào Lộ Văn Phi cũng chỉ đi một mình, không có bạn bè bên cạnh.

Hai ngày nay bầu không khí giữa cậu và Tiêu Trình Ngọc hơi căng thẳng, sở dĩ Giản Tuy để ý là bởi vì Tiêu Trình Ngọc không còn tiếp cận Lộ Văn Phi như trước nữa, sắc mặt hắn có chút kỳ quái. Ngoài việc kỳ quái ra, có vẻ như hắn còn đang ấp ủ ý đồ xấu nào đó.

Lộ Văn Phi vốn là có phân đoạn nằm bệnh viện trong cốt truyện, nhưng bây giờ phân cảnh này đột nhiên bị Giản Tuy cắt ngang. Anh tính toán thời gian và hành trình tâm lý của Tiêu Trình Ngọc, có lẽ là do hắn xun xoe nhiều lần rồi bị từ chối nên thẹn quá hóa giận.

Ban đầu Giản Tuy muốn đến gần Lộ Văn Phi, nhưng trong giai đoạn sau huấn luyện quân sự lại không tìm thấy bóng dáng Lộ Văn Phi trong lúc nghỉ ngơi.

Anh quay sang chú ý đến động tĩnh của Tiêu Trình Ngọc, đúng như lời đồn. Hắn thường xuyên mời các bạn cùng lớp đi ăn tối, xung quanh hắn chưa bao giờ thiếu người vây bám.

Anh đã đọc kỹ hướng dẫn tấn công trong trò chơi mà Lộ Vân Phi đưa cho mình, ghi nhớ các kỹ năng sử dụng một vài anh hùng. Sau đó anh vẫn luôn chơi mấy anh hùng kia, tốc đột tiến bộ thần tốc.