Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 4: Em gái đi ké

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người tiến hành giao dịch chuyển khoản trong phần trò chuyện của Wechat, Giản Tuy đã chuyển hai ngàn nhân dân tệ trên nền tảng giao dịch, đủ chi phí sinh hoạt cho Lộ Văn Phi trong hơn nửa tháng.

[: Tôi chỉ nhận đơn khi rảnh rỗi, đừng chuyển nhiều một lần như vậy.]

[: Tôi sợ không có nhiều thời gian như vậy]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Tôi đã gửi cho cậu rồi, cậu cứ tự mình tính toán và trừ tiền ra.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Tôi không có thời gian để chơi mỗi ngày!]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Coi như tôi bao tất cả thời gian rảnh rỗi của cậu vậy.]

Trong giới thuê người chơi cùng cũng có kiểu này, một số ông chủ lười đặt đơn nhiều lần nên cứ đưa tiền cho người chơi cùng, để họ tự tính toán và trừ ra, có khi cũng không quan tâm nếu họ tính toán nhiều hơn một chút.

[: Được rồi, chơi thôi.]

Lộ Văn Phi đã gửi lời mời tham gia trò chơi và Giản Tuy đã chấp nhận lời mời, trò chơi tiến vào phần chọn đồng đội. Sau khi vào trò chơi, anh phải chọn một anh hùng. Lộ Văn Phi đề nghị Giản Tuy chọn một pháp sư hoặc là một xạ thủ có thể tấn công từ xa, nhưng anh lại chọn một thích khách, một anh hùng cận chiến.

Chơi được một lúc, Lộ Văn Phi thấy ông chủ của mình thực sự là một kẻ mới chơi, thích gáy trước mặt địch, thích tự tìm đủ loại đường chết. Cậu đã giải thích một số điều cơ bản cho anh, chẳng hạn như kinh tế, công dụng, kỹ năng các thứ.

Hai người chơi vài ván, hai giờ trôi qua, tài khoản của Giản Tuy cũng được nâng cấp, anh nhận được tiền vàng, Lục Văn Phi gửi tin nhắn.

[: Hôm nay đến đây thôi.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Được.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Tôi muốn hỏi cậu một câu]

[: Hỏi đi.]

[Vui vẻ đơn giản mỗi ngày: Cậu nghĩ tôi đi rừng có ổn không? 】

[: Có thể thử xem.]

Sau khi trò chuyện vài câu, Giản Tuy nhìn màn hình điện thoại, trầm ngâm.

Anh phải trở nên mạnh mẽ hơn.

[Đừng quên ý định ban đầu của cậu.] Hệ thống nhắc nhở rất đúng lúc.

Giản Tuy: [Ý định ban đầu? Ý định ban đầu gì cơ?]

Hệ thống: [...]

Nó nhìn Giản Tuy đang trong trạng thái mê muội, im lặng một lúc rồi hỏi: [Không phải chơi game là vì muốn đến gần vai chính sao?]

Giản Tuy đột nhiên bừng tỉnh: [Đúng ha.]

Hệ thống: [...]

[Anh hùng này chơi thế nào?] Giản Tuy nhấn vào một anh hùng mới mua và hỏi về hệ thống này. Kiếm sĩ này chính là nhân vật mà Lộ Vân Phi vừa chơi.

Hệ thống và anh cùng nghiên cứu các kỹ năng, Giản Tuy bước vào một ván đấu mới. Hạng đồng không khó, đa số đều là người mới chơi, Giản Tuy học theo các thao tác mà Lục Văn Phi đã làm trước đó, sau khi nhân vật trong game chết hai lần, anh không bao giờ chết nữa, bắt đầu đại sát tứ phương, tiêu diệt từng người.

Giản Tuy cảm thấy đi rừng thú vị hơn chơi pháp sư và xạ thủ.

Trời đã khuya, đèn trong ký túc xá đã tắt.

Anh cắm tai nghe, liên tục chơi mấy ván đầy vui vẻ, hoàn toàn như chìm vào trò chơi.

Anh từ chối yêu cầu bạn bè, nhìn vào bảng chiến tích, suy nghĩ một chút rồi bấm vào che giấu chiến tích.

Không thể phá vỡ vai diễn tân thủ được.

Sáu giờ rưỡi sáng, bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt.

"Dậy đi, dậy đi!" Trương Hướng Hiểu vừa kéo cạp quần vừa hét lên trong ký túc xá.

Liễu Dạng Nhiên đã tắm rửa xong, một mình ngồi dưới gầm giường, lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi này để ghi nhớ vài từ đơn, khẽ lẩm bẩm.

Giản Tuy thức suốt đêm chơi game, mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại.

"Dậy đi, dậy đi, dậy nhanh đi, đến muộn sẽ phải chạy vòng quanh trường đó." Trương Hướng Hiểu thì thầm bên tai anh như ác ma.

Giản Tùy giãy dụa rồi bật dậy. Anh nhấc chăn lên đầy máy móc, gấp thành miếng đậu hũ, trải phẳng ga giường, sau đó mặc quần áo rồi đi rửa mặt.

Ngày hôm đó Giản Tuy hơi mất tập trung, đứng trong tư thế quân đội, anh đã mất tập trung. Huấn luyện viên hét lớn để rẽ trái, động tác của anh bị chậm mấy lần liên tiếp nên bị huấn luyện viên kéo ra.

"Chưa tỉnh ngủ à?" Huấn luyện viên lớn tiếng hỏi anh.

Giản Tuy: “Báo cáo huấn luyện viên, em đã tỉnh.”

"Trở về vị trí!"

Giản Tuy đi về lại hàng ngũ, thuận tiện liếc nhìn bên kia một cái.

Trong đội hình vuông phía bên kia đã có một chút bối rối, một cô gái đã ngất đi, đám đông xao động ngay lập tức, mọi người vây xung quanh. Huấn luyện viên đến để kiểm soát tình hình, nhờ một chàng trai bế cô gái đến phòng y tế.

Sau hai tiếng huýt sáo, huấn luyện viên bên Giản Tuyhét lên "Rẽ trái."

Giản Tuy rẽ phải theo bạn học ở bên cạnh, vừa lúc đối mặt với lớp huấn luyện quân sự bên cạnh, vài người rẽ trái và người rẽ phải đều đối mặt nhau, kiềm nén nhưng không nhịn được mà phát ra tiếng cười nhẹ.

“Có buồn cười không?” Huấn luyện viên hỏi: “Các em đang nghĩ mình chơi đó hả?"

Anh ta chọn ra những người bị rẽ nhầm, trong đó có Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu. Huấn luyện viên yêu cầu họ đứng trong tư thế quân sự đối mặt với lớp bên cạnh, đó cũng là điều Giản Tuy muốn.

Anh nhìn đội đối diện, huấn luyện viên bên kia đang sắp xếp lại đội hình.

"Rẽ trái!"

Đội hình bên kia ở đó quay về phía Giản Tuy và hàng ngũ của anh.

"Bước đều bước!"

Họ đi tới theo khẩu hiệu.

Ánh mặt trời hơi chói mắt, Giản Tuy nheo mắt lại, một giọt mồ hôi chảy xuống thái dương, rơi xuống cằm, nhỏ xuống cổ áo.

Anh nhìn thấy Lục Văn Phi ở cuối hàng thứ tư, cậu đang thẳng lưng bước đi rất có phong phạm. Nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt làm khuôn mặt tuấn tú của cậu thêm tươi đẹp.

Giản Tuy liếʍ đôi môi khô khốc của mình.

Không hổ là vai chính, đẹp thật.

Một người đẹp trai như vậy sao có thể nhẫn tâm để người khác nhìn mình bị chà đạp được.

Ánh mắt của anh lại nhìn tới Tiêu Trình Ngọc đang ở phía sau Lục Văn Phi. Anh ngừng lại một chút, đôi mắt híp lại khẽ lóe sáng.

Sau khi đội giải tán vào buổi trưa, Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu cùng nhau đến nhà ăn. Hôm nay đồ ăn ở căn tin thứ hai khá ngon, ngoại trừ dưa chuột xào xúc xích, những món khác đều không tệ. Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu gọi món, quét mắt nhìn qua nhà ăn và tìm thấy Lộ Văn Phi.

Cậu đang ngồi ở góc căn tin, ăn cơm một mình.

“Qua bên kia ngồi đi.” Giản Tuy chỉ vào chỗ ngồi bên kia.

Trương Hướng Hiểu đang không tìm được vị trí, lập tức nói "OK". Hai người đi đến gần cậu. Ngay trước khi Giản Tuy chuẩn bị đến chỗ của Lộ Văn Phi, một chàng trai đã đến trước anh một bước. Đặt đĩa ăn đối diện với vị trí của Lục Văn Phi.

Giản Tuy dừng lại, nhìn Tiêu Trình Ngọc như âm hồn bất tán

"A, Dạng Nhiên, cậu cũng ở đây hả?" Trương Hướng Hiểu chào đón

Giản Tuy nhìn sang và thấy Lưu Dạng Nhiên đang ngồi ở bàn tám người cạnh Lộ Vân Nhĩ, đang vừa ăn vừa xem điện thoại. Anh ấy mặc đồng phục rằn ri, cảm giác tồn tại rất nhỏ, hòa vào đám đông một cách hoàn mỹ.

Nghe được giọng nói của Trương Hướng Hiểu, anh ấy ngẩng đầu lên, ừ một tiếng rồi chỉ về phía đối diện: “Ở đó không có ai, ngồi xuống đi.”

Giản Tuy và Trương Hướng Hiểu đang ngồi ở bàn này, khóe mắt họ chú ý đến động tĩnh trên bàn của Lộ Văn Phi.

“Em chỉ ăn chút đó thôi à?” Tiêu Trình Ngọc cởi cúc cổ áo, thản nhiên nói chuyện với Lục Văn Phi.

Lộ Văn Phi đáp lại bằng một tiếng ừ lạnh nhạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »