Tháng chín là mùa tựu trường, mùa có những ngày trời nóng kinh người, ánh nắng giữa trưa gay gắt, mặt đường nhựa phơi nắng nóng lên, chiếc xe chạy trên mặt đường ngược sáng, chạy vụt qua mang theo một cơn sóng nhiệt.
Tại một cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, một người đàn ông mặc áo bóng xanh trắng đẩy cửa đi ra. Tứ chi thon dài, làn da hơi mỏng bao phủ cơ thể, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả cổ áo, trên người thiếu niên đầy khí chất.
Anh đeo tai nghe Bluetooth bên tai phải, ngẩng đầu uống một ngụm Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, tay trái cầm một túi đồ uống to, bước xuống cầu thang với vẻ lười nhác, bóng râm đi vào ánh nắng từ dưới mái hiên.
Trước đèn giao thông ở ngã tư, vài người đang đợi đèn xanh. Có hai cô gái cầm ô che, cùng kéo thanh cột hành lý, nâng tay lau mồ hôi bằng khăn giấy.
"A...nóng quá."
"Hình như lớp trang điểm của tớ trôi rồi hả?"
"Không, yên tâm đi___ Ôi đệch."
"Sao thế?"
Biên độ cử động miệng nhỏ của cô gái nhỏ hơn nhiều, mỗi lời nói đều nhẹ nhàng hơn: “Nhìn phía sau, nhìn phía sau.”
Cô gái kia quay đầu liếc nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chàng trai phía sau.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, Giản Tuy nở nụ cười, lúc cười lên trông hơi cứng nhắc. Cô gái vừa xấu hổ vừa có cảm giác tim đập thình thịch, vội quay đầu lại thì thầm với cô gái đang đi cùng mình.
"Xấu hổ qua đi. Tớ đi đây."
"Có đẹp trai không?"
"Thiếu niên đẹp trai chơi thể thao, tuyệt thật đấy."
……
Giản Tuy uống hết lon Coca trong tay rồi ném vào thùng rác. Anh liếc nhìn những người ở ngã tư, hai cô gái đang cầm ô, một người đàn ông mặc vest đang nói chuyện điện thoại nhìn giống đa cấp, một thanh niên mặc đồng phục bóng chày màu trắng đang lướt điện thoại.
Ánh mắt cậu dừng lại trên người đàn ông trong hai giây.
[Có phải cậu ta không?] Giản Tuy không hỏi ra tiếng.
Một giọng nói khác vang vọng trong tâm trí anh: [Không phải.]
Giản Tuy "chậc" một tiếng, cúi đầu đá sỏi vụn trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ: [Anh nhìn kỹ lại một chút xem thế nào?]
Hệ thống nói: [Tôi sẽ không nhầm đâu___ Ngày vai chính gặp người đàn ông kia đã mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu đen rất bình thường.]
[Có lẽ hôm nay tâm trạng của cậu ta đã thay đổi và cậu ta muốn mặc quần áo màu trắng thì sao?] Giản Tuy nói: [ Anh nhìn xem, trời nóng nực thế này nếu mà mặc quần áo tối màu thì nóng lắm.]
Hệ thống:【……】
Người này đúng là cố chấp.
Hệ thống không phản bác Giản Tuy, Giản Tuy bị chính mình thuyết phục, nhấc chân lên đi tới bên cạnh chàng trai kia, chàng trai kia vẫn không ngẩng đầu lên.
Giản Tuy: [Tôi nghĩ ngay cả khi đèn xanh thì cậu ta cũng không biết đâu.]
Hệ thống: [ Cái này thì tôi đồng ý với cậu.]
Họ nói đùa thêm vài câu, đèn đỏ phía đối diện chuyển sang xanh.
Hai cô gái đang đợi đèn giao thông chuyển xanh đã cầm ô đi tới, cùng nói xin chào với Giản Tuy. Khi họ đang nói chuyện, Giản Tuy rất cao nên đã vô thức cong lưng xuống để nghe họ nói chuyện.
“Cậu cũng là sinh viên đại học H à?” Cô gái lấy điện thoại chống cằm hỏi.
Giản Tuy gật đầu, bọn họ nói thêm: “Hai tụi tôi giống nhau, đều là sinh viên năm hai. Cậu có muốn thêm thông tin liên lạc của tụi tôi để làm quen với nhau không?”
Giản Tuy cười nói: “Xin lỗi đàn chị, em không mang điện thoại di động theo.”
Đối với những người khác thì đây là một lời từ chối khéo léo. Hai cô gái liếc nhìn chiếc tai nghe Bluetooth của anh, nói: "Không sao đâu", rồi họ nhanh chóng tay trong tay băng qua đường.
Giản Tuy quay đầu lại, anh phát hiện chàng trai mặc đồng phục bóng chày màu trắng vừa rồi đã biến mất. Anh nhìn quanh và nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của chàng trai ở khách sạn đối diện bên kia đường.
“… Hình như không đúng.” Anh lẩm bẩm.
Anh đã đợi một người ở ngã tư này được mấy ngày rồi, hai ngày nay anh cũng đã báo danh ở trường đại học H. Người anh đang đợi cũng là sinh viên trường đại học H. Mục đích… Đương nhiên là để làm người tốt, việc tốt.
Anh thở phào nhẹ nhõm, khi anh đang định quay người rời đi, một bóng người màu đen lảo đảo ở bên cạnh, đi ngang sượt qua vai anh.
Đèn xanh ở đèn giao thông đối diện nhấp nháy vài lần rồi chuyển sang đèn đỏ. Xe bên bên trái đường bỗng nhấn ga và lao về phía đèn giao thông.
Người đàn ông mặc áo phông ngắn tay màu đen lắc lư, bước chân lảo đảo, đôi mắt nhỏ xếch chớp chớp hai lần. Ngay khi lúc cậu chuẩn bị bước lên vạch kẻ đường, đột nhiên cổ áo cậu bị kéo lại.
Hơi thở trong cổ họng đột nhiên bị cắt ngang, cậu lùi lại hai bước, lao vào một l*иg ngực nóng bỏng. Sau khi nới lỏng cổ áo, cậu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
Đúng lúc cậu đang định rút lui thì một chiếc Porsche màu đen giảm tốc độ lại rồi chạy lướt qua.
Trong xe, tài xế ngồi phía trước, người phía sau lười biếng ngồi trên xe, cầm máy tính bảng chơi game.
Người tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, lẩm bẩm: "Giỡn mặt à? Con người thời nay đúng là không cần mạng mà..."
Người ngồi ở ghế sau thậm chí không thèm ngước mắt lên, vẻ mặt vô cảm, ngón tay ấn mạnh trên màn hình máy tính bảng như muốn đập vỡ màn hình máy tính bảng.
Bên đường, Giản Tùy buông tay ra khỏi cổ áo Lộ Văn Phi, nhìn cậu cúi người ho khan đến nỗi hai má anh đỏ bừng.
"Này, cậu không sao chứ?" Anh hỏi.
"Không... Khụ khụ... Không sao đâu..." Tay phải của đối phương vô thức bám lấy áo anh, như thể đang xem anh là cái cột để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Cậu ho một lúc lâu, anh đưa chai nước cho cậu thì cậu lắc đầu nói “Không cần đâu.” Môi cậu tái nhợt, ngồi xổm xuống, bàn tay đang nắm lấy áo Giản Tuy dần thả lỏng.
“Người anh em, cậu không sao chứ?” Giản Tuy quỳ xuống trước mặt cậu, hỏi: “Cậu có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”
Chàng trai có ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt nhợt nhạt, đồng tử không có tiêu điểm. Cậu run rẩy, đôi mắt rũ xuống, ngã về phía trước, đầu chúi vào trong lòng Giản Tuy. Giản Tuy đỡ lấy cậu nhưng cũng không quá kích động.
Ở đây trời nắng nóng muốn điên, trên đường cũng không có nhiều người. Anh kéo cánh tay chàng trai đi đến một cửa hàng tiện lợi, để cậu ngồi xuống chiếc ghế dài trước cửa hàng. Anh vào cửa hàng tiện lợi, mượn điện thoại di động của ông chủ rồi gọi vào số cấp cứu.
Anh thật sự không mang điện thoại theo. Anh bỏ nó ở sân bóng vào nửa tiếng trước, lúc đi thì quên cầm theo.
Anh đã canh ở ngã tư này vào khoảng mười hai giờ được hơn nửa tháng liên tục.
Lộ Văn Phi, vai chính trong "Đồng phục tình nhân thế thân". Cốt truyện mở đầu khi cậu mười chín tuổi và đang học năm thứ nhất đại học, trên đường đi làm thêm, cậu vô tình bị xe ô tô đυ.ng vào do bị hạ đường huyết khi làm việc quá sức, còn bị coi là tự tử.
Người trong xe chính là bước ngoặt mở đầu cho cuộc đời bi thảm của cậu lại càng trở nên bi thảm hơn.
Tiêu Trình Ngọc, đại thiếu gia của một công ty bất động sản đã có tình đầu trong lòng. Đôi mắt của Lộ Văn Phi trông giống hệt tình đầu của hắn, do đó hắn đã bị thu hút.
Hắn điều tra được Lộ Văn Phi đang làm việc bán thời gian nên bắt đầu có ý đồ. Sau khi vào đại học, hắn lại phát hiện hai người ở cùng ký túc xá. Sự trùng hợp này càng thúc đẩy hắn tiến thêm một bước trong ý đồ của mình.