Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cửa mở ra, người phụ nữ đưa hắn vào nhà, Hạ Dụ lễ phép hỏi thăm rồi đi thẳng đến phòng của Lê Phong Nhiên.

Ổ chăn có một cục nhỏ nhô lên, người bên trong ngủ rất sâu. Hạ Dụ đẩy Lê Phong Nhiên: “Rời giường, 8 giờ rồi.”

Lê Phong Nhiên ngủ đến mức sấm đánh cũng không nhúc nhích.

Hạ Dụ xốc chăn lên, Lê Phong Nhiên nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng: “Lạnh……”

Cậu bất mãn lèm bèm một vài câu rồi kéo chăn trở mình.

Hạ Dụ: “……”

Rõ ràng trước kia chỉ cần kéo chăn cậu ra, cậu sẽ thành thành thật thật ngồi dậy rời giường.

Quả nhiên, sau khi mọi người trở nên quen thuộc, cậu sẽ giống như động vật nhỏ, thẳng thắn chân thành để lộ cái bụng ra, bại lộ bản tính.

Hạ Dụ: “Mau rời giường.”

Giọng nói của Lê Phong Nhiên mềm đi, nhõng nhẽo nói: “Ngủ thêm năm phút nữa.”

Mỗi ngày gọi Lê Phong Nhiên rời giường là cả một công trình lớn. Trước kia còn chưa quá thân thiết còn không tính là quá khó. Sau này, khó càng thêm khó, khi phải tỉnh dậy vào buổi sáng, cậu còn cực kỳ thích làm nũng.

Lê Phong Nhiên ngơ ngác rời giường, bị Hạ Dụ đẩy đến bồn rửa mặt. Cậu cầm bàn chải híp mắt đánh răng, sau khi đánh răng rửa mặt thì mới tỉnh táo hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn chút.

Khi cầm cặp sách chuẩn bị ra cửa, cậu dừng lại một chút, tới trước ngăn kéo lấy chú gấu nâu nhỏ Hạ Dụ tặng cậu. Bóp lấy cơ thể mềm mại của gấu nhỏ, cậu móc nó lên khoá kéo ở cặp sách.

Cậu còn cảm thấy như vậy không quá an toàn, khi kéo khoá kéo lên, cậu còn nhét nó vào khe nhỏ trong cặp rồi mới vừa lòng đeo cặp lên vai.

Cả nhà Lê Phong Nhiên đã chuyển đến đây hơn nửa năm, tin đồn nhảm nhí bên ngoài không còn được thảo luận nhiệt liệt như lúc ban đầu, không còn mỗi người nhìn chằm chằm họ.

Tựa như sau khi chuyện mới mẻ đã qua, mọi người thường sẽ bị những sự vật mới mẻ hơn hấp dẫn.

Xuân đi thu tới, đám trẻ con ở khu tập thể dần trưởng thành. Thời kỳ trưởng thành từ một học sinh tiểu học lên trung học không quá nhanh, so với đám đồng chăng lứa, Hạ Dụ coi như là cao.

Liêu Viên Viên thuộc tạng người hơi mũm mĩm, mà Lê Phong Nhiên lại là có chút nhỏ gầy. Nếu so sánh với những người khác thì không tính quá rõ ràng, nhưng đứng cạnh hai người Hạ Dụ, vừa thấy qua cậu đã thành loại hình cần được bảo vệ.

Lê Phong Nhiên thích chạy phía sau Hạ Dụ, bởi vì diện mạo quá mức tinh xảo, có một lần còn bị người ta cười nhạo là quá đàn bà

Sau đó, những người này bị Hạ Dụ chỉnh đốn một phen mới ngoan ngoãn hơn.

Hạ Dụ thờ phụng triết lý có thể mở miệng thì không động thủ. Nếu mở miệng không giải quyết được vấn đề, vậy động thủ là được.

Họ có chút cọ xát hồi là học sinh tiểu học, nhưng cũng xem như xuôi gió xuôi nước. Công việc mỗi ngày đều rất đơn giản, chỉ đi học, làm bài tập rồi chơi.

Qua thời gian, nhân duyên của Lê Phong Nhiên càng ngày càng tốt, đặc biệt là với con gái, cậu rất được hoan nghênh. Liêu Viên Viên cũng rất có tiền đồ, vào năm thứ 3, cậu ta thích một cô gái, nhanh chóng chạy tới làm quen, lấy đồ ăn vặt dỗ dành cô bé đó vui vẻ, sau lại bị mẹ phát hiện, bị đánh một trận lên bờ xuống ruộng.

Thi thoảng, Hạ Dụ sẽ tới chỗ Lê Phong Nhiên đọc sách, đọc hết sách trên kệ mới thôi. Mỗi ngày đi học, nghe giảng, làm bài tập, trừ những điều đó thì hắn đều ghé vào bàn học thϊếp đi, không có chút hứng thú nào với những cái khác.

Tính tình lạnh nhạt đến mức không dễ ở chung, bên người cũng chỉ có Liêu Viên Viên và Lê Phong Nhiên.

Một năm, hai năm, ba năm……

Thời gian trôi đi cực nhanh.

Biến cố đầu tiên ba người phải trải qua phát sinh rất đột ngột, sau học kỳ một lớp 6 —— Liêu Viên Viên sắp phải chuyển nhà.

Do công việc của bố cậu ta có thay đổi. Để có cơ hội phát triển tốt hơn, mẹ cậu ta đã quyết định đợi Liêu Viên Viên ở chỗ này học xong tiểu học, lên cấp hai cậu ta sẽ phải chuyển tới nơi khác học.

Đây là lần đầu tiên ba người trải qua “Chia lìa”, cảm nhận được hàm nghĩa của hai chữ này.

Tốt nghiệp lớp 6, sau khi kì thi chấm dứt, cả nhà Liêu Viên Viên đã chuẩn bị thu thập đồ vật rời đi, mà trong khoảng thời gian này, Liêu Viên Viên còn phải ôn tập thật tốt, để chuẩn bị tới thi ở một chỗ khác.

“Hạ Dụ, Lê Phong Nhiên.” Liêu Viên Viên ôm Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên khóc, mặt đều nhăn nhó: “Bọn mày đều phải nhớ tao đó, có thời gian phải liên lạc với tao!”

Cậu ta để lại tài khoản chim cánh cụt của mình cho họ.

Chất đồ gia dụng trên xe, Liêu Viên Viên ló đầu ra từ cửa sổ đằng sau, trên mặt cậu ta toàn nước mũi nước mắt, vẫy tay nhỏ tạm biệt đám đồng bọn nhỏ của mình.

“Hẹn gặp lại, nhớ phải liên lạc với tao!”

“Biết rồi!” Tay nhỏ của Lê Phong Nhiên liên tục huơ huơ trên không trung.

Hạ Dụ: “Vị trí chỗ này chừa lại cho mày, về sau gặp lại!”

Hắn cảm thấy về sau bọn họ còn sẽ gặp mặt, nhưng lại không kìm được cảm giác trống rỗng đột ngột xuất hiện.

Chắc là nhớ nhung.

Bóng chiều tà làm bóng hình trên mặt đất kéo dài, từ bóng hình của ba người biến thành hai người.

Để thích ứng với việc Liêu Viên Viên không ở đây, họ thật sự cần một khoảng thời gian. Trong thời gian nghỉ hè đó, lần đầu Hạ Dụ đưa Lê Phong Nhiên vào tiệm net.

Sương khói lượn lờ, tiếng cãi cọ ầm ĩ, hoàn cảnh tối tăm, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên ngồi xuống cái máy trong góc, đăng ký tài khoản chim cánh cụt, nhưng hai người không ở bên trong lâu.

Mùi thuốc lá quá nồng, Lê Phong Nhiên bị khói thuốc lá làm cho ho sù sụ, vì thế không bao lâu, bọn họ lại ra ngoài.

“Tích cóp tiền đi.” Hạ Dụ nói: “Tích cóp tiền mua cái điện thoại.”

“Ừm.” Lê Phong Nhiên gật đầu: “Chắc hộp tiết kiệm của tôi còn không ít tiền.”

Nghỉ hè năm nay không có bài tập hè, mà khi kết thúc kỳ nghỉ, bọn họ cũng từ học sinh tiểu học biến thành học sinh trung học.

.

Vào ngày khai giảng đi báo danh của trung học, người trong nhà đưa họ tới làm thủ tục xong xuôi. Chỗ này cách nhà tập thể khá xa, có xe buýt, ngồi khoảng 45 phút mới tới. Vì để càng tiện cho việc học tập, bọn họ đăng ký ở ký túc, mỗi tuần về nhà một lần.

Mấy năm nay Lê Phong Nhiên có cao hơn, ngũ quan tinh xảo đến mức còn xinh đẹp hơn con gái, môi hồng răng trắng, đôi mắt tỏa sáng. Lại thêm một hai năm nữa, khí chất thiếu niên dần hiển lộ, thuộc diện con trai trắng trẻo được ưa thích.

Nổi bật trong đám con trai.

Mà Hạ Dụ là thuộc loại hình khác cậu hoàn toàn, đôi mắt một mí hẹp dài, khi cụp mắt xuống, nhìn hắn có vẻ không kiên nhẫn, trên người như có một tầng ngăn cách, lộ rõ sự lạnh nhạt, cho người ta cảm giác rất khó tiếp cận lại không dễ chọc.
« Chương TrướcChương Tiếp »