Chương 16

Lê Phong Nhiên chạy vội theo Hạ Dụ, trái tim cậu đập phanh phanh phanh như sắp nhảy ra ngoài. Không biết là do sợ hãi, hưng phấn hoặc cũng có thể là bởi nguyên nhân khác.

Hạ Dụ rẽ trái, rẽ phải tránh đi tầm mắt của bọn họ. Hắn kéo Lê Phong Nhiên chạy vào một phòng WC rồi khóa trái cửa.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh vang lên.

Hai người rửa tay, Hạ Dụ lấy vạt áo lau đi mồ hôi ở thái dương. Vào giờ phút này, khuôn mặt trắng nõn của Lê Phong Nhiên đỏ lên, cậu chưa từng trải qua loại chuyện này.

Hạ Dụ chạy đến mức có chút nóng, lúc này tim cũng đập loạn. Hắn đi mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, khom lưng chống tay lên đùi thở dốc.

Gió từ cửa sổ thổi vào.

Hắn kéo cổ áo cho thoáng khí. Đợi một lúc, mới xoay người hỏi: “Vì sao không nói?”

Vì sự thay đổi cực nhanh này mà nhiệt độ cơ thể của Lê Phong Nhiên bắt đầu giảm.

“…… Cái gì?” Ngón tay cái của cậu bấm vào ngón trỏ, để lại một vệt đỏ trên ngón trỏ.

“Bọn họ nói cậu như vậy, vì sao không nói cho chúng tôi biết?” Hạ Dụ nói.

Lê Phong Nhiên lúng ta lúng túng nói không nên lời.

“Là do cậu cảm thấy chúng tôi sẽ bởi vì chuyện này mà tuyệt giao với cậu hả?”

Nửa ngày sau.

Lê Phong Nhiên mới ừ một tiếng.

Hạ Dụ: “Nếu thật sự bởi vì chuyện mà này tuyệt giao với cậu thì chúng ta đã sớm tuyệt giao rồi.”

Lê Phong Nhiên: “Thật xin lỗi……”

“Cậu có bạn bè, là bạn của cậu, tôi và Liêu Viên Viên đều sẽ giúp cậu.” Hạ Dụ nói.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng nói chuyện của hai người dừng lại.

“Đi WC bên kia xem!” Bên ngoài có tiếng nói.

Hạ Dụ ngừng thở, tùy tay lấy chổi lau nhà bên cạnh. Lê Phong Nhiên cũng cầm một cái chổi lau nhà lên.

“Thôi bỏ đi.” Người bên ngoài lại thấp giọng nói: “Nơi này là chỗ giáo viên đi WC, chờ tí nữa đυ.ng phải giáo viên thì nguy……”

Một người khác bị thuyết phục:

“Vậy hai thằng nhãi con kia, đừng để tao tóm được bọn mày! Tao đánh chết bây!”

Giọng nói bên ngoài ngừng lại.

Lê Phong Nhiên vừa định nói chuyện, Hạ Dụ lại dựng ngón trỏ để bên môi.

Không có tiếng bước chân —— tiếng bước chân rời đi.

Không biết người bên ngoài có còn ở đó không, cũng không biết có phải chúng đang dụ bọn họ mắc mưu hay không. Hai tên kia ghé vào cửa đợi một hồi lâu, không nghe được âm thanh gì, cố ý dùng giọng khác hô to.

“Thằng con hoang!”

“Thằng con hoang kia, mày ở đâu đâu?”

Tiếng đá cửa “Bang bang” vang lên, nghe có chút dọa người.

Đôi môi tái nhợt của Lê Phong Nhiên mím chặt, đôi mắt đen mở lớn, không chớp mắt nhìn cửa. Tầm nhìn trước mặt bị người chắn lại, hai bên tai bỗng được một đôi tay che lại. Hạ Dụ đứng trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng nghe, đừng nghĩ.”

Âm thanh truyền qua lòng bàn tay có chút mơ hồ.

Hạ Dụ vừa mới rửa tay, đầu ngón tay của hắn có chút lạnh, chút lạnh lẽo này làm Lê Phong Nhiên tỉnh táo, nhịp thở hỗn loạn dần bình thường trở lại.

Hạ Dụ quay đầu nhìn cánh cửa bị đạp mạnh. Hắn không nhìn cửa mà quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Lê Phong Nhiên. Khoé mắt cậu ửng đỏ, đôi ngươi ướŧ áŧ, hình như có nước mắt quanh khoé mắt.

Hạ Dụ buông tay.

“Tôi……” Lê Phong Nhiên thở hổn hển, gằn giọng nói: “Tôi không phải……không phải con hoang.”

Hạ Dụ vỗ vai cậu: “Đừng nghe bọn họ nói.”

Lê Phong Nhiên gục đầu lên vai hắn, nhỏ giọng nức nở. Cậu không dám khóc quá lớn, chỉ nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Dụ đến mức rúm gió.

Cảm nhận được hơi thở ướŧ áŧ phả vào sau tai, Hạ Dụ khựng lại một chút, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu như an ủi.

Người khác an ủi cậu, Lê Phong Nhiên còn có thể nhịn. Hạ Dụ an ủi, cậu lại không nhịn được. Năm lần bảy lượt phát ra âm thanh nghẹn ngào, cậu ôm lấy Hạ Dụ mà khóc thật to.

Có lẽ người bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong nên càng gọi lớn hơn.

“Ai kia!” Bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn đầy nghiêm khắc: “Ai ở chỗ đó? Đứng lại cho tôi!”

Hai người bên ngoài nghẹn lại tiếng kêu to “thằng con hoang”. Chúng liếc nhau rồi quay đầu chạy.

Nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ đi xa, Hạ Dụ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không cần quyết đấu chính diện, thật tốt quá.

Không phải hắn không thể đánh, chỉ là hắn không muốn đánh nhau với hai tên có đầy rác bẩn trên người.

Thật sự…… Quá kinh tởm.

Hơn nữa chỗ này còn có một nhóc mít ướt.

Bên ngoài không có tiếng động gì nữa.

Cảm xúc của Lê Phong Nhiên dần bình ổn. Cậu buông Hạ Dụ ra, chóp mũi với đuôi mắt đỏ lên, đôi ngươi như bị nước rửa qua, sáng hơn so với ngày thường. Lê Phong Nhiên nhìn chỗ ướt đẫm trên đầu vai của Hạ Dụ, ánh mắt cậu hơi trốn tránh một chút, như là thẹn thùng.

Khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, ngũ quan tinh xảo dính đầy nước mắt, trông thật đáng thương.

Hạ Dụ cho cậu thời gian giảm xóc, chỉ nhìn xung quanh.

Nơi này là tầng một, hắn mở cánh cửa bị khóa trái ra, sợ hai người quay trở lại hoặc vừa ra đã đυ.ng mặt. Hắn đành kéo Lê Phong Nhiên bò qua đường cửa sổ. Hắn chuyển tạp vật lại, lót thêm một cái thùng, bò lên cửa sổ rồi nhảy xuống. Lê Phong Nhiên ngồi xổm trên bệ cửa sổ, do dự không dám nhảy.

Ngoài cửa sổ là một khóm cỏ dại, ở dưới là bùn đất ẩm ướt mềm mại.

Hạ Dụ giơ tay lên: “Xuống dưới đi, tôi đỡ cậu, không có việc gì.”

Lê Phong Nhiên cắn chặt răng, trực tiếp nhảy xuống, nhưng vào khoảnh khắc chuẩn bị chạm đất, chân cậu như nhũn ra. Lê Phong Nhiên không có đứng vững, bổ nhào lên người Hạ Dụ, lăn một vòng trên đất với hắn.

Rất nhanh Hạ Dụ đã đứng lên, hắn dắt cậu đi ra chỗ khác..

Khi đến nơi, hai người mới nhẹ nhàng thở ra.

“Còn thùng rác thì làm sao bây giờ?” Lê Phong Nhiên hỏi.

Hạ Dụ: “Ngày mai lại nói, về nhà trước đi.”

Lê Phong Nhiên ngoan ngoãn để hắn nắm tay mình: “Ừm.”

Một lát sau, cậu hỏi: “Hạ Dụ…… có phải anh giận tôi hay không?”

“Không.” Hạ Dụ nói.

Lê Phong Nhiên: “Thật vậy hả?”

“Ừm.” Hạ Dụ dừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu vô điều kiện, cho nên nếu còn có lần sau phải nói với tôi nghe.”

Gió thổi qua gò má của họ, gợi lên vạt áo của cả hai.

Khi tan học, mặt trời ngả về phía tây, chân trời được nhuộm màu cam hồng, hai người một trước một sau đi trên đường, trên người dính mấy cọng cỏ dại, nhìn như vừa đi nghịch bậy ở đâu đó.

“Ừm.” Lê Phong Nhiên đồng ý với Hạ Dụ: “Lần sau, nhất định tôi sẽ nói.”

“Cậu nói đó, nhớ cho kỹ.” Hạ Dụ nói.

“Ừm!” Giọng nói của Lê Phong Nhiên dịu dàng: “Chúng ta là bạn bè.”

Hai người đi ra cổng trường, trên đường trở về, khi đi qua một ngõ nhỏ, nghe được tiếng động.

Trên con đường có dân cư thưa thớt, thanh âm này trở nên rất rõ ràng.

Bọn họ dừng chân, quay đầu nhìn về một bên.

Liêu Viên Viên vừa cõng một cái cặp sách sau lưng, vừa đeo một cái cặp sách trước ngực, trên tay còn cầm một cái cặp sách nữa. Sau khi nhìn xung quanh, thấy không có người nào, cậu ta mới ló đầu ra từ sau thân cây, vẫy tay với bọn họ.