Chương 15

Khi ở cùng bọn họ, rõ ràng nụ cười trên mặt Lê Phong Nhiên xuất hiện nhiều hơn, tính tình của cậu cũng sáng sủa hơn so với trước đó. Cậu làm rất nhiều chuyện mà trước kia cậu chưa làm qua, làm chút chuyện không tính là quá xấu, có rất nhiều trải nghiệm mới lạ. Điều này làm tâm trạng của cậu vẫn luôn duy trì ở trạng thái không tồi.

Bọn họ chơi cùng nhau, cùng nhau làm bài tập. Cuối tuần qua đi, thứ hai lại tới, họ lại cùng đi tới trường học.

Mà trạng thái tốt đẹp này của Lê Phong Nhiên ngưng hẳn vào thứ hai.

Tiết ra chơi của thứ hai, khi Lê Phong Nhiên đi vệ sinh ở WC, cậu đã đυ.ng phải thằng nhóc mập mạp.

“Hạ Dụ, Hạ Dụ, Hạ Dụ……” Liêu Viên Viên va phải bàn của Hạ Dụ.

“Chậc.” Cái bút chì mà Hạ Dụ dùng làm bài tập bị gãy ngòi: “Sao?”

“Tới quầy bán quà vặt không?”

“Không đi.”

“Đi đi, tao mời mày ăn kẹo.”

“Không đi.”

“Lê Phong Nhiên đâu rồi?”

“Đi WC.” Hạ Dụ ngừng lại một chút rồi cảnh cáo cậu ta: “Lại va phải cái bàn lần nữa là tao đánh mày.”

Liêu Viên Viên: “……”

Giọng điệu của hắn làm Liêu Viên Viên tin tưởng rằng hắn tuyệt đối sẽ làm ra được loại chuyện này.

“Qua mấy ngày nữa là đến phiên bọn mày trực nhật.” Liêu Viên Viên nói: “Hôm nay mày giúp tao quét tước một chút, lần sau tao cũng giúp mày nhá.”

“Biết rồi, đừng làm ồn.” Hạ Dụ không kiên nhẫn nói.

Liêu Viên Viên không tiếp tục làm phiền hắn, bởi vì nhìn thấy Lê Phong Nhiên tiến vào phòng học nên cậu ta lại đi tới làm phiền Lê Phong Nhiên.

Chẳng qua thoạt nhìn Lê Phong Nhiên có chút không thích hợp. Khuôn mặt nhỏ căng thẳng giống như động vật nhỏ đối mặt với kình địch, lông trên người đều xù lên.

“Mày làm sao thế?” Liêu Viên Viên hỏi.

Ngòi bút của Hạ Dụ khựng lại, hắn nghiêng đầu nhìn Lê Phong Nhiên một cái, thoáng nhìn thấy khoé mắt cậu có chút ửng đỏ không dễ phát hiện.

Đối mặt với lời hỏi thăm của Liêu Viên Viên, Lê Phong Nhiên lắc đầu rồi ghé người lên bàn.

“Có phải mày có chỗ nào không thoải mái không?” Liêu Viên Viên hỏi.

“Không có.” Giọng nói của Lê Phong Nhiên rầu rĩ.

Tiếng chuông vào học vang lên, Liêu Viên Viên đành phải về lại chỗ của mình. Tiết này là tiết toán, giáo viên toán học cầm sách giáo khoa đi vào lớp.

“Vào học.”

“Chào thầy ——”

“Chào các em, mời ngồi.”

……

‘Cậu bị sao thế?’

Tờ giấy được đẩy sang bàn Lê Phong Nhiên.

Một lát sau, lại được đẩy về bàn của Hạ Dụ.

‘Tôi không sao.’

Lê Phong Nhiên rầu rĩ không vui như vậy hai ba ngày. Biểu hiện cụ thể là không thích nói chuyện, ngày thường vẫn luôn cúi đầu theo sau Hạ Dụ và Liêu Viên Viên. Hạ Dụ cũng không phát hiện tại sao tâm trạng của cậu lại thất thường như vậy.

Cho đến thứ sáu tuần này, hôm nay đến phiên Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên trực nhật. Lần trước Liêu Viên Viên hứa hẹn nói đến khi Hạ Dụ trực nhật sẽ giúp hắn. Sau giờ tan học, cậu ta cầm một gói đồ ăn vặt, ngồi ở một bên ăn liên mồm.

Thùng rác trong phòng học là một cái sọt được bện từ cây trúc. Sau một ngày, rác rưởi đã đầy hơn nửa mà bãi rác của trường học lại ở bên kia sân thể dục.

Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên quét tước xong, mỗi người cầm một bên sọt rác, cùng nhau đi đổ rác.

Bên cạnh đống rác, có người đã tới trước bọn họ.

Thằng nhóc mập mạp mập mạp cầm một cái hộp thuốc lá, trong tay còn cầm bật lửa. Nó nhìn bọn họ, vuốt ngực liên tục, nhỏ giọng mắng: “Đệch, làm tao sợ muốn chết.”

Bên cạnh còn có một người nữa, chê cười nó nhát gan. Tên kia vừa nhìn thấy Lê Phong Nhiên thì hô: “A”, “Đây không phải là thằng con hoang sao, hôm nay tới mày trực nhật hả?”

Bước chân của Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên cùng dừng lại.

Hạ Dụ ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.

Thằng con…… hoang?

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Người nọ nâng cằm, hạnh hoẹ nhìn Hạ Dụ.

Bỗng chốc Hạ Dụ đã hiểu hết mọi chuyện, vì sao hai ngày nay tinh thần của Lê Phong Nhiên lại sa sút như vậy.

Hắn nghiêng đầu hỏi Lê Phong Nhiên: “Bắt đầu từ khi nào?”

Lê Phong Nhiên mím chặt miệng, cậu chỉ cảm thấy mình không còn chỗ dung thân, mờ mịt lại thất thố.

Thằng con hoang, cậu biết hàm nghĩa của ba chữ này và cũng không muốn để Hạ Dụ nghe được người khác gọi cậu như vậy.

So sánh với bạn đồng chăng lứa, thật ra Lê Phong Nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu không có cách nào hình dung hàm nghĩa của ba chữ này một cách chính xác, nhưng cậu biết đây là không tốt.

Mặc dù còn không hiểu được vì sao nó lại không tốt.

Đây là bất kham, là dấu vết dơ bẩn cậu không thể lau sạch, giống như sự sỉ nhục bị người khác mạnh mẽ khắc vào trong xương cốt của cậu.

Khớp ngón tay của Lê Phong Nhiên trở nên trắng bệch, chỉ là cậu chưa nắm thành nắm đấm. Cậu thấy thẹn, thấy tức giận.

“Buông tay.” Hạ Dụ buông thùng rác ra.

Lê Phong Nhiên nhìn hắn một cái.

“Buông, tay.” Hạ Dụ lặp lại một lần.

Chóp mũi của Lê Phong Nhiên chua xót, hốc mắt chất đầy sự tủi thân. Cậu chậm chạp buông lỏng đầu bên kia của thùng rác, cúi đầu nhìn mũi giầy của mình, từng tấc xung quanh cậu như bị bóng ma bao phủ.

Cậu sẽ lại trở nên giống như trước đây sao……

Không cần…… Không muốn như vậy……

Giây tiếp theo, hai tiếng kêu thảm thiết rống giận truyền tới.

Lê Phong Nhiên ngẩng đầu.

Sọt đựng rác đặt cạnh cậu đã bị Hạ Dụ úp trực tiếp lên đầu của họ, hai người kia không trốn kịp. Chúng vốn không nghĩ rằng một thằng nhóc học lớp hai lại dám làm chuyện này với mình. Thùng rác nhiều rác rưởi như vậy, hơn nữa cái sọt không quá nặng, hắn dùng lực một tay cũng quăng được tới đó.

Rác rưởi rơi rải rác xuống người bọn.

Không đợi bọn họ kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hạ Dụ không cần thùng rác, túm lấy Lê Phong Nhiên quay đầu chạy mất hút.

Hai người vừa hồi thần liền chạy theo.

Cách một tuần, cảnh tượng tương tự lại xảy ra ở một nơi khác.

Phạm vi trường học không lớn. Sau khi tan học, cũng chỉ có mấy nơi như vậy để đi.