Chương 14

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Trong tiếng vỗ tay, Lê Phong Nhiên nghe thấy Hạ Dụ nói: “Đừng căng thẳng.”

Cậu nghiêng đầu nhìn Hạ Dụ một cái, khuôn mặt của Hạ Dụ chẳng có biểu cảm gì, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt, hắn vỗ tay theo mọi người. Đối diện với ánh mắt của cậu, Hạ Dụ khựng lại, hắn do dự một lát rồi duỗi tay vỗ lên bả vai cậu.

Cái vỗ không nhẹ không nặng lại mang theo sự an ủi lạ kỳ.

Ngày đầu tiên không chính thức đi học, chủ nhiệm lớp để học sinh ra ngoài theo nhóm, sắp xếp vị trí cho họ dựa vào chiều cao. Bởi vì khi xếp hàng Lê Phong Nhiên đi sát theo Hạ Dụ, không chịu tách ra nên hai người vẫn được ngồi cùng bàn như cũ.

Mấy bạn nam trong lớp được phân đi bê sách về, lục tục phát sách mới xuống dưới. Hạ Dụ cầm được sách mới thì tùy tiện đặt ở bên cạnh.

Lê Phong Nhiên nắn nót viết tên mình vào mặt đầu tiên của quyển sách, nét chữ tinh tế. Cậu viết xong của mình, lại lấy sách của Hạ Dụ viết tên giúp hắn. Ngay từ đầu cậu còn hơi sượng tay, bởi chưa học qua cách viết tên của Hạ Dụ nên chỉ học theo chữ viết của Hạ Dụ để viết, phải một lát sau mới thuận tay.

Cậu viết tên xong thì đặt chồng sách ngay ngắn lên bàn Hạ Dụ.

Bởi vì có Hạ Dụ và Liêu Viên Viên ở đây, học sinh mới như Lê Phong Nhiên không gặp quá nhiều khó khăn để dung nhập vào nơi đây. Liêu Viên Viên còn có một số bạn tốt nữa trong lớp, Hạ Dụ cũng là một trong số đó. Lê Phong Nhiên được hai người chăm sóc cũng được kéo vào nhóm nhỏ này.

Hoạt động của đám học sinh tiểu học rất đơn giản. Mấy ngày đầu trôi qua, Lê Phong Nhiên chậm rãi quen thuộc với sinh hoạt học đường nơi đây.

Giờ ăn cơm giữa trưa sẽ có người mang cơm vào lớp chia cho từng người, học sinh phía dưới ngồi tại chỗ ăn suất cơm của mình. Cũng có học sinh không ăn ở trường học sẽ tự mang hộp giữ nhiệt cho mình, bên trong là cơm trưa phụ huynh chuẩn bị cho họ.

Lê Phong Nhiên kén ăn, không thích ăn cải trắng. Thực đơn mỗi tuần của trường học đều sẽ có một hoặc hai bữa có cải trắng. Đến hôm đó, Lê Phong Nhiên sẽ nhặt cải trắng để riêng một bên, chỉ ăn những món khác. Tuy Hạ Dụ nói với cậu là kén ăn không tốt, nhưng thấy cậu thật sự không thích ăn thì đều chia mấy món khác cho cậu rồi ăn cải trắng bị cậu nhặt ra.

Qua một thời gian, Hạ Dụ phát hiện còn rất nhiều món Lê Phong Nhiên không thích ăn. Cậu không ăn cải trắng, không ăn rau hẹ, không ăn hành và tỏi. Cho dù hành và tỏi đều bị băm nhỏ thì cậu cũng phải ngồi nhặt ra bằng được.

Lúc tan học hôm thứ sáu, giáo viên giao cho học sinh tiểu học không ít bài tập. Trên đường về nhà, Liêu Viên Viên than ngắn thở dài, oán giận chán chê lại nói: “Nhìn bên đường kia kìa, hình như tiệm kia đổi đũa mới rồi! À, ngày mai bây tới nhà tao đi.”

Trong nhóm học sinh tiểu học lưu hành một loại máy trò chơi có thể dùng để chơi game còn có thể xem phim thay TV, nhưng giá cả lại không hề rẻ. Theo như lời Liêu Viên Viên nói, cậu ta đã phải xin bố mình rất lâu thì bố cậu ta mới chịu mua cho.

Ngày mai không đi học, ở trường học suốt một ngày, tan học là thời gian thư giãn của bọn họ. Hiện họ đang trên đường đi bộ về nhà.

Phiến đá xanh trên đường gồ ghề lồi lõm, tủ kính trong tiệm trưng bày những món đồ chơi có sự dụ hoặc cực lớn đối với học sinh tiểu học. Liêu Viên Viên lôi kéo Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên vào cửa hàng, Liêu Viên Viên mua một máy trò chơi. Lê Phong Nhiên mua một gói đồ ăn vặt bởi trước đó Hạ Dụ đã từng nói rằng bên trong gói đồ ăn vặt này có thẻ sưu tầm.

Ba người thanh toán tiền rồi ra cửa, Lê Phong Nhiên mở túi ra.

“Là cái thẻ nào?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên lắc lắc gói đồ ăn vặt, lấy tấm thẻ nhỏ bên trong ra. Liêu Viên Viên mới sửa sang đồ của mình, vừa quay đầu thấy tấm thẻ kìa của cậu thì kinh ngạc hô lên: “Mày may mắn ghê á! Thẻ cấp S hiếm luôn, trước đó tao muốn mua mà không có!”

“Lợi hại vậy sao?” Lê Phong Nhiên cái hiểu cái không.

Liêu Viên Viên: “Lợi hại siêu cấp vô địch luôn, tao muốn mua mà không được!”

Lê Phong Nhiên nghĩ ngợi rồi đưa tấm thẻ này cho Hạ Dụ: “Tặng cho anh.”

“Cho tôi?” Hạ Dụ nhận lấy, trên lớp đóng gói trong suốt của tấm thẻ còn dính chút vụn bim bim.

“Ừm, cho anh.”

Còn cậu thì sao?”

Lê Phong Nhiên nói cậu chỉ tùy tiện mua, cậu ăn đồ ăn vặt là đủ rồi.

“Nếu mày không cần thì…… Cho tao đi.” Liêu Viên Viên xoa tay nói nhỏ.

“Muốn ——” Hạ Dụ còn chưa cất tấm thẻ này đi thì thấy đối diện có thằng nhóc mập mạp nhìn ba người bọn họ như hổ rình mồi —— đó là thằng nhóc mập mạp đánh nhau với bọn họ lúc nghỉ hè. Từ sau lần đó, đối phương không tiếp tục làm chuyện ngu ngốc trước mặt bọn họ nữa.

Có thể do hiện tại là khai giảng, cảm thấy bản thân mình trên cơ.

Thằng nhóc mập mạp tới trước mặt bọn họ, vươn tay ra: “Này, cái thẻ đó, đưa cho tao đi.”

Bên cạnh nó còn có mấy đứa bạn cùng lớp nữa. Học sinh lớp 5 lớn hơn bọn họ vài khối. Ở trong trường, học sinh ở khối nhỏ hơn luôn tự nhiên có cảm giác sợ sệt đối với học sinh ở khối lớn hơn.

Nhưng trong đám đó không bao gồm Hạ Dụ.

“Không cho.” Hạ Dụ nhét thẻ vào trong túi.

“Này, mày ——”

Hạ Dụ kéo theo Lê Phong Nhiên quay đầu chạy mất, Liêu Viên Viên ngẩn người rồi lập tức chạy theo.

“Đệch, đuổi theo nó!” Thằng nhóc mập mạp hô to một tiếng.

Ba người Hạ Dụ chạy vụt đi trên đường. Vì tố chất thân thể của họ không kém nên cho dù là Liêu Viên Viên thì tốc độ chạy cũng không hề chậm, nhưng với ưu thế của học sinh khối năm, bọn họ phải chạy một con phố mới cắt đuôi đám phía sau.

Lê Phong Nhiên há mồm thở dốc, hai má hồng hây hây. Bàn tay nắm chặt cổ tay cậu của Hạ Dụ còn chưa buông ra. Hắn đưa mắt nhìn bên ngoài ngõ nhỏ, xác định là không có ai, rồi mới phát giác mình còn đang kéo tay Lê Phong Nhiên.

Sau khi hắn buông tay, trên cổ tay Lê Phong Nhiên lại xuất hiện một vệt đỏ, nhìn giống như bị bắt nạt.

“Sao lại dễ có dấu vết như vậy……”

“Không có việc gì…đâu.” Nhịp thở của Lê Phong Nhiên có chút loạn, cậu sờ tay, nói: “Không đau.”

“Còn, còn may là chạy nhanh……” Liêu Viên Viên nói.

Hạ Dụ: “Về nhà đi.”

Liêu Viên Viên: “Đi tới nhà tao chơi…chơi trò chơi.”

Hạ Dụ: “Được.”

Lê Phong Nhiên hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.

Nhóm ba người cùng nhau trở về nhà, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên đi thẳng đến nhà Liêu Viên Viên. Họ chơi trò chơi đến mức quên hết thời gian. Mãi đến khi tiếng mở khóa vang lên, Liêu Viên Viên hốt hoảng nói: “Xong rồi”. Cậu ta luống cuống tay chân bắt đầu rút đầu cắm.

Hạ Dụ đặt sách dưới chân lên bàn, Lê Phong Nhiên lấy bút ra.

Cửa mở ra, mẹ Liêu Viên Viên vừa chơi mạt chược xong đã trở lại. Trong phòng khách, ba đứa trẻ vây quanh cái bàn, viết bài tập, ra vẻ học hành chăm chỉ lắm.

….