Chương 13: Bạn bè

Hạ Dụ đeo cặp sách chờ Lê Phong Nhiên ở phòng khách. Lê Phong Nhiên thay quần áo, vội vã chạy ra từ trong phòng rồi phi vào phòng vệ sinh rửa mặt mà không để ý tới đồng hồ ở phòng khách. Rửa mặt xong, cậu cầm theo tiền ăn sáng mẹ cho, thở phì phò chạy đến Hạ Dụ trước mặt, nói: “Xong rồi”.

Không phải cậu sợ đến trễ, cậu chỉ sợ Hạ Dụ chờ cậu tới mức hết kiên nhẫn.

Sau khi hai người ra ngoài, “Phanh” cửa đóng lại, trong phòng lại trở nên yên lặng.

Người phụ nữ ngồi rung chân trên ghế, cắt tỉa móng tay cho bản thân. Xong việc thì thổi mấy cái rồi đứng dậy đi chọn quần áo, thuận tay dọn tủ đồ.

Một cái dây dài lộ ra, trên giá áo có kẹp một chú gấu bông nhỏ có thể nắm trong lòng bàn tay. Người phụ nữ gỡ cái dây xuống.

“Hử…không mang cái này theo hả?”

Mỗi lần Lê Phong Nhiên chuyển tới một nơi mới, cậu đều cần một đoạn thời gian để làm quen. Gấu nhỏ trở thành vật an ủi cậu, có nó bên cạnh cậu mới thấy an tâm. Nhưng cô nghĩ tới việc Lê Phong Nhiên đã kết giao với vài người bạn mới, chắc cậu cũng sẽ không cần thứ như này giống như trước nữa.

Nghĩ vậy, cô cất gấu nhỏ vào tủ.

Sáng sớm, mặt trời mới mọc ở phía đông, làn gió mát lạnh lất phất, xe cộ tấp nập trên đường lớn.

Trước cổng trường có sạp bán đồ ăn sáng, chủ quán bày hàng, mùi hương mê người tỏa ra bốn phía. Học sinh tiểu học đeo cặp lui tới, kết thành một đoàn nối đuôi nhau vào cổng trường.

Ba người Liêu Viên Viên, Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên đã tới được cổng trường. Lê Phong Nhiên còn chưa ăn bữa sáng nên muốn mua một cái bánh rán trong quầy. Cậu mở cặp sách ra lấy tiền thì bỗng nhiên khựng lại.

Ngăn nhỏ của chiếc cặp trống rỗng, đồ trang trí nhỏ vốn nên ở đó đã biến mất. Bên trong cặp sách chỉ có dụng cụ học tập và sách vở, có gì ở trong đều nhìn thấy rõ. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy món đồ đó, tùy tiện tìm kiếm vài lần nữa cũng không tìm thấy thứ gì.

Không có, chỗ nào cũng không có……

“Ông chủ, cháu mua hai cái bánh nướng, không có rau hẹ!” Liêu Viên Viên hô lên.

Hạ Dụ: “Không phải mày đã ăn cơm sáng rồi hả?”

Liêu Viên Viên sờ bụng: “Đi đường một hồi là thấy đói bụng, đến đây lại ăn thêm chút, bổ sung năng lượng.”

Hạ Dụ: “……”

Lê Phong Nhiên bên cạnh lại yên tĩnh quá mức. Hạ Dụ nghiêng đầu thì thấy Lê Phong Nhiên ngơ ngác ôm cặp sách đứng yên tại chỗ, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện biểu cảm thất thố. Đầu ngón tay bấu chặt lấy cặp sách trở nên trắng bệch.

“Làm sao thế?” Hạ Dụ hỏi: “Mất tiền hả?”

Lê Phong Nhiên lắc đầu, mím môi, lấy tiền từ cặp sách đưa cho quán chủ.

Quán chủ lấy hai phần bánh nướng, đặt trong cái túi trong suốt nhỏ rồi đưa cho bọn họ. Liêu Viên Viên đưa hai tay nhận lấy. Ba người tiếp tục đi về phía cổng trường, Hạ Dụ và Liêu Viên Viên đi phía trước, Lê Phong Nhiên đi theo sau cùng. Cậu cúi đầu, ôm cặp sách, một tay xách túi ni lông.

Đi tới cổng trường, cậu dừng bước.

Nhìn cổng trường xa lạ, lại nghĩ tới việc phải đối mặt với bạn cùng lớp xa lạ, phòng học xa lạ, giáo viên xa lạ…hết thảy đều rất xa lạ, trong lòng cậu bắt đầu phản kháng. Vì chưa ăn bữa sáng, dạ dày trống rỗng nên lúc này cậu thấy hơi buồn nôn.

Giọng nói bên tai dần trở nên xa xôi mà mờ mịt.

“…… Làm sao thế?”

Lê Phong Nhiên lấy lại tinh thần, Hạ Dụ đứng cạnh gọi tên cậu. Liêu Viên Viên đứng ở phía trước, trong tay cầm bánh nướng cắn từng miếng từng miếng.

“Có phải cậu làm mất thứ gì không?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn hai giây rồi lắc đầu, nói: “Không có.”

Cậu cúi đầu bấu chặt lấy quai cặp, trước mặt có một bàn tay duỗi ra.

“Đi thôi.” Hạ Dụ nói.

Hạ Dụ nắm tay trái của cậu rồi dắt đi thẳng vào trường học. Tiến lên một bước, người phía sau vẫn không nhúc nhích, Hạ Dụ đành quay đầu nhìn.

Lê Phong Nhiên chớp mắt, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, sự trống rỗng cậu mới cảm thấy vừa rồi chậm rãi tiêu tán.

“…Ừm.” Cậu nhỏ giọng đáp lại.

Nếu không phải Hạ Dụ vẫn luôn nhìn cậu, phỏng chừng sẽ không nghe được tiếng đáp lại.

Cả một đường, Hạ Dụ nắm tay Lê Phong Nhiên bước tới phòng học, giống như anh trai chăm sóc em trai.

Học kỳ mới, chỗ ngồi trong phòng học còn chưa cố định. Khi bước vào cửa lớp, Liêu Viên Viên liền hỏi Hạ Dụ: “Mày ngồi chỗ nào?”

Trong phòng học đã có lác đác vài người, nửa người Lê Phong Nhiên núp sau Hạ Dụ. Một đôi mắt xinh đẹp như hắc diệu thạch ló ra từ đầu vai Hạ Dụ, rụt rè nhìn quanh.

Hạ Dụ đi tới vị trí gần cuối lớp, Liêu Viên Viên ngồi trước Hạ Dụ, Lê Phong Nhiên ngồi bên cạnh Hạ Dụ. Vừa ngồi xuống, Liêu Viên Viên đã quay đầu nói chuyện với Hạ Dụ.

Theo thời gian trôi đi, người trong phòng học dần nhiều lên, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi những thành phần nghịch ngợm không thể thiếu trong mỗi lớp học, một hai bạn học sinh bắt đầu chạy lung tung trong phòng học.

Mãi đến giáo viên chủ nhiệm của lớp tới, phòng học đầy tiếng cãi cọ, ồn ào giống như cái chợ bán thức ăn mới yên tĩnh lại.

Giáo viên chủ nhiệm lớp lần này vẫn là giáo viên chủ nhiệm năm đầu tiên của bọn Hạ Dụ, cũng là giáo viên ngữ văn của bọn họ. Một người phụ nữ trung niên hơi béo, bà đeo một cái kính mắt gọng đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm khắc.

Bà ngồi trên bục giảng, nhìn lướt qua phía dưới rồi cầm danh sách lên: “Bây giờ cô sẽ điểm danh, nghe thấy tên mình thì phải đáp “Có”, hiểu không?”

Học sinh phía dưới đồng thanh trả lời như đám gà con: “Đã hiểu ạ ——”

Một ban có hơn bốn mươi học sinh, giáo viên chủ nhiệm điểm danh rất nhanh. Khi bà đọc đến tên Lê Phong Nhiên, Lê Phong Nhiên đáp “Có”. Chủ nhiệm lớp ngừng một chút: “Đây là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta vào học kỳ này. Mọi người nhớ chăm sóc bạn mới nhiều hơn, vỗ tay chào mừng bạn đi.”

Học sinh trong lớp học đồng loạt quay đầu nhìn Lê Phong Nhiên. Khi thấy bọn họ nhìn mình, Lê Phong Nhiên theo bản năng sờ vào ngăn nhỏ của cặp nhưng lại không sờ được thứ gì, cậu chỉ có thể nắm chặt lấy góc áo.