Chương 12

“Quầy bán quà vặt có bán, gom đủ thẻ có thể đổi lấy đồ chơi.” Hạ Dụ nói: “Cậu thích thì nói, ngày mai tôi đưa cậu đi mua.”

Cái này hắn không thể cho cậu, bởi vì đây là đồ vật “hắn” để lại.

Bên ngoài, mẹ Hạ kêu hai người ra ngoài ăn cơm. Lê Phong Nhiên cất đồ rồi theo sau Hạ Dụ ra khỏi phòng.

Khi ăn cơm, Lê Phong Nhiên gắp mỗi đồ ăn trong cái đĩa trước mặt mình. Mẹ Hạ phát hiện, yêu thương nhắc cậu ăn nhiều chút, đừng khách sáo.

“Không thích ăn cải trắng hả?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên bị phát hiện là kén ăn thì bắt đầu căng thẳng: “Không, không có.”

“Cơ thể đang lớn, không được kén ăn.” Hạ Dụ nói.

Lê Phong Nhiên cúi đầu: “…Ừm.”

Cậu dùng đũa gắp miếng cải trắng vào bát lại giống bị bắt ăn thuốc độc. Mẹ Hạ nói: “Không có việc gì đâu, cứ ăn món mình thích là được.”

Mặt Hạ Dụ vô cảm: “Chiều chuộng trẻ con là hại nó.”

Bàn ăn yên tĩnh, mẹ Hạ và bố Hạ đều nhìn thằng con quý tử nhà mình.

Lời này không giống với lời mà một đứa trẻ có thể nói ra, giọng trẻ con lại nói những lời của người lớn, có phải hắn đang trưởng thành quá mức.

Từ khi nào con trai của họ giác ngộ tốt như vậy?

Hạ Dụ: “……”

Hắn vươn đũa gắp miếng cải trắng trong bát Lê Phong Nhiên, đặt vào bắt mình: “Tôi không kén ăn.”

Lê Phong Nhiên mím môi nhịn cười.

Từ sau bữa đó, quan hệ giữa hai nhà càng sâu sắc.

Đối với trẻ con mà nói, kỳ nghỉ hè tưởng dài mà lại rất ngắn.

Tháng 9, khai giảng.

Hạ Dụ và Liêu Viên Viên học cùng một lớp, mẹ Hạ và mẹ của Liêu Viên Viên đã nói trước với nhau, cũng mang con tới báo danh. Vào ngày báo danh, mỗi ngóc ngách trong trường tiểu học đều là người, biển người tấp nập.

Hạ Dụ mang theo sách được bọc ni lông, đứng sau xếp hàng với mẹ Hạ. Báo danh xong, mẹ Hạ không có thời gian dẫn hắn về, liền giao phó hắn cho mẹ con Liêu Viên Viên, họ thuận đường đưa hắn về nhà luôn.

Thật ra nơi bọn họ ở cách trường học không xa, không người lớn đón đưa hàng ngày.

Trường tiểu học Trường Húc.

Trước cửa phòng học của năm 2 ban hai có một hàng người dài, Hạ Dụ chờ Liêu Viên Viên báo danh xong thì ra ngoài từ cửa sau của phòng học. Hắn tùy tiện đưa mắt nhìn hàng người, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được đôi mẹ con nọ.

“Lê Phong Nhiên!” Liêu Viên Viên đã kêu lên trước.

Lê Phong Nhiên trong đội ngũ quay đầu lại. Cậu mím môi, lộ ra một nụ cười nhỏ, vui vẻ vẫy tay với họ.

Liêu Viên Viên kéo Hạ Dụ chạy tới: “Mày cũng học ở ban này hả? Ài, có phải mày chuyển trường tới đây không?”

“Ừm.” Lê Phong Nhiên gật đầu.

“Vậy về sau chúng ta đều cùng học trong một ban rồi!” Liêu Viên Viên hỏi: “Tí nữa mày muốn về cùng bọn tao không?”

Lê Phong Nhiên quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh, người phụ nữ cụp mắt nhìn cậu: “Tùy con thôi.”

Lê Phong Nhiên liền biết mẹ mình đã cho phép, cậu vui vẻ đồng ý lời mời của Liêu Viên Viên. Cậu nhìn Hạ Dụ, Hạ Dụ nói: “Đêm nay tôi tới trả sách cho cậu.”

Lê Phong Nhiên không có ý tứ kìa nhưng không phản bác: “Ngày mai…… Ngày mai mấy giờ anh đi?”

“Khoảng 7 giờ.” Hạ Dụ nói.

“Ừm.” Lê Phong Nhiên lại hỏi hắn, ngày mai muốn đi học cùng nhau không.

“Đương nhiên là đi cùng nhau rồi.” Liêu Viên Viên nói.

“Tay cậu bị sao vậy?” Hạ Dụ cụp mắt hỏi, hắn để ý thấy cánh tay cậu có mấy vết đỏ.

Lê Phong Nhiên cúi đầu, giấu đi cánh tay phải có vết đỏ. Cậu bối rối, trên làn da nổi lên chút bọt nước, cậu nói: “Không cẩn thận bị nước sôi làm bỏng.”

“Bôi thuốc chưa?”

“Rồi.”

Người phụ nữ nhíu mày nhìn vết thương trên tay cậu: “Con bị khi nào?”

Lê Phong Nhiên: “Chiều hôm qua.”

“Vì sao không nói?” Người phụ nữ cầm lấy tay của cậu, hai mắt họ nhìn nhau: “Lần sau đừng có mím mồm lại, mồm mọc ra không phải chỉ để ăn cơm.”

“Con biết rồi.” Lê Phong Nhiên che tay lại.

Liêu Viên Viên hơi kéo lấy vạt áo của Hạ Dụ, lặng lẽ nói thầm vào tai hắn rằng mẹ của Lê Phong Nhiên thật dữ. Sau đó tầm mắt của người phụ nữ liền chuyển tới chỗ cậu ta, Liêu Viên Viên sợ tới mức run lên, đứng thẳng tắp.

.

Hôm sau.

Ngày khai giảng chính thức đã tới.

Hạ Dụ đã sớm rời giường, cất đồ vào cặp sách, xác nhận đã đủ đồ dùng học tập xong thì đeo cặp sách lên vai. Hắn leo lên tầng gọi Lê Phong Nhiên, hắn gõ cửa, người mở cửa chính là mẹ của Lê Phong Nhiên. Người phụ nữ mặc áo ngủ tơ lụa, tóc xõa xuống, khuôn mặt không trang điểm nhìn thanh tú hơn rất nhiều.

“Lê Phong Nhiên còn đang ngủ.” Cô ngáp một cái rồi đi vào phòng vệ sinh.

Hạ Dụ vào cửa, rồi tìm đến phòng của Lê Phong Nhiên. Hắn gõ nhẹ, bên trong không có hồi âm, Hạ Dụ vặn ra then cửa trực tiếp đi vào trong.

Trên giường có một cục nhỏ phồng lên, người trong chăn ngủ rất sâu, chỉ để lộ một nắm tóc ở bên ngoài, đến người ngoài vào phòng mà cũng không phát hiện.

Lê Phong Nhiên có thói quen bám giường.

Đây là chuyện trước kia Hạ Dụ để ý thấy. Trước kia, khi hắn ngủ trưa với Lê Phong Nhiên, ngay từ đầu Lê Phong Nhiên còn chưa biểu hiện quá rõ ràng, chỉ là sau mỗi lần tỉnh lại, cậu sẽ ngồi trên giường trong chốc lát.

Mà sau này, khi hai người trở nên quen thuộc hơn, Lê Phong Nhiên cũng không giấu giếm trước mặt hắn. Cậu tỉnh dậy sau giấc ngủ lại giống như ngủ chưa tỉnh.

“Lê Phong Nhiên, nhanh rời giường.” Hạ Dụ đứng ở mép giường.

Một lát sau, người trên giường vẫn yên lặng.

Hạ Dụ: “Sắp đi học muộn rồi.”

“……”

Không có hồi âm.

Hạ Dụ trực tiếp ra tay. Hắn kéo chăn ra, cuối cùng người ngủ như chết kia cũng cử động.

Mái tóc đen ngắn của Lê Phong Nhiên ngắn lộn xộn, cậu mở đôi mắt còn buồn ngủ ra, dùng tay dụi mắt, chậm chạp ngồi dậy.

“Sắp muộn rồi.” Hạ Dụ nghĩ, học theo lời nói mấy bị phụ huynh thường dùng để giục con dậy: “Sắp 8 giờ rồi.”

Đồng hồ trong phòng khách chỉ 6 giờ 55 phút.

Bấy giờ Lê Phong Nhiên mới ý thức được trong phòng nhiều thêm một người, đôi mắt mơ màng nhìn Hạ Dụ mất nửa ngày. Cậu bỗng chốc luống cuống tay chân, kéo chăn che người mình lại.

“Anh, anh, sao anh lại ở đây!?”

Trước kia hai người có ngủ cùng nhau nhưng nhìn thấy Hạ Dụ sau giấc ngủ trưa khác biệt rất lớn so với sáng tỉnh dậy đã thấy. Khuôn mặt cậu căng thẳng, nhìn như bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lại lơ đãng toát ra chút hoảng loạn. Lê Phong Nhiên tỉnh táo trong nháy mắt.

Phản ứng của Hạ Dụ lại rất bình tĩnh: “Hôm nay đi học, cậu đã quên rồi hả?”

Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn của Lê Phong Nhiên đỏ rực, còn hằn chút vệt đỏ. Giọng nói mới ngủ dậy mềm mại hơn: “Tôi dậy đây.”

“Ừm.” Hạ Dụ nói: “Tôi ở bên ngoài chờ cậu.”

Lê Phong Nhiên nhớ tới Hạ Dụ nói đã sắp 8 giờ, tay chân luống cuống rời giường.