Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Chỉ Muốn Yêu Đương

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người phụ nữ cong môi: “Đây là con trai của bà à? Lớn lên cũng không giống chồng bà lắm, càng giống lão Vương cách vách hơn đấy.”

Quần chúng hóng hớt không chê to chuyện vừa nghe vừa nhìn kĩ Lưu Gia Bảo.

“Mày vừa nói cái gì hả!”

Khóe miệng tươi cười của người phụ nữ vừa thu lại: “Sao nào, nói bà một chút mà đã không chịu được à?”

……

Một hồi tuồng hạ màn, miệng phụ nữ vẫn là phụ nữ, bà ta hùng hổ thấp giọng nói “Hồ ly tinh”. Thấy người phụ nữ kia không có phản ứng gì, bà ta liền kéo con mình chạy mất, vừa đi vừa lải nhải không ngừng. Mẹ của Liêu Viên Viên cũng tới, véo lỗ tai của cậu ta kéo về nhà.

Người phụ nữ đưa mắt nhìn vào trong nhà Hạ Dụ: “Đi rồi.”

Lê Phong Nhiên đi ra từ phía sau Hạ Dụ, trước khi ra cửa còn quay đầu nhìn Hạ Dụ một cái.

Một hồi phong ba đi qua, thiết lập bá vương một vùng sụp đổ, cứ nhìn thấy ba người Hạ Dụ liền tránh đi. Vết thương trên mặt Lê Phong Nhiên rất lâu mới khỏi. Ngày đó, sau khi trở về, Liêu Viên Viên lại bị mẹ mình đánh cho một trận, mông lại có thêm vết thương mới, chỉ có Hạ Dụ là giống như chưa có việc gì xảy ra.

Sau chuyện này, tình cảm của ba người tốt hơn trước không ít.

Liêu Viên Viên không còn mâu thuẫn gì với Lê Phong Nhiên. Lê Phong Nhiên lại như thật sự dung nhập vào nhóm nhỏ này. Khi đi ra ngoài chơi, kể cả Hạ Dụ không gọi Lê Phong Nhiên, Liêu Viên Viên cũng sẽ tới gọi cậu đi cùng.

Theo như lời cậu ta thì đây là “Cách mạng tình bạn”.

Mùa hè nắng chói trang, Hạ Dụ không thích chạy linh tinh bên ngoài, dành nhiều thời gian ở trong phòng Lê Phong Nhiên để đọc sách, đến lúc mệt mỏi thì chợp mắt trong phòng cậu một lát.

Vào giờ ngọ, người ta dễ thấy mệt rã rời, Lê Phong Nhiên có thói quen ngủ trưa, Hạ Dụ cũng bị cậu lây nhiễm. Khi tới đây chơi, Lê Phong Nhiên thường xuyên lấy kem trong tủ lạnh cho hắn ăn. Một hộp kem quá lớn, Hạ Dụ không ăn hết, trong tình huống bình thường đều là hai người cùng ăn hết.

Bởi vì Hạ Dụ và Lê Phong Nhiên, mẹ Hạ cũng thường xuyên qua lại với mẹ của Lê Phong Nhiên ở trên lầu. Cô thường để Hạ Dụ mang chút đồ sang tặng, sau đó cách một ngày, Lê Phong Nhiên ở trên lầu lại đưa chút đồ xuống dưới.

Buổi tối, làn gió mang theo sự lạnh lẽo. Vào hè, bầu trời đêm ngợp sao, ánh đèn ấm áp ở hành lang nhà tập thể sáng lên. Bóng hình của Hạ Dụ đi từ tầng bốn lên tầng năm, trong tay hắn còn cầm theo một cái bánh kem to bằng bàn tay của người đàn ông trưởng thành. Hắn gõ cửa nhà Lê Phong Nhiên.

Cửa hé ra một khoảng nhỏ, nửa khuôn mặt của Lê Phong Nhiên ló ra. Cậu nhìn thấy Hạ Dụ thì nghiêng người để hắn vào nhà.

“Làm sao thế?”

“Ăn bánh kem không?” Hạ Dụ hỏi: “Mẹ tôi bảo tôi mang tới, mẹ cậu không ở nhà à?”

“Ừm.” Lê Phong Nhiên chờ hắn tiến vào thì xoay người đóng cửa lại: “Mẹ còn chưa về.”

Buổi tối, người phụ nữ đó về nhà rất muộn, đây là chuyện bình thường.

“Ăn cơm chưa?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên: “Ăn rồi, tôi ăn mì sợi ở dưới lầu rồi.”

“Thế còn nuốt trôi bánh kem được không?”

“Chắc là……”

“Ăn không vô thì nói trước, cất vào tủ lạnh đi.” Hạ Dụ nói: “Ngày mai ăn.”

Lê Phong Nhiên im lặng rồi nói: “Tôi đi lấy đĩa.”

Ý tứ chính là muốn ăn ngay bây giờ.

Hạ Dụ đứng trong phòng khách chốc lát, nhìn cậu đi vào phòng bếp rồi quay đầu đặt bánh kem nhỏ ở trên bàn.

Đồ ngọt cũng không làm no bụng, chiếc bánh kem này không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như đồ ngọt dùng để tráng miệng sau bữa ăn. Hạ Dụ ngồi bên chiếc bàn gỗ nhỏ, bên cạnh là sách bài tập của Lê Phong Nhiên.

Không bao lâu, Lê Phong Nhiên đã cầm hai cái đĩa ra. Cậu đặt đĩa lên bàn, Hạ Dụ cởi bỏ lớp đóng gói của chiếc bánh nhỏ, dùng dao nhựa để cắt hai hình tam giác từ bánh kem.

Lê Phong Nhiên vừa ăn vừa cúi đầu cầm bút viết bài.

Bóng đèn ấm vàng trên đỉnh đầu của hai người chiếu sáng cho họ.

Hạ Dụ không thích đồ ngọt cho lắm. Hắn chỉ ăn một miếng nhỏ rồi không ăn nữa, hắn đặt cái muỗng trong đĩa rồi gục đầu nhắm mắt thϊếp đi.

Buổi tối, khi hắn tới tìm Lê Phong Nhiên, nếu mẹ cậu có ở nhà, hắn đưa đồ xong sẽ rời đi. Khi mẹ của Lê Phong Nhiên không ở nhà, hắn mới có thể vào cửa ngồi trong chốc lát.

Điều này đã thành sự ăn ý của hai người.

Tối hôm sau, mẹ Hạ vừa trở về, trong nhà Hạ Dụ đang chuẩn bị ăn cơm, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

“Tiểu Dụ, đi mở cửa ngó xem là ai!” Trong phòng bếp, mẹ Hạ hô lên.

Ngoài cửa rõ ràng là Lê Phong Nhiên, trong tay cậu cầm một hộp trái cây đã được cắt gọt sẵn, cậu đưa cho Hạ Dụ, nói là mẹ cậu cho nhà hắn.

Bên trong, mẹ Hạ nghe thấy có giọng nói thì đi ra nhìn thoáng qua, hỏi Lê Phong Nhiên đã ăn cơm chưa. Lê Phong Nhiên lắc đầu, nói cậu chuẩn bị xuống dưới lầu ăn.

“Đừng đi, vào đây vào đây, cùng nhau ăn.” Mẹ Hạ vẫy tay.

Lê Phong Nhiên mím môi, nói: “Không cần ạ”.

Mẹ Hạ nháy mắt ra hiệu với Hạ Dụ, Hạ Dụ bưng trái cây đặt lên bàn rồi nói: “Vào đi.”

“Tôi đi xuống dưới lầu ăn là được rồi.” Lê Phong Nhiên nói: “Tôi có tiền.”

“Nơi này không cần tiền.” Hạ Dụ nhanh nhảu, lời nói dứt khoát: “Vào đây.”

Mỗi lần Hạ Dụ nhấn mạnh điều gì đó, Lê Phong Nhiên sẽ không dám từ chối nữa. Cậu có chút do dự lại có chút bất an, đi theo Hạ Dụ vào phòng. Bố Hạ buông báo xuống, cười cười với cậu.

Lê Phong Nhiên đi theo sao Hạ Dụ, cố núp ra sau lưng hắn.

Mẹ Hạ nói còn phải ngồi đợi trong chốc lát, bảo Hạ Dụ mang Lê Phong Nhiên vào phòng hắn mà chơi.

“Con đã biết rồi.” Hạ Dụ quay đầu đi vào phòng, Lê Phong Nhiên ở phía sau cũng đi sát theo.

Lần đầu tiên vị khách nhỏ tới phòng Hạ Dụ nên có chút khách sáo. Cậu nhìn một vòng quanh phòng của Hạ Dụ rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Trong phòng Hạ Dụ cũng có một kệ sách. Trên kệ sách của Lê Phong Nhiên bày sách còn trên kệ sách của hắn bày toàn đồ chơi. Hạ Dụ bảo Lê Phong Nhiên cứ chơi thoải mái rồi tiện tay cầm một cuốn sách trên bàn lên đọc.

Chỉ có hai người bọn họ, Lê Phong Nhiên dần thả lỏng. Cậu đứng lên từ băng ghế nhỏ, quay đầu nhìn Hạ Dụ.

Lê Phong Nhiên hơi nhón chân, với lấy món đồ chơi trên kệ.

Một cái bánh trung thu nhỏ được cất trong hộp sắt nhỏ, bên cạnh là một tấm thẻ nhỏ. Lê Phong Nhiên chưa từng được chơi những thứ, cũng chưa từng sưu tầm. Cậu tò mò lật đi lật lại tấm thẻ nhỏ.

“Cậu thích cái này?” Giọng nói của Hạ Dụ truyền đến từ phía sau.

Lê Phong Nhiên vội buông nó xuống: “Không……”
« Chương TrướcChương Tiếp »