Chương 10

Đám trẻ nhỏ trong khu nhỏ cũng biết chia bè kéo phái, Hạ Dụ và Liêu Viên Viên chơi thân với bọn họ, hai người lại tiếp xúc nhiều với Lê Phong Nhiên nên những bạn nhỏ chơi với họ cũng thân thiện với cậu hơn một chút.

Nhưng còn có một phe phái khác, lấy chuyện bắt nạt người khác làm vui, tựa như làm vậy mới có thể phô trương “Địa vị” của bản thân.

Ví như bây giờ ——

Giữa ngày, ánh mặt trời xuyên qua lá cây, quầng sáng li ti dừng lại trên người Hạ Dụ, hắn ngồi dưới tán cây ở bồn hoa, cẳng chân có chút tê, trên đùi đặt một quyển sách.

Hắn nghe được động tĩnh cách đó không xa. Khi ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy một đứa nhóc mập mạp dẫn đầu vài đứa nữa đứng chắn trước mặt bọn Liêu Viên Viên.

Bọn Liêu Viên Viên đang chơi trò chơi nhảy ô tròn, có cả Lê Phong Nhiên ở đó nên Hạ Dụ mới không bị mạnh mẽ kéo vào cho đủ người, bởi lẽ người kia đã đổi thành Lê Phong Nhiên.

Cho nên hắn mới ở bên này đọc sách.

“Bọn mày chơi với thằng con hoang, bọn mày cũng là đám con hoang.” Thằng nhóc mập mạp rất cao, đứng trước mặt bọn Lê Phong Nhiên nhìn một ngọn đồi.

Thông thường đều nói đồng ngôn vô kỵ, nhưng lời nói lại mang theo kim chọc vào tim.

Có thể nói ra từ như “thằng con hoang” chắc nó cũng học lỏm từ người lớn, chỉ dựa vào một câu này, cũng có thể nhìn ra hoàn cảnh của mẹ con Lê Phong Nhiên.

Mẹ của Lê Phong Nhiên không phù hợp với nơi này..

Cô ấy xinh đẹp lại bạo dạn, hành xử khác người, trên người có khí chất mà người khác không bắt chước được. Cô ta hoàn toàn khác biệt với khu nhỏ này nên bị coi thành “Dị loại”, sẽ bị soi mói, xa lánh.

Không phải tất cả phụ nữ đều giống mẹ Hạ, cảm thấy cô ấy một mình nuôi con không dễ dàng. Bọn họ đều thấy được nhưng lại chỉ để ý bề ngoài nông cạn.

Bóng người nho nhỏ của Lê Phong Nhiên đứng dưới ánh mặt, toàn thân lạnh lẽo, tay nắm chặt, cụp mắt che khuất vẻ hung tợn trong đáy mắt.

Mấy người bọn họ quây thành vòng xung quanh, liên tục di chuyển quanh Lê Phong Nhiên, miệng liên tục nói: “Thằng con hoang”.

Tuy Liêu Viên Viên không quá thích Lê Phong Nhiên, nhưng có thể tiếp thu chuyện chơi với cậu thì cũng đã là tiếp nhận cậu. Là người cùng một thuyền, Lê Phong Nhiên chịu cảnh bắt nạt, cậu ta cũng không bàng quan đứng nhìn.

“Chúng mày…… Chúng mày mới thế!” Liêu Viên Viên nói.

Thằng nhóc mập mạp: “Mày mắng ai hả? Thằng mập chết tiệt!”

Hai đứa học sinh tiểu học đấu khẩu, Hạ Dụ bị làm phiền. Hắn trực tiếp ném cuốn sách trong tay vào người thằng nhóc mập mạp, lần này đã chọc phải tổ ong vò vẽ.

Dáng người của thằng nhóc mập mạp lớn hơn gấp đôi so với Hạ Dụ. Nó xông về phía Hạ Dụ, vung tay liên tục, được vài lần như vậy, nó đã thở dốc như sắp ngất, trong miệng còn lải nhải: “Mày dám đánh tao, mày dám đánh tao, tao đập chết mày!”

Thằng nhóc mập mạp học lớp 5, là bá vương nhỏ ở khu này, cao hơn Hạ Dụ hẳn một cái đầu, nhưng nhìn thì đẹp chứ không xài được, Hạ Dụ đánh nhau với nó, thuần túy là bắt nạt trẻ con. Tư thế đánh nhau của hắn khi đánh với thằng nhóc mập hoàn toàn khác với lúc lăn lộn với Lê Phong Nhiên.

“Đánh nó! Đánh chết nó!” Đồng bọn của thằng nhóc mập mạp đều bu lại.

Lê Phong Nhiên nhìn chúng vây lại thì mím môi chạy lại gần, giơ nắm tay nhỏ đấm thằng nhóc mập mạp.

Liêu Viên Viên vừa tới, tiểu bạch kiểm đã trà trộn vào trong, cậu ta cũng không thể lùi bước. Liêu Viên Viên muốn thể hiện nghĩa khí, khẽ cắn môi rồi vén tay áo xông vào.

Trường hợp trở nên hỗn loạn.

……

“Sao lại bị thương rồi?” Cô Trương vất vả một ngày, vừa về đến nhà, nhìn thấy Hạ Dụ đang ngồi xem TV ở băng ghế nhỏ, trên mặt dán băng gâu, ngồi bên phải là Liêu Viên Viên không dám về nhà, thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn Hạ Dụ, bên trái là Lê Phong Nhiên theo Hạ Dụ về nhà, vết thương trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn rất dễ thấy.

Động tác của ba đứa đều nhất trí quay đầu nhìn cô.

Mẹ Hạ vội để túi đồ sang một bên, đi qua đi xem xét: “Các con vừa làm gì đây? Sao lại biến thành như vậy?”

Động tác của Liêu Viên Viên và Lê Phong Nhiên nhất trí nhìn về phía Hạ Dụ.

Thủ phạm chính Hạ Dụ vẫn bình thản như không mà nói: “Đánh nhau với……”

Hắn đã quên mất tên của thằng nhóc mập mạp kia: “Một tên béo.”

Liêu Viên Viên trợn tròn mắt, không biết sao lại như bị chọc trúng điểm cười, nhất thời không nhịn được mà nở nụ cười toe toét, khóe môi của Lê Phong Nhiên cũng cong lên.

“Còn cười.” Mặt mẹ Hạ lộ rõ sự u sầu.

“Là Lưu Gia Bảo mắng chửi người ta trước.” Liêu Viên Viên nói: “Dì……”

Cậu ta còn chưa nói dứt lời thì đã bị tiếng đập cửa “Phanh phanh phanh” bên ngoài cắt ngang.

Mẹ Hạ mở cửa, nghênh đón một người phụ nữ hùng hổ xông vào, đối phương có kiểu tóc xoăn như mì gói, giọng nói đặc quánh, lớn tiếng gào thét: “Hạ Dụ nhà cô đâu rồi?”

Nghe lời nói là tới tìm Hạ Dụ, trên thực tế là tới gây phiền phức cho mẹ Hạ.

Phía sau người phụ nữ là thằng nhóc mập mạp cao cao với mặt mũi bầm dập, vẻ mặt như khóc tang, cái mũi sụt sịt. Nó vừa thấy được ba người Hạ Dụ ở bên trong liền chỉ vào trong phòng rồi nói: “Chính là bọn nó! Chính là bọn nó đánh con!”

“Hay quá nhỉ, nhãi ranh!”

Vào giờ này, các nhà trong nhà tập thể đều đã tan làm, giọng của người phụ nữ không nhỏ, chọc đến nhà bên cạnh mở cửa ra, khom lưng ló đầu ra hóng hớt, còn có người đang ăn cơm cũng bưng chén đứng ở ngoài hành lang.

“Là do nó mắng chửi người ta trước.” Hạ Dụ đi ra từ phía sau mẹ Hạ.

“Mắng cái gì hả? Bảo bảo nhà tao nghe lời như vậy, mắng cái gì hả!?”

“Dì à, thằng con hoang là có ý tứ gì?” Hạ Dụ ngửa đầu nhìn người phụ nữ nọ.

Xung quanh bỗng chốc trở nên im lặng, nói xấu sau lưng người ta không giống với việc bị người ta vạch mặt tại chỗ.

Mẹ Hạ cũng từ những lời này mà phẩm ra chuyện vừa xảy ra, cô Trương tranh chấp vài câu với người phụ nữ kia. Người phụ nữ không đủ tự tin, nhưng giọng nói lại rất lớn: “Thằng con hoang thì làm sao hả? Nói sai gì sao? Nó vốn chính là một thằng con hoang……”

“Ngậm cái mồm thối của bà lại.” Giọng nữ lạnh lùng truyền tới.

Người phụ nữ mang giày cao gót, xuất hiện từ cửa thang lầu.

Chính chủ ở đây, bà cô kia cũng không dám kiêu ngạo như vậy. Hạ Dụ quay đầu thì nhìn thấy Lê Phong Nhiên, không biết cậu đã đứng phía sau hắn từ khi nào.