Chương 8

Đây là lần thứ ba Hạ Dụ đứng trước cánh cửa này.

Tới ngoài cửa, giọng nữ thấp thấp bên trong càng rõ ràng.

Tiếng đập cửa khiến động tĩnh bên trong ngừng lại. Một lát sau, người phụ nữ bên trong mới mở cửa, cô ta híp mắt nhìn đôi mẹ con này, biểu cảm căng thẳng hơn so với lần đầu gặp mặt, tựa như biết vì sao bọn họ đến tìm. Hơn nữa, cô còn hiểu lầm bọn họ tới gây phiền phức nên thái độ không mấy thân thiện.

“Có việc gì hả?” Cô ta hỏi.

Mẹ Hạ: “Là như vầy, tôi nghe Tiểu Dụ nhà tôi nói, chiều nay nó đánh nhau với con của cô, tôi chỉ muốn tới xem xem thằng bé có bị sao không?”

Người phụ nữ đánh giá mẹ Hạ vài lần: “Không có việc gì.”

Mẹ Hạ biểu đạt muốn để hai đứa nhóc xin lỗi nhau, nói chúng đều là trẻ con, sau đó nhìn xem có chỗ nào bị thương nặng không, có cần phụ trách chút tiền thuốc men không. Đại khái là mẹ Hạ nói quá chân thành, người phụ nữ nọ cũng không muốn ở cửa nghe mẹ Hạ thao thao bất tuyệt nên đành mơig bọn họ vào phòng.

“Có chút loạn, cứ tùy tiện ngồi đi.” Cô ta nói.

Phòng khách không còn sạch sẽ như lần trước, trên mặt đất rải rác sách vở, điều khiển từ xa chia năm xẻ bảy. Lê Phong Nhiên đứng bên cạnh bàn, quần áo bị kéo lỏng lẻo treo trên người.

Băng ghế nhỏ bị lật đổ, Lê Phong Nhiên tự mình dựng ghế lên. Hạ Dụ nhìn cậu một cái, nhìn thấy hai vết đỏ trên cổ tay của cậu, kia hẳn là do buổi chiều hắn dùng sức hơi quá nên mới lưu lại.

Làn da trắng, càng nhìn càng thấy ghê người.

Mẹ Hạ thân thiết chào hỏi Lê Phong Nhiên, Lê Phong Nhiên nhìn lại, đôi mắt của câu là mắt phượng, khi mệt mỏi ánh nhìn trở nên không quá thân thiện, có vài phần u ám.

Đối diện với đôi mắt của Hạ Dụ, ánh mắt cậu hơi trốn tránh, cụp mắt né đi.

Sau khi các bà mẹ nói vài câu, hai người mặt đối mặt nói: “Thật xin lỗi”. Mẹ Hạ lại hỏi buổi chiều Hạ Dụ giữ người lại làm gì, Lê Phong Nhiên cũng đưa mắt nhìn về phía hắn.

“Con chỉ muốn hỏi cậu ấy ——” Hạ Dụ nói: “Muốn cùng chơi với nhau không.”

Muốn…… cùng chơi với nhau không?

Là như vậy sao?

Lê Phong Nhiên nắm vạt áo, cậu vừa bất an lại có thêm loại cảm xúc không nói nên lời trong lòng.

Cậu nhìn mẹ mình, người phụ nữ uể oải cụp mắt. Đôi mắt của Lê Phong Nhiên rất giống cô, xinh đẹp lại rất tình, mặc dù mang vẻ mặt như vậy nhưng cũng đủ khiến trái tim người ta rung động.

“Muốn đi thì đi.” Người phụ nữ hơi nâng cằm nói.

Mẹ Hạ: “Tiểu Dụ, con đi chơi với bạn chút đi, để mẹ trò chuyện với dì.”

Lê Phong Nhiên nhìn Hạ Dụ, Hạ Dụ đưa tay ra: “Đi thôi.”

Bộ dáng hoàn toàn không có khúc mắc của hắn khiến Lê Phong Nhiên theo phản xạ có điều kiện mà dơ tay ra, rồi cậu lại hơi lùi ra sau một chút như sợ hắn bóp tay cậu. Lê Phong Nhiên nhìn bàn tay đang đưa về phía mình, cậu do dự một lát rồi mới nắm lấy.

Tay của Lê Phong Nhiên nhỏ hơn của Hạ Dụ một chút, thân hình cũng gầy yếu hơn so với Hạ Dụ.

Buổi tối không có chỗ nào để đi, hai người chỉ vào phòng của Lê Phong Nhiên, phòng của cậu cũng không lớn hơn của Hạ Dụ là gì, nhưng cách trang trí lại có sự khác biệt.

Cửa sổ phía dưới có bàn học, ghế rất cao, bên phải bàn học để một cái kệ sách dựa vào tường. Sau khi Hạ Dụ tiến vào, hắn liền buông lỏng tay của Lê Phong Nhiên ra rồi đi về hướng kệ sách, hỏi Lê Phong Nhiên: “Tôi có thể đọc không?”

Lê Phong Nhiên gật đầu.

Hạ Dụ liền nhón chân lấy sách, hắn có chút hứng thú với đống sách trên kệ.

“Mẹ cậu đánh cậu?” Hạ Dụ hỏi.

Lê Phong Nhiên: “Không có.”

“Cậu không cần sợ hãi.” Hạ Dụ nói: “Tôi sẽ không nói với người khác.”

“Không có, không có đánh tôi.” Lê Phong Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Hạ Dụ cũng không cố hỏi, nửa ngày sau, hắn lại nghe được Lê Phong Nhiên bên cạnh nói: “Thật xin lỗi.”

“Cậu vừa nói qua.” Hạ Dụ nói.

Lê Phong Nhiên: “Vừa rồi không tính.”

Thật ra lời xin lỗi vừa rồi không có xíu sự hối lỗi chân thành nào.

Cậu không cảm thấy mình phải xin lỗi.

Hạ Dụ: “Ừm, đã biết.”

Hắn lấy được cuốn sách bản thân muốn: “Tay của cậu còn đau không?”

Lê Phong Nhiên nhìn vết đỏ trên cổ tay rồi khẽ lắc đầu: “Không đau.”

Khi mẹ Hạ mẫu tiến vào, nhìn thấy hai người đang ngồi đọc sách, một đứa ngồi ở trên sàn nhà dựa lưng vào giường, một đứa đoan trang ngồi bên bàn học, bầu không khí rất hài hòa.

Hạ Dụ nghe thấy tiếng mở cửa thì khép sách lại, quay đầu nhìn qua: “Phải đi về rồi ạ?”

Mẹ Hạ nghe thấy trong giọng nói của hắn có vài phần lưu luyến, đây là điều cực kỳ hiếm thấy trong khoảng thời gian gần đây, hắn để lộ ra chút tính tình trẻ con.

“Còn không muốn đi về hả?” Mẹ Hạ nói: “Quá muộn, ngày mai con có thể tới tìm cậu bé chơi.”

“Được ạ.” Hạ Dụ đặt sách vào tầm tay Lê Phong Nhiên, nói: “Ngày mai gặp.”

Trong ánh mắt của Lê Phong Nhiên hơi nhấp nháy, ngón tay dùng sức nắm lấy trang giấy, cuốn sách hơi nhàu. Khi căng thẳng hay sợ hãi, cậu dễ dàng nói lắp. Khi vui vẻ, động tác nhỏ cũng đặc biệt nhiều.

Hạ Dụ không lưu ý động tác nhỏ của cậu, chỉ rời đi với mẹ Hạ.

……

Cuốn sách Hạ Dụ lấy trên kệ sách trong phòng của Lê Phong Nhiên là một quyển tiểu thuyết trinh thám. Đang xem đến đoạn cao trào, còn chưa đọc tới đoạn kết khiến hắn lăn lộn khó ngủ.

Hạ Dụ: “Hệ thống.”

Hệ thống: “Đây.”

Hạ Dụ nhờ anh tìm kiếm cuốn tiểu thuyết nọ trong kho dữ liệu.

Hệ thống: “Hung thủ là đầu bếp.”

Hạ Dụ: “……”